Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vọng Môn Nam Quả

Chương 84: Chương 84

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hoang đường một buổi tối, sáng hôm sau tỉnh dậy Vưu Minh mệt như chó chết, ánh mặt trời chiếu lên mí mặt cậu, Vưu Minh đưa tay dụi mắt, bên ngoài trời đã sáng choang, rõ ràng đã vào thu, ánh nắng vẫn còn gay gắt, không biết đến khi nào khí trời mới mát mẻ hơi.

Mẹ Vưu đang tưới nước cho mấy chậu hoa, dì Trình đã dọn bữa sáng lên bàn.

Sáng nay dì Trịnh làm bánh gạo và sữa đậu nành, còn có dưa nuối, trứng luộc và bánh màn thầu.

Chắc vì cuối cùng cũng li hôn với chồng, dì Trịnh dồn hết tinh lực vào công việc, học thêm không ít món ăn mới.

Khí tràng giống y như ba Vưu, đứng ngốc một mình cũng có thể cười.

“Tiểu Minh, nếm thử bánh gạo này đi.

” Dì Trịnh tháo tạp dề, tươi cười đầy mặt nhìn Vưu Minh đi xuống.

Vưu Minh: “Dì vất vả rồi”.

Dì Trịnh: “Vất vả gì đâu, từ khi học được cách lên mạng tra thực đơn dì mới biết, rất nhiều món thoạt nhìn rất khó, thực ra lại làm rất dễ.

Dì vừa học được cách hầm xương sườn mới, buổi trưa làm cho cháu ăn! Không cần dùng đến nước, chỉ thêm hành tây, vừa đơn giản ăn lại ngon, bây giờ mạng internet phát triển, học gì cũng nhanh!”

Dì Trịnh không được đi học, mãi tận sau này mới học được ít chữ.

Bình thường xem thực đơn còn phải tra từ điển.

Càng ngày càng biết làm nhiều món ăn, tay nghề cũng tốt lên.

Vân Đồng từ phòng đi ra, ngửi thấy mùi thơm nên tìm tới, hai mắt mở to nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn.

Nhưng lại như con chó nhỏ, chủ nhân chưa lên tiếng thì nó không dám ăn, chỉ có thể trông mong nhìn.

Vẫn là mẹ Vưu cầm bánh gạo nhét vào tay Vân Đồng, Vân Đồng mới ăn như sói đói, ăn đến mức nước mắt cũng rơi ra.

Đã hơn hai ngàn năm nó chưa từng ăn thức ăn, cảm giác đói khát đã khắc sâu vào trong xương tủy.

Thức ăn chui xuống bụng, Vân Đồng vừa khóc vừa ăn.

Mẹ Vưu và dì Trịnh rất đau lòng, mẹ Vưu quay đầu hỏi Vưu Minh: “Đây là làm sao vậy? Ăn chút thức ăn mà khóc thành như vậy? Con bỏ đói nó?”

Vưu Minh lắc đầu, ung dung thong thả nói: “Chắc là do bánh gạo dì làm quá ngon đó ạ.



Di Trịnh vẻ mặt khϊếp sợ, bánh gạo bà làm đã ngon đến mức khiến người ăn phải rơi nước mắt sao? Bà trâu bò như vậy sao bản thân bà lại không biết?

Vân Đồng nuốt xuống miếng bánh gạo cuối cùng, lau khô nước mắt, trưng ra vẻ mặt tươi cười hiền lành ngoãn ngoãn nói với mẹ Vưu và dì Trịnh: “Ăn quá ngon!”

Mẹ Vưu hồ nghi cầm bánh gạo lên cắn một miếng.

Là miệng bà bị nuôi điêu rồi sao? Tuy rằng ăn rất ngon, nhưng có ngon thế nào cũng chỉ là bánh gạo thôi mà, bà thực sự ăn không ra mùi vị khiến người phải khóc.

Sau đó mẹ Vưu trìu mến nhìn Vân Đồng.

Có lẽ đứa nhỏ này chưa từng được ăn thứ gì ngon đi?

Bà nói nhỏ với Vưu Minh: “Ba mẹ đứa nhỏ này làm cha mẹ kiểu gì vậy?”

Vưu Minh: “… Quả thật không tốt lắm.



Mẹ Vưu trợn mắt: “Sao lại có loại cha mẹ như vậy… Ài! Vậy con thường xuyên đưa nó đến nhà ta ăn cơm đi, chúng ta không thiếu một đôi đũa một cái chén.



