Chương 9: Anh biết làm sao để chính mình thoải mái

Từ ngày ở KTV, sau khi nghe bạn Hứa Điềm gọi cô là ngọt ngào, Từ Chính Thanh luôn nằm mơ như vậy.

Ngọt ngào......

Anh không chê phiền mỗi lần gọi tên cô như thế, hôn toàn thân cô, làm việc thân mật nhất...

Theo lý mà nói, Từ Chính Thanh biết hành vi này của bản thân là tội ác, thất đức. Nhưng cho dù anh đã đủ kiềm chế, nhưng ai có thể khống chế được giấc mơ của mình đây?

Dưới thân lành lạnh dấp dính, cảm giác không thoải mái, Từ Chính Thanh bật đèn bàn lên, ngồi dậy dựa vào đầu giường, kéo xuống quần sịp lau lung tung thân dưới.

Trong mộng anh bắn rất nhiều, nhưng dương v*t không hề có dấu hiệu muốn mềm xuống, vẫn hưng phấn cứng lên một nửa, ngẩng đầu cao cao, tra tấn thần kinh của Từ Chính Thanh từng chút một.

Hai mắt Từ Chính Thanh vô thần nhìn chằm chằm một lát, lấy tay nhẹ nhàng tuốt lên tuốt xuống một lát, nó lập tức sung huyết, kích động trên dưới lay động.

Dù sao cũng đã sớm là người trưởng thành, Từ Chính Thanh biết làm như thế nào để chính mình cảm thấy thoải mái.

Không gian kín mít, đêm đen nhánh, bị gợi lên tìиɧ ɖu͙©...... Hết thảy tất cả đều làm con người mất khống chế.

Từ Chính Thanh nhắm mắt lại, tay phải thuần thục từ trên xuống dưới, kɧoáı ©ảʍ một chút tích lại, tay anh càng lúc càng nhanh, tiếng hít thở càng ngày càng nặng......

Cuối cùng, Từ Chính Thanh khó nhịn ngẩng cổ lên, tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun trào.

Anh dùng tay kéo dài kɧoáı ©ảʍ, hầu kết gợi cảm nhanh chóng lăn lộn, môi mím chặt từ đầu đến cuối.

Mồ hôi trên trán chảy xuống xương quai xanh, chạy dọc theo làn da đi xuống, có hơi ngứa, nhưng Từ Chính Thanh không muốn động đậy nữa. Tư thế của anh cứ như vậy châm một điếu thuốc, lặng lẽ hút.

Sương khói tan hết, cơ thể trần trụi đứng lên, đi vào phòng tắm tẩy đi một thân ô uế.

Cuối cùng Từ Chính Thanh vẫn quyết định đi gặp cô gái mà Trần Nhuận đã giới thiệu cho anh.

Có lẽ, anh nên thật sự nên tìm một nửa kia.

Anh nghe Trần Nhuận dạy bảo, mặc quần áo không cần quá nghiêm túc, trong quá trình nói chuyện cố gắng khơi gợi đề tài, một bữa cơm ăn xong, trên mặt cô gái đó dáng vẻ vừa lòng không thèm che giấu, thậm chí còn biểu lộ ý muốn kết giao.

Từ Chính Thanh...... Không đáp ứng.

Bởi vì cô gái tên Lý Tư Điềm.

Từ Chính Thanh cũng chỉ là một người thường, anh không dám khiêu chiến nhân tính.

Buổi tối Trần Nhuận gọi điện thoại đến, Từ Chính Thanh muốn xin lỗi vì làm phí lòng tốt của anh ta, nhưng bên kia lại chất vấn anh:

"Thầy giáo Từ thành thật cho tôi, cậu giấu tôi làm cái gì?"

"Cái gì?" Từ Chính Thanh khó hiểu.

"Còn giả ngu với tôi ở đây, cô gái kia nói, cổ cậu có dấu hôn và dấu răng, không muốn chơi già nhấc lên quan hệ."

Theo bản năng Từ Chính Thanh sờ sau cổ mình, Hứa Điềm lưu lại dấu răng, cô ra tay thật sự tàn nhẫn, đã ba ngày rồi mà dấu vết còn chưa tan hết.

Nhưng dấu hôn thật sự không có.

Từ Chính Thanh bật cười, không tính chọc thủng gì đó, nhưng là lại không muốn nhận tội danh •chơi già• về phía mình, anh nghĩ ngợi, giải thích nói: "Trẻ con trong nhà cắn."

Trần Nhuận tất nhiên là không tin, theo suy đoán của anh ta về Từ Chính Thanh, lại không chịu nhiều lời.

*

Đường Vưu Giai phát hiện Hứa Điềm lại đeo lên chiếc vòng cổ kia, cô nàng ngạc nhiên kêu lên:

"Cậu tìm được vòng rồi à? Ở đâu vậy?"

Ở trong túi Từ Chính Thanh.

Nhưng việc này không giải được, tóm lại không thể nói rằng hai người họ thân mật trong WC rồi rơi vào túi anh được.

Hứa Điềm mơ hồ nói: "Sau đó mới phát hiện rơi trong túi."

"May mắn thật."

Đường Vưu Giai tỏ vẻ chúc mừng, Hứa Điềm cong cong môi, lại không lộ ra được nụ cười vui vẻ.

Từ Chính Thanh đi xem mắt, tuổi này của anh, chắc bước tiếp theo sẽ muốn kết hôn đúng không?

Đúng thật là may mắn, để cô nghe được tin tức này đầu tiên, quay đầu nhanh còn kịp.