Chương 22: Tự mình động, được không (H)

Hứa Điềm ngồi vào hư không.

Cô không ý thức được là do Từ Chính Thanh cố ý, dẩu mông tiếp tục đung đưa về phía sau, nhưng mỗi lần chỉ khó khăn chạm vào qυყ đầυ một chút.

Càng đưa càng xa,cảm xúc như có như không dẫn đến huyệt nhỏ của Hứa Điềm phun đầy nước da^ʍ. Cô đang quá ngứa ngáy, nhu cầu muốn cây gậy th*t của anh cắm vào, nhưng lại càng bị chậm chạp không được như ý.

Hứa Điềm vội nhưng cũng không quay đầu lại.

Cô còn nhớ Từ Chính Thanh đang cùng người khác nói chuyện điện thoại, bởi vậy không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt nhìn anh.

Hai người đối diện, Hứa Điềm nhẹ nhàng phe phẩy đôi mông nhỏ, ý bảo Từ Chính Thanh cắm vào đi, vừa như giận dữ lại như khát cầu, dáng vẻ đơn thuần nhưng lại dâʍ ɖu͙©.

Chỉ vài giây, Từ Chính Thanh đã không chịu nổi.

Anh lạnh lùng cũng không kiềm chế giữ được dáng vẻ ngiêm túc nữa, vội cúp điện thoại, ném sang một bên.

Thuận tay vỗ vỗ mông Hứa Điềm, Từ Chính Thanh thay đổi một tư thế dựa vào đầu giường, sau đó nhìn dáng vẻ Hứa Điềm còn đang mê mang, yêu cầu cô: "Tự ngồi lên đi."

Nghe vậy, Hứa Điềm chỉ rối rắm không đến hai giây, ngoan ngoãn đi qua.

Cô chậm rãi ngồi quỳ trên đùi Từ Chính Thanh, nhìn chằm chằm vào cây cậy thịt thô dài một lát, dùng tay vịn lấy vai anh, tìm được cửa động của mình, mông trầm xuống.

Kɧoáı ©ảʍ này khác hẳn khi vào từ phía sau.

Lúc vào từ phía sau không nhìn thấy mặt Từ Chính Thanh, cho nên lúc bị lấp đầy cảm xúc Hứa Điềm sẽ thấp thỏm cùng bất an, vì kɧoáı ©ảʍ bất ngờ ập đến. Mà lúc này, Hứa Điềm cùng Từ Chính Thanh mặt đối mặt, tiết tấu cùng lực lên xuống hoàn toàn được mình nắm giữ, thậm chí Hứa Điềm còn có thể cảm nhận lúc được côn th*t phá vỡ âm đ*o, trong quá trình đó cọ qua mỗi một nơi nếp uốn. Các bạn đọc tại trang chính chủ truyenhdt.com Lytran118.

Cả quá trình này thong thả lâu dài, cuối cùng đến lúc cô hoàn toàn ngồi xuống, Hứa Điểm chảy đầy mồ hôi.

Từ Chính Thanh hôn lên chóp mũi thấm mồ hôi mỏng của cô, khích lệ: "Ngọt ngào giỏi quá."

Anh ôm Hứa Điềm điều chỉnh tư thế, hỏi: "Tự mình động, được không?"

Hứa Điềm thẳng lưng thử nhún hai cái, vυ" cũng rung lên theo, như vung lên cả mặt Từ Chính Thanh, anh nhìn đến hai mắt đỏ ngầu.

Thân thể đi trước với động tác của não, Từ Chính Thanh cắn một miếng vào núʍ ѵú màu hồng nhạt, dùng sức mυ"ŧ hai cái, sau đó vươn đầu lưỡi ra liếʍ láp, nhẹ nhàng dùng hàm răng kí©h thí©ɧ, làm cho đầu v* ướt đẫm, trở nên cứng rắn.

Liếʍ chơi bên trái đổi bên phải, chờ bên trái núʍ ѵú dính đầy nước miếng, lại dùng môi lưỡi liếʍ láp ướt đẫm. Trò chơi sắc tình này làm Từ Chính Thanh chơi không biết mệt.

Nhưng chưa được một lát sau, Hứa Điềm đã không còn sức, đôi tay ôm lấy cổ Từ Chính Thanh không chịu động.

"Mệt rồi?" Từ Chính Thanh hôn hôn đỉnh đầu cô.

"Ừm......"

Hứa Điềm vừa mới có một cơn cao trào nho nhỏ, quá động tình, một tiếng này cũng như đang rên trên giường.

Từ Chính Thanh bật cười trầm thấp, một tay ôm lấy lưng Hứa Điềm, một tay giữ lấy mông thịt của cô, eo dùng lực, nhanh chóng nẩy lên trên.

dương v*t cương cứng đang gắng gượng tiến quân thần tốc, sát phạt trong âm đ*o ướt mềm của Hứa Điềm, bất luận là tốc độ hay lực đạo, so sánh với lúc nãy của Hứa Điềm đều như một trận vũ bão.

Động tác này có chút bất ngờ, Hứa Điềm hoảng sợ, nhịn không được hô lên:

"A...... anh chậm...... Chậm một chút......"

Từ Chính Thanh không quan tâm, nghẹn đã lâu dùng sức vùi đầu thúc lên.

Kɧoáı ©ảʍ giống mưa to tầm tã trút xuống, không phải chỉ trong chốc lát, Hứa Điềm liền căng cứng mũi chân, âm thanh cũng mang theo tiếng khóc nức nở, nhưng không phải khó chịu, là sướиɠ.

Giọn kêu của cô nghẹn ngào, cảm thấy vừa thẹn lại dâʍ ɖu͙©: "Không được thầy Từ, em muốn cao trào."

Hơi thở Từ Chính Thanh nặng nề, trong cổ họng mang theo tiếng rêи ɾỉ mơ hồ như sắp hỏng:

"Ngoan ngọt ngào, nhịn một chút, chờ tôi cùng nhau."

"Tôi nhịn không được......"

Từ Chính Thanh dùng sức thúc mấy chục lần, dùng sức xoa nắn nhẹ hai bên mông thịt của Hứa Điềm, muốn cô: "Gọi anh."

"A, Từ Chính Thanh......"

Giây tiếp theo, tia sáng hiện lên, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c phun ra, hai người cùng nhau lêи đỉиɦ.