Vưu Minh gật đầu, liếc nhìn Vân Đồng, không biết tại sao, cậu cảm thấy biểu hiện lúc này của Vân Đồng là chân tâm thật lòng.

Có lẽ là ảo giác chăng?

Vưu Minh: “Dạ.



Ba Vưu nói: “Sáng nay ba nhận được một cuộc điện thoại.



Sau đó hai mắt sáng lấp lánh chờ mẹ Vưu và Vưu Minh hỏi.

Vưu Minh hỏi: “Là có chuyện tốt gì sao?”

Ba Vưu mở to mắt, ngoác miệng cười: “Liên hoan phim năm nay có chủ đề là phong tục Trung Quốc, chúng ta nhận được không ít đơn đạt hàng, cuộc gọi sáng nay tận bên kia đại dương, tiếng Trung kia quả thực, chậc! Ba đoán mò mới nghe hiểu!”

“Người nước ngoài học tiếng Trung không dễ.



Khoảng thời gian này rảnh rỗi ba Vưu liền học tiếng Anh, phát hiện người nước ngoài cũng thảm như mình, trong lòng ông liền cân bằng.

Tuy rằng trình độ tiếng Anh của ba Vưu chỉ dừng lại ở mức đếm từ một tới mười.

Mẹ Vưu: “Đây là chuyện tốt, chờ sau khi ký hợp đồng chúng ta ra ngoài ăn một bữa.



Ba Vưu vỗ ngực nói: “Được, tôi mời!”

Mẹ Vưu hoài nghi nhìn chồng: “Ông lấy đâu ra tiền?”

Ba Vưu lỡ miệng nói lộ: “…”

Mẹ Vưu: “Còn học cách giấu quỹ đen?”

Ba Vưu xin tha: “Chỉ có mười mấy vạn…”

Mẹ Vưu: “Đưa thẻ của ông ra đây cho tôi nhìn thử.



Ba Vưu lấy ra vài tấm thẻ, một trong số đó là thẻ mẹ Vưu cho ông để tài chính công ty, mỗi lần dùng tiền trong tấm thẻ này ba Vưu đều về nói cho mẹ Vưu biết, mấy tấm thẻ khác dùng để chi tiêu lui tới với khách hàng xã giao, chỉ có một thẻ là tiền tiêu vặt.



Mẹ Vưu kiểm tra hết một lượt mới trẻ thẻ lại cho ba Vưu.

Ba Vưu thở phào nhẹ nhõm.

Vưu Minh nhìn cách ở chung của ba mẹ, tưởng tượng ra sau này Giang Dư An sẽ giống như mẹ Vưu, quản hết tiền trong nhà, cậu lại như ba Vưu muốn dùng tiền thì phải hạ mình xin xỏ.

Nghĩ vậy…

Hình như cũng rất không tồi!

Vưu Minh thầm nghĩ đêm nay sẽ đưa hết tiền cho Giang Dư An giữ.

Cậu ra ngoài kiếm tiền, sau đó Giang Dư An có thể cầm tiền đi mua những thứ mà anh thích.

Rất tốt.

Ăn sáng xong Vưu Minh liền ra ngoài.

Cậu đã tiêu phí quá nhiều thời gian trên người Thái Vanh, trong lúc đó Sở Toàn có giới thiệu cho cậu mấy đơn, đều bị cậu hẹn sau.

Ngày hôm cậu muốn đi giải quyết đơn hàng Sở Toàn giới thiệu.

Tuy nhiên, lúc Sở Toàn gọi đến cậu đang bận, không thể hỏi kỹ, rốt cục là chuyện gì cậu cũng chưa rõ ràng.

Phải đến lúc gặp Sở Toàn mới biết được.

Vân Đồng ngồi lên xe, dưới sự giám sát của Vưu Minh thắt dây an toàn.

“Không cho ló đầu ra ngoài.

” Vưu Minh cảnh cáo.

Vân Đồng đang định hạ cửa sổ xe nghe vậy khựng lại.

Qua hồi lâu mới nhỏ giọng nói: “Tàu lượn siêu tốc…”

Vưu Minh: “Buổi chiều dẫn ngươi đi.



Vân Đồng hé miệng cười, sau đó nụ cười cứng đờ, trở lại dáng vẻ như trước.

