Trong màn hình, nhân vật vẫn đang tìm kiếm chìa khóa khắp nơi, Dương Vinh Bảo không nhúc nhích, Vưu Minh nhìn đám người chú Trịnh, ai nấy đều duy trì một động tác, ngay cả ánh mắt cũng không thay đổi.
Vưu Minh bắt lấy tay Dương Vinh Bảo, phát hiện tay hắn đang run, mức độ run rất nhỏ, tần suất lại rất nhanh.
“Dương Vinh Bảo!” Vưu Minh cao giọng, nhưng ngoại trừ Giang Dư An không bị trò chơi đầu độc ra, những người khác dường như không nghe thấy cậu nói gì.
Cái cảm giác này rất kỳ lạ.
Ngay cả khi gặp phải ác quỷ dữ tợn cậu cũng không có cảm giác này.
Giống như có thứ gì đó không thể không chế đang ở ngay bên cạnh.
Là loại cảm giác vô lực đã lâu không cảm thấy.
Vưu Minh đưa tay che lỗ tai Dương Vinh Bảo, thấp giọng niệm thanh tâm chú.
Thanh âm Vưu Minh rất nhẹ, giọng cũng rất êm tai, cậu còn nhớ thời điểm lên sơ trung tiết âm nhạc, bạn học đứng cạnh khen giọng cậu rất tốt, nếu sau này làm ca sĩ nhất định sẽ hồng.
Thanh âm vang lên trong phòng, Dương Vinh Bảo đột nhiên ho lớn, tay nắm chặt l*иg ngực, ho đến thở không ra hơi, mặt mày đỏ bừng.
Những người khác cũng không tốt hơn là bao.
Ngay cả Chu lão cũng là vẻ mặt sợ hãi ngửa ra sau.
Vưu Minh vội vàng tắt màn hình TV.
Dương Vinh Bảo ho đến chảy cả nước mắt, hắn vươn tay tay lấy ly nước, vì tay quá run mà làm rơi ly nước xuống đất, ly thủy tinh vỡ tan tành, Dương Vinh Bảo khó khăn nói: “Đây là trò chơi quỷ gì vậy?”
Vẻ mặt đám người chú Trịnh khó coi vô cùng.
“Xưa nay ta chưa từng thấy qua…” Chú Trịnh lầm bầm như tự nói.
Chu Viễn: “Chú thuật cần có môi giới, cần ngày sinh tháng đẻ của người bị hại, nếu trò chơi này là môi giới, vậy người bị hại được chọn thế nào?”
Đối tượng tùy cơ định ra còn kinh khủng hơn đã nhắm tới từ trước.
Bởi vì không ai biết được sẽ có bao nhiêu người bị hại.
Giang Dư An ngồi ở bên cạnh, anh không nói chen vào, lặng lặng thu hết vào mắt, khóe miệng mang cười, nhưng nụ cười này lạnh lùng đến cực điểm, trong mắt anh chỉ có Vưu Minh, còn những người khác như không hề tồn tại.
Chu Viễn liếc nhìn Giang Dư An, trong nháy mắt có cảm giác căng thẳng sợ hãi, không biết tại sao, nhưng xua đi không được.
Vưu Minh lấy đĩa game ra, đĩa game vốn dĩ còn đang ánh lên màu xanh bỗng chốc nát vụn, biến thành một nắm bột.
Cái đĩa bị phá.
“Phùng Nghiêm có chơi trò chơi.
” Vưu Minh không hiểu: “Nhưng đĩa game của cậu ta lúc lấy ra không bị phá, tại sao?”
“Ngoại trừ Phùng Nghiêm, hai người chơi trò này mà chúng ta biết đều tự làm hại chính mình, một người xé mặt, một người chặt chân, chỉ có Phùng Nghiêm không có, hành động bất thường duy nhất là xém chút nhảy lầu, khác xa với hai người kia.
”
“Tổng là có nguyên nhân.
” Vưu Minh liếc nhìn Phùng Nghiêm đang nằm trên giường chưa tỉnh.
Nguyên nhân ngay trên người Phùng Nghiêm, chỉ cần tìm ra được, vậy sẽ tìm được manh mối.
Phùng Nghiêm tỉnh lại, thấy trong phòng có thêm vài người xa lạ, đầu cậu ta rất vựng, không nhớ mình ngủ thϊếp đi từ lúc nào, chỉ nhớ Vưu Minh nói mình có thể làm lại từ đầu.
