Chương 18: Thầy giáo Từ dạy tuốt

"Nhớ kỹ chưa?"

Đầu Hứa Điềm ong ong, còn hơi tức giận.

Tốt xấu chính mình cũng là một sinh viên đại học quốc gia, Từ Chính Thanh lại nghĩ mình là một cô gái vô tri?

Nếu không phải chỉ vì còn một bước cuối cùng nữa mà anh lại bảo không có bao, trước đó cô còn không biết được lúc làʍ t̠ìиɦ cần phải đeo bao chắc?

Hơn nữa cái giọng dạy dỗ này, Hứa Điềm thật sự không thích.

Cô rũ mắt, tỏ vẻ tán đồng: "Đúng vậy, chúng ta nên nghe theo lời bác sĩ nói."

Đàn ông vừa mới khai trai, lúc này còn ôm thơm tho mềm mại trong lòng, Hứa Điềm lại không thành thật, thật ra Từ Chính Thanh đã sớm cứng, chẳng sợ anh cố ý che giấu, cũng không phải Hứa Điềm không cảm giác được.

Dứt lời, cô hơi nâng mông lên, tay phải linh hoạt thăm dò, cách lớp quần, nắm lấy cây thịt của Từ Chính Thanh đã sớm cương cứng.

"Hừ."

Từ Chính Thanh thở dốc một hơi, không biết là đau hay sướиɠ.

"Nhưng bác sĩ cũng có nói qua, cương cứng phải bắn ra ngay, nếu không sẽ bị bệnh liệt dương."

Hứa Điềm để sát vào, trên cao nhìn xuống quan sát biểu cảm của Từ Chính Thanh, âm thanh vô tội:

"Cho nên thầy giáo Từ, bây giờ thầy có thể tuốt cho tôi xem không?"

Nếu không nghe cô nói gì, nhìn dáng vẻ này của Hứa Điềm, cô thuần khiết đến mức như đang hỏi vì sao cấu tạo của cơ thể con trai và con gái lại không giống nhau.

Nhưng còn lâu Từ Chính Thanh mới bị cô lừa, anh quá rõ ràng, giấu dưới vẻ ngoan ngoãn này của cô là một lòng dạ xấu xa.

Từ Chính Thanh quyết định trừng trị cô.

Hai người đối diện, Từ Chính Thanh im lặng một lát, Hứa Điềm còn cảm thấy anh sẽ thẹn quá hóa giận, sắp tức muốn hộc máu, anh thay đổi một tư thế thoải mái hơn, đẩy Hứa Điềm ra.

Từ Chính Thanh ngửa ra sau dựa vào trên ghế sô pha, hạ thân không có gì che đậy, cách chiếc quần xám rộng thùng thình mặc ở nhà, hình dáng dương v*t được phác họa rõ ràng, anh liếc mắt một cái vào đó, rồi nhìn về phía Hứa Điềm:

"Giúp tôi kéo quần xuống."

Giữa ánh mắt kiềm chế mang theo du͙© vọиɠ, làm người nhìn mặt đỏ tim đập.

Hứa Điềm: "......"

Anh không có tay à? Quần còn không thể cởi?!

Nhưng Từ Chính Thanh thật sự sẽ biểu diễn tự tuốt cho mình xem?

Hứa Điềm bán tín bán nghi, thử đưa tay ra.

Vải quần co dãn, kéo nhẹ một cái là tụt xuống, dương v*t thô to màu đỏ tím gấp không chờ nổi bắn ngay ra, bắn vào tay Hứa Điểm.

Xúc cảm vừa xa lạ vừa quen thuộc làm Hứa Điềm hơi hẫng, phản ứng đều chậm nửa nhịp. Chỉ làm một động tác này, tay cô đã bị Từ Chính Thanh bắt lấy, anh vừa nhẹ nhàng vừa lôi kéo, làm tay Hứa Điềm đặt lêи đỉиɦ côn th*t của mình.

Mu bàn tay được giữ bởi lòng bàn tay ấm áp của Từ Chính Thanh, trong lòng bàn tay cô là dương v*t đang cương cứng, chỉ với một độ ấm bình thường, nhưng Hứa Điềm như bị thiêu đốt, làm da đầu tê dại.

Trước đó cũng không phải chưa từng giúp Từ Chính Thanh tuốt, nhưng là lần này bị Từ Chính Thanh dẫn dắt, khống chế cùng bị khống chế, xúc cảm cùng cảm xúc đều khác hoàn toàn so với trải nghiệm lúc trước.