Cười cái rắm! Có cái gì tốt mà cười!

Vân Đồng thầm mắng mình.

Không phải chỉ là đi công viên giải trí thôi sao? Bản thân là lão quỷ đã hơn hai ngàn tuổi, còn thích đi công viên giải trí? Chỗ kia chỉ có trẻ con mới thích!

Vưu Minh không chú ý đến Vân Đồng, cậu gọi điện cho Sở Toàn, sau đó đi vào tiểu khu, đậu xe dưới gara.

Hiếm khi trở lại tiểu khu trước đây từng ở, Vưu Minh có chút hoài niệm, ở nhiều năm như vậy vẫn phải có cảm tình.

Vưu gia bán lại nhà ở cho một nhà giàu trong khu, kinh doanh khách sạn, họ dọn vào chưa thì Vưu Minh không biết.

“Sớm như vậy đã tới rồi?” Sở Toàn mở cửa để Vưu Minh đi vào.

Đồi với việc Vưu Minh dẫn theo trẻ con cũng không phản ứng gì.

Có thể dắt theo trẻ con đến nói chuyện làm ăn kiểu này, vậy đứa nhỏ kia cũng không phải trẻ con bình thường.

“Đến phòng làm việc đi.

” Sở Toàn nói: “Chú đi pha trà cho cháu, bạn nhỏ muốn uống gì?”

Vân Đồng: “Uống rượu, trắng.



Sở Toàn: “…”

Vưu Minh nghĩ nghĩ, nói: “Cho nó đi.



Sở Toàn vẻ mặt phức tạp ra khỏi phòng.

Cho dù là tiểu thiên sư, nhưng còn nhỏ như vậy cũng không nên uống rượu.

Sở Toàn cầm một chén trà cùng một ly nước sprite đi vào, đặt trước mặt Vưu Minh và Vân Đồng.

Vân Đồng chưa từng uống rượu, cũng chưa uống nước sprite bao giờ, nốc một hơi cạn sạch, uống xong còn chép miệng, khà một tiếng, dáng vẻ say sưa.

Nó nhìn thấy con người uống rượu đều là dáng vẻ này.

“Từ từ rồi đi, còn sớm, nửa tiếng nữa người mới tới.

” Sở Toàn nói xong liền đi ra ngoài gọi điện thoại, hối thúc người bên kia.

Vưu Minh cũng không gấp, dù sao hôm nay cậu cũng rảnh rỗi, buổi chiều dẫn Vân Đồng đến công viên giải trí nữa mà thôi, giữa trưa ánh nắng gắt, nhiệt độ lại không cao lắm.

Vưu Minh đợi gần một tiếng khách hàng mới tới.

“Thật ngại quá, trên đường kẹt xe.

” Vừa vào đến khách hàng đã giải thích: “Hôm nay đúng lúc thời gian làm việc, giờ cao điểm nhiều người, đường rất tắc.



Vưu Minh thông cảm: “Không sao.



Khách hàng là nam nhân trung niên, thoạt nhìn rất tốt, đầu tóc đen nhánh được chăm sóc kỹ càng, vóc người không cao, khí thế vừa đủ, một thân trang phục hưu nhàn mặc lên người anh ta đều tạo cảm giác như đang mặc chính trang.

“Đây là Trương tiên sinh.

” Sở Toàn giới thiệu hai bên.

Trương tiên sinh nhiệt tình bắt tay Vưu Minh: “Ngưỡng mộ Vưu đại sư đã lâu.



Vưu Minh vào thẳng vấn đề: “Ngài gặp chuyện gì?”

Trương tiên sinh thở dài: “Là như vầy, tôi kinh doanh khách sạn mà, tôi mở năm tòa, bên trung tâm thành phố có khách ý kiến nói vòi nước bị rò rỉ, còn có khách nói nghe tiếng phụ nữ khóc.



“Mới đầu tôi cũng không xem đó là chuyện gì lớn, dù sao khách sạn có nhiều người lui tới, nếu có khách nữ nào thất tình hoặc thất nghiệp, lớn tiếng khóc là bình thường.



“Sau đó tôi để bảo an thay nhau tuần tra 24 giờ, kết quả bảo an bị dọa chạy…”

Người bị dọa lá gan tương đối lớn, một mình chứng kiến toàn bộ mà không bỏ chạy giữa chừng.

