Chương 41: Xin hãy tin anh

Lúc Hứa Điềm tỉnh dậy trời đã sáng.

Bên ngoài trời nắng, trong phòng khách có tiếng TV đang bật, mùi trứng rán từ bếp bay vào phòng ngủ, giống như mỗi buổi sáng cô thức dậy ở nhà Từ Chính Thanh.

Nhưng mọi chuyện ngày hôm qua không phải là mơ, mối quan hệ trái đạo đức của cô và Từ Chính Thanh đã bị phát hiện.

Hứa Điềm biết rằng một khi sự việc này bị vạch trần, không chỉ danh tiếng của cả hai bị hủy hoại, mà cô và Từ Chính Thanh cũng không thể có tương lai.

Cô không kịp mặc quần áo, vội vàng mặc áo sơ mi của Từ Chính Thanh rồi chạy vào bếp ôm lấy eo anh.

Hứa Điềm luôn là một đứa trẻ thiếu thốn tình yêu, chỉ là cô chưa bao giờ chịu thừa nhận điều đó.

Từ Chính Thanh thuần thục xào bông cải xanh, thân thể mềm mại vội vàng áp sát vào anh phía sau lưng, anh hơi khựng lại, sau đó mỉm cười hỏi: "Sao vậy?"

Hứa Điềm vùi mặt vào vai anh, gấp gáp nói: "Thầy Từ, sau này anh có quên em không?"

Chỉ có những người sắp chia tay lâu năm mới muốn được người khác nhớ đến mình.

Từ Chính Thanh nghe ra được ý trong lời nói của Hứa Điềm, quay đầu lại, nghiêm túc nhìn cô: "Em muốn chia tay anh à, Điềm Điềm?"

"Không chia tay còn có thể làm gì?" Hứa Điềm vừa khóc vừa nói: "Nước miếng sẽ nhấn chìm người ta."

Không ai có thể chống chọi được với dư luận chứ đừng nói là Từ Chính Thanh.

Tuổi còn trẻ mà anh đã đạt được chức vụ phó giáo sư trong một trường đại học, những thành tựu trong tương lai của anh lại càng vô hạn hơn. Cho dù bây giờ anh sẵn sàng nhận lỗi thay cô, thì năm, mười năm sau thì sao?

Những đêm sau này, ai có thể đảm bảo rằng mình vẫn sẽ không hối hận khi mơ về điều đó?

"Điềm Điềm."

"Mọi chuyện vốn đã như vậy rồi. Nếu chia tay thì chúng ta không thể quay lại như trước khi mọi chuyện xảy ra. Nếu chia tay là quyết định theo trái tim mình thì anh tôn trọng em, nhưng nếu chỉ vì em lo lắng vì ánh mắt của người ngoài, xin hãy tin anh, chỉ một lần thôi, được không. Hãy để anh giải quyết, cuộc sống của em sẽ không có bất luận điều gì khác với trước đây."

Giọng nói của Từ Chính Thanh nhẹ nhàng nhưng kiên quyết, trong lòng Hứa Điềm dần dần bình tĩnh lại.

Hứa Điềm vẫn đến trường như thường lệ, cô giả vờ bình tĩnh nhưng thực ra trong lòng đang rất lo lắng.

Tuy nhiên, những lời thì thầm và chỉ trỏ trong tưởng tượng đều không xuất hiện, Hứa Điềm kinh ngạc cả ngày, mới phát hiện ra mọi chuyện vẫn đúng như Từ Chính Thanh nói, không khác gì như trước đây.

Hứa Điềm cảm thấy nhẹ nhõm cho đến khi——

Trong giờ học ngày hôm sau,Từ Chính Thanh, người được cho là mặc tây trang bước vào với vẻ mặt lạnh lùng, đã được thay thế bằng một giáo viên nữ với vẻ mặt hiền lành.

Nữ giáo viên điều chỉnh thiết bị đa truyền thông trên bục, mỉm cười tự giới thiệu và nói: "Thầy Từ đã xin nghỉ phép, tôi sẽ thay thầy ấy dạy các tiết học của học kỳ này cho các em."

Những lời thì thầm của sinh viên vang lên từ trong phòng học, những lời này làm cho đầu óc Hứa Thiên trở nên trống rỗng.

Lúc này Từ Chính Thanh xin nghỉ phép?

Trực giác của Hứa Điềm cảm thấy không đơn giản như vậy, cô không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, đứng dậy, vội vàng chạy ra cửa sau ngay trước mặt giáo viên.

"Bạn học kia, vào tiết rồi còn đi đâu vậy?"

Đường Vưu Giai thấp giọng thay cô che đậy: "Thưa cô, bạn ấy bị tiêu chảy."

Hứa Điềm vừa chạy ra cổng trường vừa gọi điện cho Từ Chính Thanh, điện thoại reo rồi cúp máy, cô đã lặp lại bảy tám lần nhưng anh đều không trả lời.

Hứa Điềm gọi một chiếc taxi, đang định đi đến nhà tìm anh, bất kể lý do là gì, cô đều muốn tìm Từ Chính Thanh nói rõ ràng.

Đúng lúc này, cô nhận được tin nhắn từ Diệp Thanh: Cậu có muốn gặp mặt nghe chuyện giữa tôi và thầy Từ không? Tôi đợi cậu.

Tim Hứa Điềm đập thình thịch, nghiến răng nghiến lợi bảo tài xế quay xe lại.