“Xin lỗi.
” Câu đầu tiên Phùng Nghiêm nói là xin lỗi Vưu Minh, cậu ta sờ gáy, mặt tái nhợt, nói: “Tôi không cố ý nổi nóng với anh.
”
Cậu ta biết lời mình nói không êm tai.
Vưu Minh: “Không sao.
”
“Cậu từng chơi trò này mấy lần rồi?” Vưu Minh hỏi.
Phùng Nghiêm: “Tôi không có tính kiên trì, ải đầu tiên sau khi lục tìm trong tủ, dưới gầm giường không tìm thấy chìa khóa thì không chơi nữa.
”
Vưu Minh lại hỏi: “Dùng bao nhiêu thời gian?”
Phùng Nghiêm mê man, cẩn thận nhớ lại: “Chắc là không tới mười phút? Tôi không thích thể loại này lắm.
”
Phùng Nghiêm thích trò chơi thể loại vượt ải, hoặc bắn nhau, còn thể loại giải mã thì cậu ta không có hứng thú lắm, vốn chỉ là thấy mới mẻ nên chơi thử, chơi được vài phút thì cảm giác mới mẻ cũng chẳng còn.
Cậu ta cũng không giống Triệu Hoành, không phải trạch nam.
“Mới rồi cậu đã chơi mười lăm phút.
” Vưu Minh nhìn đồng hồ, nói với Dương Vinh Bảo.
Dương Vinh Bảo nghĩ lại mà sợ, cảm giác sợ hãi kia vẫn còn rõ ràng trong lòng, khẩn trương hỏi: “Tôi sẽ không sao chứ?”
Mấy người chú Trịnh im lặng không nói.
Dương Vinh Bảo sợ đến mặt mũi trắng bệch: “Tôi không muốn tự xé nát mặt mình đâu…”
“Xé da mặt?” Phùng Nghiêm trừng mắt, nhìn Dương Vinh Bảo: “Ai tự xé nát mặt mình?”
Vưu Minh vừa định ngăn, Dương Vinh Bảo đã nói: “Chính là người chết trong bệnh viện lần trước đó, anh ta đang sống sờ sờ mà tự xé nát mặt mình.
”
Phùng Nghiêm nhìn về phía Vưu Minh, môi run rẩy hỏi: “Là Triệu Hoành đúng không? Anh ta chết như vậy?”
Căn phòng bỗng nhiên trở nên yên tĩnh đáng sợ, không ai lên tiếng.
Phùng Nghiêm khom người, không ai nhìn thấy vẻ mặt của cậu ta.
Chỉ có thể nghe thấy tiếng rít của Phùng Nghiêm, tựa như con thú bị nhốt, không tìm được lối ra.
Thời điểm con người cực độ sợ hãi thì sẽ làm ra rất nhiều hành vi không có lý trí.
Ví dụ như người sợ độ cao, đứng ở chỗ cao sẽ lựa chọn nhảy xuống, trường hợp đó không phải không có.
Con người là sinh vật phức tạp.
Vì thế Vưu Minh sợ Phùng Nghiêm sẽ làm ra hành động mất lý trí hoặc hành vi cực đoan.
Vưu Minh ngồi trên mép giường, vươn tay muốn vỗ lên vai Phùng Nghiêm.
Ngay lúc cậu muốn vỗ xuống, Giang Dư An đã không tiếng động đứng sau lưng bắt lấy tay cậu.
Có lúc anh sẽ thể hiện ra sự ghen tuông của mình.
Điều này không làm Vưu Minh cảm thấy không thoải mái, trái lại còn cảm thấy vui vẻ.
Cậu nguyện ý tận sức làm Giang Dư An cảm thấy thoải mái.
Bất quá Vưu Minh vẫn nhẹ giọng nói: “Cậu sẽ không sao.
”
Phùng Nghiêm run rẩy, dùng tay ôm chặt lấy chính mình: “Triệu Hoành chết rồi, bạn tôi cũng chết, tôi cũng sẽ chết có đúng không?”
Phùng Nghiêm ngước mặt lên, trên mặt loang lổ nước mắt, cậu ta mới mười mấy tuổi đầu, còn chưa tròn hai mươi, cuộc đời mới vừa bắt đầu, còn ôm rất nhiều mộng tưởng với tương lai.