“Hắn vừa xin nghỉ bảo an khác cũng không dám tuần tra nữa, khách đến cũng ngày càng ít đi.



“Tôi còn bỏ ra số tiền lớn gắn cameras, mỗi một góc trong khách sạn đều không bỏ sót, thợ sửa ống nước nói ống nước không có vấn đề gì, cameras cũng không quay được ai trên hành lang, nhưng đến nửa đêm, tiếng bước cùng tiếng khóc lại vang lên.



Trương tiên sinh nói đến đây cũng đã đổ mồ hôi: “Hai tháng trước, hai tòa khách sạn khác cũng bắt đầu xảy ra tình trạng như vậy, tháng trước bạn tôi kêu tôi tìm đến Sở tiên sinh, Sở tiên sinh nói ngài đang bận xử lý chuyện khác, tôi hết cách, đành tìm bà cốt và thiên sư đến.



“Kết quả tình huống không những không tốt lên, còn trở nên nghiêm trọng hơn.

” Trương tiên sinh lau mồ hôi, khẩn cầu nhìn Vưu Minh: “Ngài cứ ra giá đi, chỉ cần tôi có thể chi, tôi sẽ không trả giá.



Vưu Minh ngẫm nghĩ một lát mới nói: “Vậy ngài đưa cho tôi danh sách khách thuê phòng trong một ngày của ba chỗ xảy ra chuyện.



Trương tiên sinh gật đầu liên tục: “Được được, bây giờ tôi kêu người chuyển tiền cho ngài.



Vưu Minh: “Tôi vẫn chưa…”

Khoảng thời gian này Trương tiên sinh đã sứt đầu mẻ trán: “Sớm chuyển tiền cho ngài tôi cũng yên tâm hơn.



Vưu Minh: “Vậy được, tối nay tôi sẽ đến nơi xảy ra chuyện trước tiên, ngài gửi địa chỉ qua cho tôi đi.



Trương tiên sinh vội vàng nói: “Không thể đi ngay bây giờ sao?”

Vưu Minh lắc đầu: “Bây giờ là ban ngày, cho dù chúng ta có đi cũng không tìm được, chỉ phải kiên nhẫn chờ đến tối.



Trương tiên sinh hít sâu một hơi: “… Ra là vậy, vậy chúng tôi chờ, tại tôi vội quá, khoảng thời gian này tôi đều ăn không ngon ngủ không yên, ngài đừng trách.



Vưu Minh: “Là bình thường, tinh thần của ngài thoạt nhìn không tốt lắm, đến khách sạn gần đây ngủ một giấc thật ngon đi, tối đến đi lúc nào thì tôi sẽ gọi điện cho ngài, hoặc lái xe tới đón ngài.



Trương tiên sinh lắc đầu: “Tuy tôi rất buồn ngủ, nhưng không ngủ được…”

Sở Toàn nói chen vào: “Không sao, anh ngủ trong phòng khách nhà tôi đi, sao phải đi thuê phòng làm gì.



Vưu Minh đứng dậy bấm thủ quyết, điểm lên trán Trương tiên sinh: “Tôi dùng tĩnh tâm chú cho ngài, ngài đi ngủ đi, lần này có thể ngủ ngon.



Mí mắt Trương tiên sinh bắt đầu rũ xuống, hai mí mắt như dính chặt lấy nhau, được Sở Toàn đưa tới phòng khách, nằm dài trên giường nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, còn ngáy rất vang.

“Vậy cháu đi trước.

” Vưu Minh chào Sở Toàn: “Cháu còn bận việc khác.



Nếu buổi tối còn có việc, vậy đưa Vân Đồng đi đến công viên giải trí sớm chút.

Sở Toàn: “Được, cháu chú ý an toàn.



Vưu Minh đưa Vân Đồng đến công viên giải trí gần nhất.

Vì Vân Đồng quá nhỏ, nhân viên trong khu vui chơi không dám cho nó chơi tàu lượn siêu tốc.

Hết cách, Vưu Minh đành đưa nó đi chơi tàu lượn siêu tốc phiên bản trẻ em.

Tàu lượn siêu tốc cho trẻ em không kí©h thí©ɧ, mới đầu Vân Đồng rất không vui.

Cuối cùng vẫn là Vưu Minh nói: “Nếu ngươi không chơi vậy đi về thôi.



Vân Đồng nghe vậy mới thỏa hiệp.

