Chương 30: Đại bạch đào (H)

Từ Chính Thanh không đưa lại tờ giấy, anh nhìn cô, hàm súc nói: "Chờ em làm bài tập xong đã."

Nhưng hứng thú của Hứa Điềm đang dâng lên, một phút đều không muốn chờ. Cô vòng đến bên phía Từ Chính Thanh, ngồi khóa trên đùi anh:

"Vậy mà chúng mình chưa làʍ t̠ìиɦ ở trong thư phòng bao giờ, anh không muốn thử à?"

Giọng nói của cô đang làm nũng, nhưng biểu cảm cùng động tác lại chẳng mang theo nửa điểm cố tình dụ dỗ, mọi hành động đều đúng như độ tuổi, vừa to gan lại thẳng thắn.

Làm người ta không nói được lời từ chối.

Nhưng mà......

Hứa Điềm chưa cho Từ Chính Thanh cơ hội nói nhưng mà cái gì, đã hôn lên môi anh.

Đàn ông vừa mới khai trai lại một tuần không làm, mới chỉ môi lưỡi giao nhau đã làm cho anh dễ dàng quên đi niềm tự hào vì bản thân có thể tự chủ. Từ Chính Thanh rất nhanh đoạt lại quyền chủ động, đỡ đầu Hứa Điềm, đầu lưỡi ướt nóng như phát điên quấy loạn trong miệng cô.

Hôm nay Hứa Điềm mặc váy bó sát liền eo, làm vòng mông của cô càng nhô cao, làm cho Từ Chính Thanh không nhịn được xoa bóp, thật yêu thích không buông tay.

Vừa mới hôn một lát Từ Chính Thanh đã không chịu nổi, nâng mông Hứa Điềm đặt cô ngồi lên bàn sách, duỗi tay kéo xuống qυầи ɭóŧ của cô.

Trên bàn sách đang đặt laptop cùng ít tài liệu của Từ Chính Thanh, anh dẹp máy tính sang một bên, tài liệu còn lót phía dưới mông Hứa Điềm.

Hứa Điềm đã ướŧ áŧ, muốn chứa đựng dương v*t thô to của Từ Chính Thanh tất nhiên là chưa đủ, nhưng anh đã cương đến phát đau.

Anh vội vàng vén váy Hứa Điềm lên trên hông, ngón giữa moi móc trêu đùa âm đế vài lần, lấy ít nước da^ʍ bôi trơn cắm vào bên trong âm đ*o, quấy loạn, khuếch trương.

Âʍ đa͙σ Hứa Điềm vẫn chặt chẽ trước sau như một, chẳng sợ đã chảy lênh láng đầy nước, chẳng sợ chỉ là một ngón giữa mà thôi, Từ Chính Thanh cũng cảm nhận được bên trong tầng tầng lớp lớp thịt mềm đối mặt với dị vật từ bên ngoài xâm nhập, theo bản năng đẩy đẩy ra ngoài, kẹp đến da đầu anh tê dại.

Nếu ngón giữa này đổi thành dương v*t của mình......

Chỉ mới tưởng tượng điều này đã khiến cho dục hỏa của Từ Chính Thanh tăng vọt vài phần, anh nhẫn nại sắp đến cực hạn.

Hứa Điềm nhìn đến cái lều đỉnh cao cao trong quần anh, nói:

"Đừng chọc nữa, trực tiếp cắm vào đây đi."

Từ Chính Thanh đã nghẹn đến đổ mồ hôi lạnh, còn cắn răng khắc chế: "Em còn chưa đủ ướt."

Hứa Điềm chống tay lên bàn, kéo khóa váy ở sau lưng ra, cởϊ áσ váy xuống đến tận hông, cô ngồi thẳng người lên ý bảo Từ Chính Thanh:

"Anh mυ"ŧ...... ngực tôi sẽ ướt."

Hứa Điềm do dự một chút, hai chữ ' vυ" ' này cô nói không nên lời.

Từ Chính Thanh không chút do dự cúi mυ"ŧ lấy, trong miệng hàm hồ:

"Ừm...... quả Đại bạch đào......"

Tiếng gọi mộc mạc sắc tình nghe vào tai, mặt Hứa Điềm đỏ lên, phía dưới cũng phun ra một dòng nước da^ʍ.

Trên dưới đồng thời trêu chọc, rất nhanh Hứa Điềm đã ướt không được, Từ Chính Thanh thả ra dương v*t đã sớm vận sức chờ phát động, tìm đúng cửa động, thật mạnh đâm vào.

Anh vẫn có thói quen chọc vào rút ra kịch liệt, mỗi một lần đều đỉnh đến tận cùng, lút cán rồi lại rút ra, vừa mạnh vừa hung ác, mang theo khí thế thẳng tiến không lùi, thề chỉ muốn đâm cho hoa huy*t của Hứa Điểm đảo loạn, đâm ra cả nước sốt.

Phía dưới dương v*t là hai bên tinh hoàn theo tần suất chọc vào rút ra của Từ Chính Thanh đánh vào da thịt Hứa Điềm, phát ra tiếng đánh bạch bạch bạch, hòa lẫn tiếng nước òm ọp òm ọp trong âm đ*o, dâʍ ɖu͙© sắc tình, khó nghe. Nhưng mà trong này tiếng đó rất êm tai, vẫn là lúc Hứa Điềm bị thúc đến cao trào, trong miệng mất khống chế ngâm nga.

Sau đó Từ Chính Thanh cũng không kiên trì lâu lắm, dưới sự kí©h thí©ɧ của thị giác, thính giác, anh hít sâu bắn ra một phát đầu tiên trong ngày hôm nay.