Phùng Nghiêm hít sâu một hơi, nói năng lộn xộn: “Tôi chưa mua được nhà, cũng không có công việc bình thường, tôi muốn kiếm nhiều tiền, tôi chưa muốn chết…”
Cậu ta tuyệt vọng: “Tôi không muốn chết.
”
“Chết cái rắm á!” Dương Vinh Bảo rống lên, rống cho Phùng Nghiêm chấn động, nước mắt bị dọa ngược trở lại.
Dương Vinh Bảo nhìn Phùng Nghiêm nói: “Lão tử phải sống thật tốt, sẽ không chết, còn có cậu đó, cậu không được chết!”
“Nói nhiều như vậy có tác dụng chó gì, bây giờ một là cậu nhảy từ cửa sổ xuống dưới, hai là thành thật lại, nghĩ cách để chúng ta sống tiếp.
”
Phùng Nghiêm kinh ngạc nhìn Dương Vinh Bảo, ngơ ngác gật đầu.
Dương Vinh Bảo rống Phùng Nghiêm xong mới phản ứng lại được, hắn quá kích động, vì hắn cũng bị dọa sợ, ngay lúc muốn nói xin lỗi với Phùng Nghiêm, Phùng Nghiêm lại sùng bái nhìn Dương Vinh Bảo, nói: “Anh thật lợi hại!”
Dương Vinh Bảo đành nuốt ngược lời xin lỗi vào bụng, hiếm khi được người khen, Dương Vinh Bảo đỏ mặt cười hắc hắc nói: “Ài, có lợi hại lắm đâu, chỉ lợi hại hơn người bình thường một chút xíu thôi.
”
Không cần ai trấn an, Phùng Nghiêm cứ như vậy tìm cho mình một người đáng tin, nghiễm nhiên trở thành cái đuôi của Dương Vinh Bảo, cho dù Dương Vinh Bảo đi tiểu, cậu ta cũng phải dán tai lên cửa WC nghe tiếng phóng nước.
Đến tối, Chu lão và chú Trịnh đều về, hai người đã lớn tuổi, ngủ ở khách sạn không quen.
Chu Viễn và Dương Vinh Bảo thì ở lại trông nom Phùng Nguyên.
Tận đến mười một giờ tối Vưu Minh mới đi.
Vưu Minh nhìn ra được, Chu Viễn mấy lần muốn nói chuyện với cậu, nhưng lại không nói ra lời, vẻ mặt phức tạp xoắn xuýt, có hổ thẹn, có khổ sở, cũng có hối hận, nhưng Chu Viễn không mở miệng, Vưu Minh cũng không chủ động bắt chuyện.
Cậu đột nhiên nhớ đến vị bạn học từng khen giọng cậu tốt, lúc tốt nghiệp lại mắng cậu là người không tim không phổi.
“Vưu Minh, cậu có trái tim không? Có phải trừ bản thân ra, thì cậu không để ý đến bất cứ thứ gì?”
“Người khác đối xử với cậu có tốt hay không cậu đều không để ý?”
Vưu Minh nhớ đến câu trả lời khi đó của mình.
“Đúng.
”
Cậu cảm thấy người bạn kia nói rất đúng, cậu không phải là người giàu tình cảm, trái lại còn là người tình cảm khô khan, cũng không phải người dễ dàng tiếp nhận người khác.
Cho nên, dù cậu và Chu Viễn có tình hữu nghị, nhưng cậu có thể từ bỏ tình hữu nghị nhỏ bé không đáng kể đó bất cứ lúc nào.
Điều đó không làm cậu hao tâm tổn sức gì.
“Đi ra ngoài nói chuyện được chứ?” Chu Viễn đứng bên cạnh Vưu Minh, nhỏ giọng nói.
Vưu Minh nhìn vẻ mặt của Chu Viễn, bình tĩnh gật đầu, nói với Giang Dư An: “Bọn em ra ngoài ban công nói chuyện.
”
Giang Dư An: “Đi thôi.
”
Vưu Minh và Chu Viễn đi đến bên cạnh cửa sổ, Vưu Minh dựa người vào lan can.
Chu Viễn là người phá vỡ bầu không khí trầm mặc trước: “Cậu có từng nghĩ tới sau này sẽ như thế nào hay chưa?”