Kết quả nó chơi tàu lượn siêu tốc cho trẻ em xong liền không muốn xuống nữa, cả ngày chỉ chơi mỗi trò này.

Vưu Minh ngồi một bên chờ, chơi hơn mười lần thì trời cũng đã tối, lúc này Vưu Minh mới dẫn Vân Đồng về.

Vân Đồng chơi vui vẻ đến không muốn ngừng, Vưu Minh khuyên mấy lần cũng không có tác dụng, đành dùng vũ lực đưa nó đi.

Vân Đồng tránh thóat khỏi tay Vưu Minh, còn muốn leo lên tàu, Vưu Minh mặt không đổi sắc uy hϊếp: “Nếu ngươi không chịu đi, ta sẽ nói cho ‘người lớn’ trong nhà ngươi.



Vân Đồng vẻ mặt ‘ngươi thật ấu trĩ’ nhìn Vưu Minh: “Nhà ta không có người lớn.



Vưu Minh: “Giang Dư An.



Vân Đồng run rẩy cả người.

Vưu Minh: “Ta gọi anh ấy đến đưa ngươi về.



Lúc rời đi Vân Đồng còn không ngừng quay đầu nhìn tàu lượn.

Giống như tàu lượn là thứ nó yêu thích nhất trong quỷ sinh.

Vưu Minh nhìn thấy nó buồn thật, nói: “Ngày mai ta cho ngươi tiền, tự minh đi chơi.



Vân Đồng vui đến mức cười híp cả mắt.

Khách sạn đầu tiên xảy ra chuyện của Trương tiên sinh nằm trong trung tâm thành phố, khách sạn xây dựng vô cùng nghệ thuật, trang trí cũng rất hiện đại, thế nhưng hiện tại đã ngừng hoạt động, Vưu Minh đứng dưới lầu khách sạn chờ Trương tiên sinh đi nhờ xe tới.

Vốn Vưu Minh muốn qua đón, nhưng lúc gọi điện Trương tiên sinh nói mình đang ngồi trên xe.

Lần này đợi không bao lâu, giờ này không kẹt xe, ban ngày Trương tiên sinh đã ngủ một giấc, tinh thần tốt lên nhiều, khí chất càng thêm tốt.

Lúc nhìn thấy Vưu Minh Trương tiên sinh còn bắt tay Vưu Minh lần nữa để tỏ lòng biết ơn.

“Không có gì.

” Vưu Minh đi vào khách sạn: “Là trách nhiệm, chúng ta lên trước, thang máy này dùng được không?”

Trương tiên sinh gật đầu: “Công tắc nguồn điện không đóng, có thể sử dụng.



Vưu Minh lại hỏi: “Tầng lầu xảy ra chuyện là tầng nào?”

Trương tiên sinh nhớ lại, cũng không quá rõ: “Hình như là tầng mười sáu.



Trương tiên sinh nhìn Vân Đồng đi theo bên cạnh Vưu Minh, nhỏ giọng nói: “Vưu đại sư, đứa bé này còn quá nhỏ đi…”

Anh ta nghĩ Vân Đồng là đồ đệ của Vưu Minh.

Vưu Minh: “Không cần để ý đến nó.



Trương tiên sinh thương hại nhìn Vân Đồng.

Có sư phụ như vậy, cũng quá là đáng thương rồi, quả nhiên người làm nghề này không ai là người bình thường.

Nếu là anh ta nhỏ như vậy đã phải theo sư phụ đi bắt quỷ, nói không chừng đã phát điên, bệnh viện tâm thần lại có thêm một bệnh nhân đáng yêu.

Sáng nay Vân Đồng cũng bị mẹ Vưu nhìn bằng ánh mắt như vậy.

Nó trừng mắt nhìn Trương tiên sinh.

Hiện tại con người sao lại sinh ta cái tật xấu này vậy?

Thang máy vang lên, đã đến tầng mười sáu.

Cửa thang máy vừa mở, Trương tiên sinh muốn đi ra ngoài, tay nắm chặt bùa hộ mệnh lần trước mới đi đạo quán xin được.

Mỗi tay một cái.

“Trước đừng đi ra.

” Vưu Minh đột nhiên nói.

Trương tiên sinh động cũng không dám động.

Còn thầm chất vấn bản thân: “Sao lại muốn đi theo? Mình điên rồi à?