Theo bản năng lập tức phải ném ra, nhưng bàn tay Từ Chính Thanh như chiếc kìm sắt giữ chặt lấy Hứa Điềm.

Từ Chính Thanh cầm theo tay cô loát động trên dưới, tầm mắt dừng ở côn th*t đang được nắm trong tay Hứa Điềm, âm thanh ôn hòa bình tĩnh:

"Không phải muốn tôi tuốt? tôi dạy em."

Dạy cô làm gì? Cô làm gì có cái gì mà tuốt?

Cơ thể Hứa Điềm cứng đờ, tầm mắt bất giác cũng nhìn qua.

côn th*t màu đỏ thẫm ở giữa chảy ra chất lỏng vì bị đè ép, chảy lên tay Hứa Điềm, lại một lần lặp lại động tác tuốt, lên trên xuống dưới cọ vào làn da của Từ Chính Thanh, côn th*t ánh nước dưới ánh đèn sáng lấp lánh

Thật là...... sắc tình muốn chết.

Hứa Điềm bị hình ảnh này kí©h thí©ɧ rồi, dưới thân chảy nước.

Cô đỏ mặt, che giấu bản thân nhắm mắt lại quay mặt đi.

Hứa Điềm không hiểu vì sao sự việc lại phát triển thành như vậy, rõ ràng ý cô muốn là khıêυ khí©h Từ Chính Thanh, vậy mà mặt đỏ tim đập, người chân tay luống cuống lại là mình?

Lúc này cũng chẳng thể suy nghĩ được gì, chỉ muốn chạy nhanh khỏi nơi làm cho mình hít thở không thông, thoát đi cây dương v*t đầy sắc tình.

Từ Chính Thanh còn cố tình nắm chặt cô không buông, còn đối với hành vi nhắm mắt vào rồi quay đi của cô đầy vẻ bất mãn:

"Nhắm mắt lại còn học kiểu gì? Ngoan, ngọt ngào, mở ra."

Hơi thở Từ Chính Thanh vững vàng, phảng phất như rất thành thạo. Anh đưa một tay khác ra giữ cằm cô, động tác dịu dàng ép cô phải quay mặt lại, nhìn một màn dâʍ ɖu͙© này.

Hứa Điềm quật cường không chịu mở mắt, Từ Chính Thanh ngồi dậy, kiên nhẫn hôn môi cô, chóp mũi, lúc đến mí mắt. Anh vươn đầu lưỡi nhẹ liếʍ một chút. Ngứa ngáy vừa lòng lan đến mọi nơi trên cơ thể, Hứa Điềm không thể nhịn được nữa, một lát sau hé mắt ra:

"A! Từ Chính Thanh, anh thật biếи ŧɦái!"

Từ Chính Thanh không bày tỏ ý kiến, như đang khen thưởng cô, rơi xuống một nụ hôn:

"Ngoan."

Anh lại dựa về sô pha, nhường một không gian lớn hơn cho Hứa Điềm quan sát, anh cũng không lên tiếng giảng dạy gì đó, chỉ im lặng dạy dỗ, dùng hành động thực tế để tự Hứa Điềm hiểu.

Như thế này rất phù hợp với phong cách dạy học ngày thường của Từ Chính Thanh, lúc đi dạy anh cũng không nói nhiều lắm, một lần mở miệng chỉ là ra vẻ.

Mặt Hứa Điềm đỏ như sắp đổ máu, một tay cô không tránh khỏi bàn tay của anh, ý đồ dùng tay khác bẻ anh. Nhưng Từ Chính Thanh cũng không phải chỉ có một tay, nhẹ nhàng dùng sức, cô còn chưa ý thức được đang xảy ra chuyện gì, đã đổi thành hai tay mình nắm lấy dương v*t Từ Chính Thanh, tay anh đặt trên tay cô.

Từ Chính Thanh cho Hứa Điềm một ánh mắt tán thưởng:

"Không tồi, rất thông minh, dương v*t quá lớn, một bàn tay không cầm được có thể dùng hai tay."

Thông minh cái đầu anh!

Hứa Điềm tứcđến trợn mắt.

Nhưng bản thân cô lại không biết được, giờ phút này hai má mình ửng hồng, mặt mày như mùa xuân, bực tức chẳng có lực sát thương, còn quá động lòng người.

Rõ ràng bản thân mình đang làm nũng.

Từ Chính Thanh dùng sức kiềm chế lắm mới có thể áp chế được khóe môi đang cong lên của mình, nghiêm túc tiếp tục dạy học.