“Nửa người nửa quỷ, không phải là người cũng không phải quỷ, còn có Giang Dư An ở bên cạnh, cậu có từng nghĩ đến tương lai của mình?”
Vưu Minh không hiểu: “Tương lai gì?”
Chu Viễn quay đầu nhìn Vưu Minh, ánh mắt chân thành nói: “Tôi không phải cậu, không thể quyết định thay cậu, chỉ có thể nói cho cậu biết tương lai mà cậu phải đối mặt, còn lựa chọn thế nào thì đó là chuyện của cậu.
”
Vưu Minh gật đầu, chờ nghe xem Chu Viễn muốn nói gì.
Ngữ khí Chu Viễn bình tĩnh: “Hoặc là cậu giữ nguyên dáng vẻ hiện tại, bất lão bất tử, tận đến ngày tiêu vong, ai cũng không biết ngày đó là bao lâu nữa, có thể là vài năm nữa, có thể là mười mấy năm nữa, cũng có thể là trăm ngàn năm nữa.
”
“Hoặc là, cậu sẽ trở thành ông già tóc bạc trắng, không thể hành động, chỉ có thể nằm trên giường, nhưng sẽ không chết.
”
“Cái sau còn đáng sợ hơn cái trước.
” Chu Viễn nói: “Nhưng đáng sợ nhất chính là, mạng cậu và mạng của Giang Dư An sẽ gắn chặt lấy nhau, chỉ cần một ngày anh ta còn tồn tại, thì cậu sẽ không chết.
”
Vưu Minh tỏ ra rất bình tĩnh, cậu cũng không ngờ tới bản thân sẽ bình tĩnh như vậy, giống như người mà Chu Viễn nói tới không phải là cậu, mà là một người không liên quan, sau khi Chu Viễn nói xong, Vưu Minh còn hỏi: “Còn nữa không?”
Chu Viễn trầm mặc vài giây: “Không còn.
”
“Lúc mới đầu, vì không muốn chết tôi mới kết minh hôn cùng anh ấy.
” Vưu Minh bình thản nói: “Từ khi sinh ra tôi chưa từng cảm nhận được khỏe mạnh là gì, không thể học tiết thể dục, thường xuyên phải đến bệnh viện, lúc trở nên nghiêm trọng còn chẳng bước xuống được giường.
”
“Thực ra có lúc tôi rất ích kỷ, biết rõ sự tồn tại của mình là gánh nặng với ba mẹ, tôi nên nói cám ơn rồi tự kết thúc cuộc đời mình.
”
“Ba mẹ tôi sẽ khổ sở, nhưng lúc đó ba mẹ tôi còn trẻ, qua một thời gian rồi sẽ ổn thôi, còn có thể sinh ra một đứa con khác khỏe mạnh hơn tôi.
”
Vưu Minh nhìn gốc cây cách đó không xa, cây nhỏ dựa vào cây lớn, cành cây lay động theo gió, Vưu Minh không tự chủ nhoẻn miệng cười.
Lúc này nghĩ lại, tựa như đã là chuyện của kiếp trước.
Vưu Minh: “Mới đầu tôi cũng rất sợ, tôi biết anh ấy tồn tại, biết có quỷ bên mình, nhưng tôi không thể cự tuyệt, vì con đường này là do tôi tự chọn, là tôi tự mình đồng ý kết minh hôn, cho nên đã chiếm được chỗ tốt, thì cũng phải chịu đựng chỗ xấu.
”
Chu Viễn nhìn Vưu Minh, chứng mù mặt của Chu Viễn đã cải thiện hơn nhiều, cũng không biết chuyển biến tốt từ khi nào.
Vẻ mặt Vưu Minh rất ôn nhu, ôn nhu đến mức làm Chu Viễn cảm thấy có chút không thực tế.
Thật sự có người cùng quỷ, còn có thể lộ ra vẻ mặt như thế sao?
Vưu Minh quay đầu nhìn trong phòng, Giang Dư An đã không còn ở đó, có lẽ đã đi ra ngoài cho thoáng.
Vưu Minh cười: “Tuy nhiên, vận may của tôi quá tốt.
”
“Anh có biết trong mấy chục năm cuộc đời, có thể gặp được người mình yêu và người đó cũng yêu mình là việc hiếm hoi đến mức nào không?” Vưu Minh hơi nhíu mày, dựa vào lan can, có loại cảm giác lười biếng.