Nhưng đã lên đến đây, anh ta càng phải đi theo bên cạnh Vưu Minh, như vậy mới an toàn.

Ngay lúc Trương tiên sinh đang suy nghĩ lung tung, đèn trong thang máy bỗng nhiên tối đen.

Vốn đã yên lặng muốn chết, hiện tại ngay cả một tia sáng cũng không có, Trương tiên sinh khẩn trương la lớn: “Vưu đại sư! Vưu đại sư! Quỷ tới rồi sao! Nó làm hư đèn! Bây giờ chúng ta phải làm sao! Vưu đại sư nhất định phải trấn định nha! Vưu đại sư cứu ta…”

Vưu Minh đặt tay lên vai Trương tiên sinh, Trương tiên sinh nhảy dựng lên, sợ đến hàm răng va vào nhau lách cách.

Vưu Minh ghé vài lỗ tai anh ta nói: “Trương tiên sinh, tôi rất bình tĩnh, ngài trấn định một chút, không sao đâu.



Quả tim của Trương tiên sinh vẫn lơ lửng không hạ xuống.

Anh ta rất hối hận.

Vưu Minh miết ngón trỏ và ngón giữa vào nhau, một ngọn lửa màu xanh lục bùng lên trên đầu ngón tay cậu.

Đây là thủ hỏa, nhưng không phải thủ hỏa giống của Chu Viễn, thủ hỏa của Chu Viễn là tập dương chi hỏa, có thể trừ yêu trừ tà.

Thủ hỏa của Vưu Minh lại là nửa âm nửa dương, tác dụng cụ thể thì Vưu Minh không biết.

Ít nhất bây giờ tác dụng của nó có thể soi sáng.

Tia sáng màu làm càng làm bầu không khí thêm đáng sợ, vốn Trương tiên sinh đứng ngay cửa thang máy, lúc này đã dán sát đến sau lưng Vưu Minh.

Cửa thang máy chậm chạm không đóng lại, tựa như đã bị trục trặc.

Kẻ ngu cũng biết tình huống bây giờ không đúng, Trương tiên sinh không dám nhắm mắt, sợ hãi nhìn chằm chằm cửa thang máy.

Anh ta đột nhiên cảm giác thấy cổ hơi ngứa.

Cảm giác ngứa ngày càng lúc càng rõ, Trương tiên sinh nhịn không được đưa tay gãi, có lẽ vừa bị muỗi cắn.

Tay vừa đυ.ng vào cổ, đã nhận ra cảm xúc không đúng.

Đây không phải cảm giác của da thịt.

Trương tiên sinh cứng người, tay không dám đυ.ng, mắt không dám chớp.

Con người một khi sợ hãi đến đỉnh điểm, đại não sẽ tạm thời ngừng hoạt động, không thể nhúc nhích.

Vưu Minh quay đầu phát hiện dị thường của Trương tiến sinh.

“Thả tay ra đi, không có gì hết.

” Giọng nói của Vưu Minh rất ôn nhu.

Trương tiên sinh nghe Vưu Minh nói mới phục hồi tinh thần lại.

Buông lỏng tay.

Vưu Minh đưa đầu ngón tay lại gần cổ Trương tiên sinh, thủ hỏa đốt cháy miếng da anh ta vừa sờ thấy.

Sau khi bị thiếu cháy, miếng da bốc ra mùi thối, cuộn cong vào, tựa như bao giấy đựng xi măng khi bị cháy.

“Đây là cái gì?” Trương tiên sinh sợ đến nói lắp.

Vưu Minh dùng tay còn lại kéo miếng da kia xuống.

“Không phải da người.

” Vưu Minh nói.

Trương tiên sinh thở phào nhẹ nhõm.

Còn chưa kịp thở ra đủ một hơi, anh ta đã lập tức khẩn trương hơn, không phải da người, vậy đó là cái gì?

Vưu Minh nhìn ra ngoài, đèn trên hành lang cũng bị tắt hết, không gian xung quanh tối thui, không khác gì đường hầm không nhìn thấy lối ra.

“Ngươi ở lại bảo vệ Trương tiên sinh.

” Vưu Minh nói với Vân Đồng: “Ngày mai cho ngươi thêm chút tiền đi chơi.



Vốn dĩ Vân Đồng đang nóng lòng muốn ra khỏi thang máy, xem là con tiểu quỷ nào dám ra tay trên đầu thái tuế, nghe Vưu Minh nói vậy, nó lại ngoan ngoãn đứng tại chỗ, toét miệng cười với Trương tiên sinh: “Được.



Vưu Minh bước ra khỏi thang máy.

Ra ngoài rồi, cậu cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ bên ngoài thấp hơn nhiều so với bên trong, mặc dù cửa thang máy luôn mở.

Thủ hỏa chiếu sáng con đường phía trước, nhưng phạm vi không lớn.

Vưu Minh không nhanh không chậm đi tới, miệng niệm phá tà chú.

Cậu đi qua từng cửa phòng, trước cửa mỗi căn phòng đều dừng lại khoảng mười giây.

Mãi tận đến khi đứng trước căn phòng số 1608.

Trong khe cửa tràn ngập tà khí, Vưu Minh dùng thẻ của khách sạn mở cửa.

Đèn không sáng, rèm cửa sổ cũng kéo xuống, không thể dựa vào ánh đèn bên ngoài để nhìn vật.

Vưu Minh chỉ đành giữ thủ hỏa, nhưng cậu biết lửa này không thể duy trì lâu, ngọn lửa trên đầu ngón tay đã càng lúc càng yếu đi.

Trong phòng này có quỷ quái núp trong bóng tối, đợi thủ hỏa của Vưu Minh tắt.

Một khi hỏa tắt, sẽ không còn tia sáng nào trong căn phòng này.

Vưu Minh đơn giản tự mình dập lửa trên đầu ngón tay.

Trong chớp mắt ngọn lửa vừa tắt, khí tức cường liệt khổng lồ lập tức xuất hiện.

Quái vật trốn trong phòng cuối cùng đã xuất hiện.

Một luồng âm khí leo lên ống quần Vưu Minh.

Bên tai Vưu Minh như có vô số tiếng thở dốc, tiếng thở dốc vừa to vừa dồn dập.

Một cái đầu của nữ gác trên bả vai Vưu Minh.

Vưu Minh cúi đầu nhìn lại, mắt cậu chỉ có thể nhìn thấy cái bóng mơ hồ, nữ quỷ này không có gương mặt dữ tợn, cũng không có máu me, cô ta cứ vậy tựa đầu lên vai Vưu Minh, nghiêng đầu nhìn cậu, cặp mắt chỉ có tròng trắng không có tròng đen là đặc biệt nổi bật nhất.

Vưu Minh còn chưa kịp bấm thủ quyết, bên vai khác đã xuất hiện thêm một cái đầu người.

Là nam, trong mắt, trong miệng, trong mũi của nam quỷ này đều là máu, máu rơi xuống ngực áo Vưu Minh.

Hai con quỷ?

Vưu Minh nhíu mày.

Không đúng… Không chỉ có hai con.

Vưu Minh đau đớn, cổ chân cổ tay của cậu bị hai con quỷ tàn nhẫn cắn chặt, dường như chúng muốn cắn rớt da thịt trên người cậu.

Hai cái đầu tựa trên vai Vưu Minh cũng hạ miệng cắn lên vai cậu.

Vết thương lần trước do thủ hỏa của Chu Viễn gây ra còn chưa lành hẳn.

Vưu Minh đưa tay lên, trong bóng tối, hai đầu người hai bên cắn chặt trên cánh tay cậu.

Sáu con quỷ sao?

Vưu Minh không ngờ tới lại có nhiều như vậy.

Rất nhanh, cậu phát hiện ra không chỉ có sáu con.

Vì bên hông cậu cũng bị cắn, mỗi bên một con.

Những cái đầu này phát ra tiếng gầm nhẹ như dã thú, hàm răng sắc bén như răng cá mập.

Vưu Minh ngậm chặt miệng, nhắm mắt, trong lòng thầm niệm trừ tà chú.

Sức cắn xé của đám quỷ giảm đi.

Nhưng Vưu Minh không đuổi chúng nó đi được.

Cậu chỉ có thể đứng tại chỗ chịu đựng đau đớn, chờ đợi.

Chờ kẻ đứng sau sai khiến đám ác quỷ hoặc ác sát này.

Trong thang máy, lúc này không biết Vân Đồng lấy từ đâu ra một bộ bài poker, lắc lắc với Trương tiên sinh: “Thử vận may không?”
« Chương TrướcChương Tiếp »