“Có mấy năm ba mẹ tôi ồn ào nhất, tôi từng hỏi mẹ vì sao không ly hôn.
”
“Mẹ tôi nói, trừ khi bà không yêu, đã tuyệt vọng, bà mới ly hôn, chỉ cần bà còn ba phần tình cảm với ba tồi, thì sẽ dốc hết sức thay đổi ông ấy, nếu cuối cùng vẫn không thành công thì bà cũng không hối hận, vì đó chính là việc bà muốn làm.
”
Vưu Minh: “Mẹ tôi còn nói, tình yêu là thứ mà chỉ phần ít người may mắn gặp được, người vận may không tốt thì có khi cả đời chẳng gặp được.
”
“Tôi gặp, cho nên tôi phải quý trọng.
” Vưu Minh cười với Chu Viễn: “Nếu chỉ vì sợ hãi với tương lai mà lựa chọn lùi bước, thì tôi tính là gì?”
Chu Viễn trầm mặc, hắn không biết rõ.
Chốc lát sau, hắn mới hỏi: “Sau này cậu sẽ không hối hận sao?”
Vưu Minh: “Đó chính là chuyện sau này, con người đều sống cho hiện tại.
”
Chu Viễn không nói thêm gì nữa, hắn biết dù bây giờ có nói gì Vưu Minh cũng nghe không lọt, một mặt cảm thấy Vưu Minh cân nhắc không đủ, một mặt lại hâm mộ tính cách của Vưu Minh.
Hắn là đích tôn của Chu gia, tất cả kỳ vọng của gia tộc đều rơi trên vai hắn, hắn không có cơ hội than mệt than khổ, không thể lùi bước, chỉ có thể vượt lên kỳ vọng, bằng không chính là tội nhân của gia tộc.
Nếu như hắn giống Vưu Minh, đừng nói là yêu quỷ, cho dù là người bình thường, chỉ cần không phù hợp quan điểm của gia tộc, thì đời này hắn cũng đừng mong cùng người yêu an ổn sinh sống.
Nếu như hắn có anh em, nói không chừng còn có thể từ bỏ cái họ này, cả đời không đυ.ng đến pháp thuật.
Nhưng hắn không có anh em, cái họ này cũng không buông tha cho hắn, kết quả cuối cùng của hắn cũng sẽ không tốt lành gì.
“Chúng tôi đi trước.
” Vưu Minh nói tạm biệt với bọn Dương Vinh Bảo: “Sáng mai tôi sẽ tới sớm, có muốn tôi mang bữa sáng đến không?”
Dương Vinh Bảo rất không khách khí: “Tôi muốn một chén tương đậu thịt, canh gà rong biển, còn có một l*иg bánh bao và dưa muối.
”
Phùng Nghiêm cũng nhỏ giọng nói: “Tôi, tôi muốn sữa đậu nành cùng bánh quẩy.
”
Vưu Minh nhìn về phía Chu Viễn, Chu Viễn nở nụ cười với Vưu Minh, hắn cho rằng Vưu Minh nghĩ không thông, lúc này hắn mới nhận ra, người nghĩ không thông chính là hắn, Chu Viễn nói: “Giống Dương Vinh Bảo đi.
”
Phùng Nghiêm hâm mộ nói: “Các anh ăn được quá.
”
Giang Dư An đứng ngoài cửa nói: “Về chưa?”
Vưu Minh đóng cửa phòng, đi tới bên cạnh Giang Dư An, cười nói: “Đi thôi, mệt mỏi cả ngày rồi, về nhà thôi.
”
Vưu Minh muốn kéo tay Giang Dư An, Giang Dư An lại đột nhiên tiến về phía trước, tay Vưu Minh bắt vào khoảng không.
Vưu Minh nhìn theo bóng lưng Giang Dư An, cao to cường tráng, lại đột nhiên làm cậu thấy hoảng hốt.
Hai người một trước một sau tiêu sái về nhà, dọc đường đi Vưu Minh mấy lần nói chuyện, Giang Dư An đều không mở miệng.
Giang Dư An giận?
Sao lại giận?
Hôm này cậu có làm gì khiến Giang Dư An không vui sao?
Vưu Minh trầm tư suy nghĩ, không nghĩ ra hôm nay có gì không đúng.
Đây cũng là lần đầu Giang Dư An tức giận với Vưu Minh, từ trước đến nay, Giang Dư An luôn tươi cười với cậu, như làn gió mát ôn nhu, không có bất kỳ tính xâm lược nào, chỉ cần ở cùng Giang Dư An, cho dù tâm trạng ra sao, đều bị sự ôn nhu của anh dỗ dành, quên hết phiền não.
Vưu Minh không có kinh nghiệm dỗ dành người.
Cậu đột nhiên nhận ra bản thân bị Giang Dư An chiều hư rồi.
Hai người cùng nhau lâu như vậy, vẫn luôn là Giang Dư An săn sóc cậu, chăm sóc cậu, so với Giang Dư An cậu chỉ làm được năm phần, Giang Dư An là mười phần.
Về đến nhà, Vưu Minh vừa muốn mở miệng, Giang Dư An đã nói: “Em đi rửa mặt đi.
”
Vưu Minh có chút hoảng hốt, không chút nghĩ ngợi hỏi: “Anh giận sao?”
Giang Dư An không lên tiếng, đèn trong phòng không mở, trong bóng tối, vẻ mặt Giang Dư An tối tăm khó nhận ra.
Vưu Minh đi tới trước mặt Giang Dư An, hỏi lại lần nữa: “Em làm anh tức giận?”
Đợi hồi lâu, lâu đến mức Vưu Minh cảm thấy như cả thế kỷ trôi qua, Giang Dư An mới nói: “Không có.
”
Vưu Minh hoảng loạn, kéo tay Giang Dư An, lại bị Giang Dư An nghiêng người tránh thoát.
Có chút đau.
Nhưng lại không thế nói rõ là đau chỗ nào.
Vưu Minh mím môi nói: “Nếu như em đã làm sai cái gì, thì anh phải nói cho em biết.
”
Giang Dư An không đáp lời.
Vưu Minh tự nhiên nói: “Lần đầu em nói chuyện yêu đương, không có kinh nghiệm, cũng không biết đoán tâm tư người khác.
”
“Em không phải người hoàn mỹ, có rất nhiều khuyết điểm.
” Trong bóng tối, Vưu Minh nhìn vào mắt Giang Dư An, cậu biết Giang Dư An có thể nhìn thấy ánh mắt của cậu: “Nếu anh thấy em có chỗ nào chưa tốt, cứ trực tiếp nói với em, em có thể thay đổi.
”
Giang Dư An không đáp lời cậu.
Vưu Minh có chút thất vọng.
Rất lâu sau, giọng nói của Giang Dư An mới vang lên bên tai Vưu Minh: “Không phải tại em.
”
Vưu Minh lên giọng: “Vậy tại sao anh lại tức giận?”
Giang Dư An: “Tôi nghe thấy em và Chu Viễn nói chuyện.
”
Vưu Minh hồi tượng lại đoạn đối thoại kia, sắc mặt nháy mắt trắng bệch, vội vàng nói: “Anh nghe tới chỗ nào? Anh có nghe hết đoạn đối thoại giữa em và anh ta chứ?”
Giang Dư An nhìn Vưu Minh, dù ở trong bóng tối, anh vẫn có thể nhìn Vưu Minh rõ ràng.
Anh biết rõ, tình cảm anh dành cho Vưu Minh sâu hơn cậu dành cho anh rất nhiều.
Khi nghe thấy Vưu Minh nói “Cho nên tôi chiếm được chỗ tốt, cũng phải chịu đựng chỗ xấu.
” Lúc bước ra khỏi phòng, trong nháy mắt anh thiếu chút không khống chế được chính mình, thậm chí muốn gϊếŧ chết Chu Viễn, người nghe được lời này, hoặc gϊếŧ cả đám người Dương Vinh Bảo.
Nhưng anh không làm thế.
Anh đè nén kích động bạo ngược trong người, đi ra ngoài đứng đợi Vưu Minh.
Anh nghĩ muốn nhốt Vưu Minh lại, nhốt trong phòng, cậu chỉ có thể nhìn thấy anh, chỉ có thể nghe tiếng của anh, chỉ có thể cảm thụ được anh.
Để Vưu Minh chỉ có thể phát ra thanh âm trong lúc triền miên, chứ không phải nói ra lời tổn thương người.
Lúc Vưu Minh đứng ở ban công, anh thật sự đã nảy lên xúc động muốn thực hiện ý nghĩ này.
“Em nói với anh ta, mới đầu đến với anh đúng là do sức khỏe em không tốt, em cũng không nghĩ rằng kết minh hôn xong thì mình sẽ thật sự có một ông chồng quỷ.
” Vưu Minh nhẹ giọng nói: “Cũng nói cho anh ta biết, em rất yêu anh.
”
Chữ yêu này thốt ra, đầu óc Vưu Minh trống rỗng.
Cậu nói ra rồi sao?
Thật sự nói ra rồi.
Từ lâu cậu đã muốn nói với Giang Dư An là cậu yêu anh.
Nhưng vẫn không nói ra được.
Hiện tại cuối cùng cũng nói ra, nhưng bầu không khí lại không đúng.
Thậm chí Vưu Minh đã nghĩ xong, tháng sau là sinh nhật Giang Dư An, cậu sẽ dành cả ngày cùng Giang Dư An hẹn hò, hai người sẽ đến công viên trò chơi, ăn bữa tối dưới ánh nến, sẽ xem phim, sau đó thuê một phòng với chủ đề tình nhân, cả ngày hai người hoàn toàn thuộc về nhau, không có ai khác.
Nghe mẹ Giang nói, lúc còn sống, Giang Dư An yêu thích bóng đá, thích Messi.
Cậu dự tính dùng tiền của mình đi mua trái bóng có chữ ký của Messi.
Còn có nhẫn đôi, cậu cũng đã chuẩn bị đi chọn kỹ càng.
Hai người sẽ trải qua một ngày vô cùng lãng mạn, đến tối, Vưu Minh sẽ nói cho Giang Dư An biết.
Sau đó hai người sẽ làm.
Cái gì cậu cũng đã nghĩ qua.
Vưu Minh vội vàng nói với Giang Dư An: “Anh tin em được chứ?”
Giang Dư An thở dài, tiếng thở dài vang lên trong phòng tối đặc biệt rõ: “Tôi muốn rời khỏi một thời gian.
”
Vưu Minh đơ người: “Vì em nói những lời kia?”
Giang Dư An: “Không liên quan đến em.
”
Hiếm khi Vưu Minh yếu thế, cậu tiến đến ôm lấy Giang Dư An, lần này Giang Dư An không tránh né, Vưu Minh nghiêm túc nói: “Anh hiểu em mà, anh biết từ trước đến nay em không nói dối.
”
Đời này cậu chưa từng nói dối bao giờ.
Giang Dư An xoa đầu Vưu Minh: “Tôi tin em.
”
Vưu Minh thở phào nhẹ nhõm.
Giang Dư An nói tiếp: “Nhưng tôi muốn rời khỏi, không phải vì những lời kia của em.
”
Hai mắt Vưu Minh đột nhiên đau xót: “Vậy thì vì sao?”
Giang Dư An để tay xuống, Vưu Minh lui về sau một bước, Giang Dư An nói: “Tôi đi trước, Vân Đồng cùng Tiểu Phượng sẽ bên cạnh em, có chuyện gì thì tìm chúng, nếu gặp nguy hiểm tôi sẽ tới.
”
Vưu Minh còn chưa kịp nói gì, Giang Dư An đã biến mất.
Giang Dư An lơ lửng ngoài cửa sổ, nhìn Vưu Minh ngồi trên giường ngơ ngác hơn nửa tiếng mới đi rửa mặt.
Không phải anh không tin Vưu Minh, anh biết Vưu Minh nói thật.
Chỉ là anh chợt nhận ra, anh không phải người yêu ôn nhu săn sóc như trong mắt Vưu Minh.
Bạo ngược cùng cố chấp giấu trong máu thịt, không muốn để Vưu Minh biết.
Một khi Vưu Minh phát hiện anh là người như vậy, cậu còn có thể giống như bây giờ, kiên định nói ra lời yêu với anh sao?
Giang Dư An cười khổ, anh không muốn lộ sơ hở, không muốn để Vưu Minh biết được con người thật của anh.
Vì thế anh chỉ đành tạm thời rời khỏi cậu.
Đợi đến lúc tìm về lại chiếc mặt nạ ôn nhu săn sóc kia, anh mới có thể tiếp tục xuất hiện trước mặt Vưu Minh.
Vì được cùng Vưu Minh, anh không ngại vĩnh viễn mang chiếc mặt nạ này.