Chương 72: Chương 72

Ngôn linh xem như hàng ngoại nhập, cách gọi của bổn quốc càng thực tế trắng trợn hơn, chính là ‘miệng xui xẻo’.

Vưu Minh nghe nói bên Nhật Bản còn có ngôn linh sư chuyên nghiệp, những người này không thể xem như ngôn linh thực sự, vì bọn họ đã thay đổi thể chất từ lúc sinh ra, ngôn linh trở thành một loại pháp thuật, không còn là lời xấu linh lời tốt không linh nữa.

Tuy nhiên loại pháp thuật này rất yếu, chỉ khoảng___

“Làm người này trúng số đi!”

Sau đó người này trúng được năm đồng tiền vé số.

Phạm vi ảnh hưởng rất nhỏ, năng lực ảnh hưởng cũng rất yếu.

Trong sách có ghi chép, miệng xui xẻo không thể xem là pháp thuật, chỉ được xem như thể chất, là loại người từ khi sinh ra đã mang theo năng lực.

Loại năng lực này có mạnh có yếu, không phải sau này tập luyện học hỏi thêm là có thể trở nên mạnh mẽ, mà là tăng cường theo thể chất.

Càng trẻ tuổi cường tráng, không gian của năng lực này càng lớn.

Cho nên người như Triệu Mục, không khác gì gấu trúc trong mắt đạo sĩ, thiên sư và người tu hành.

Dù sao ngôn linh trời sinh còn hiếm gặp hơn cả gấu trúc.

Triệu Mục đồng ý phối hợp với Vưu Minh.

Ở phương diện này Vưu Minh không có nghiên cứu sâu, cho nên cậu mời Chu Viễn và Dương Vinh Bảo đến.

“Ngôn linh?” Dương Vinh Bảo kinh hãi đến biến sắc: “Có thật sao? Tôi còn tưởng trong sách ghi chép tào lao đấy.”

Chu Viễn bình chân như vại vòng tay trước ngực, mắt cũng không thèm chớp trào phúng Dương Vinh Bảo: “Thế giới rộng lớn, không gì là không có.”

Dương Vinh Bảo bị nghẹn đến không biết nên nói cái gì.

Lần này tập hợp, Dương Vinh Bảo và Chu Viễn thuê chung một nhà.

Cũng không biết vì sao hai người này cứ thích sáp lại nhau, thuê một căn biệt thự nhỏ, tuy nhỏ mà quý, còn là tiểu khu mới, địa lý không sai, dựa theo lời giải thích của Chu Viễn chính là phong thủy tốt.

Dương Vinh Bảo sờ gáy: “Gọi là ngôn linh cứ cảm thấy quái quái, hay là chúng ta gọi theo lời giải thích của bản thân đi.

Cái kia… Miệng quạ đen rất lợi hại đúng không?”

Vưu Minh gật đầu, nhấp một ngụm trà hoa: “Nói chuyện xấu đều sẽ thành sự thật.”

Chu Viễn sắc mặt thay đổi: “Chính anh ta không ý thức được?”

Vưu Minh: “Tôi đã nói cho anh ta biết, anh ta đã đồng ý phối hợp.”

Dương Vinh Bảo và Chu Viễn cùng thở phào nhẹ nhõm.

Vưu Minh đột nhiên hỏi: “Chu tiên sinh không tính về Quảng Châu sao?”

Chu Viễn sắc mặt như thường, nhìn qua rất trầm ổn rất nghiêm túc: “Bên Quảng Châu đã cho ba, có lão sư cùng nhóm chú bác của tôi, không cần lo lắng, tôi tính ở lại đây một thời gian ngắn.”

“Bên này quỷ hồn hiền hòa hơn bên kia nhiều.” Dương Vinh Bảo xé một cái chân vịt, hắn vừa gọi thức ăn ngoài, đặt thêm con vịt quay, ăn đến miệng đầy dầu mỡ, Vưu Minh và Chu Viễn không thích ăn thịt vịt, một mình Dương Vinh Bảo ăn ngon lành.

Dương Vinh Bảo nói: “Bên Quảng Châu, quỷ hồn đứa này so với đứa khác tính khí càng kém hơn, tôi từng gặp một quỷ bà, vốn muốn đưa bà ta đến quỷ môn quan, kết quả bà ta liền mắng tôi tuổi trẻ không làm việc đàng hoàng, không làm việc có ích cho xã hội lại đi làm thần côn, mắng tôi đến máu chó đầy đầu.”

Tuy ngữ khí oán giận, nhưng vẻ mặt Dương Vinh Bảo lại không có vẻ không vui: “Người Quảng Châu chúng ta đúng là người tốt.”

Vưu Minh: “Đồ ăn Quảng Châu đều thiên về ngọt hả?”

Dương Vinh Bảo mặt mày hớn hở cùng Vưu Minh phổ cập khoa học đồ ăn Quảng Châu: “Không có, chỉ có đồ ăn nổi danh tương đối ngọt thôi, bên đó chúng tôi thiên về thanh đạm tiên hương, thích nguyên liệu nấu ăn có vị ngọt tự nhiên.”

“Món ăn nổi danh thì có rất nhiều, có vịt quay, gà luộc, heo sữa nướng, bồ câu non kho tàu, hủ tiếu xào bò, canh đầu cá đậu phụ, xá xíu, những thứ này…” Dương Vinh Bảo nói đến ứa nước miếng: “Tôi ăn không quen thức ăn bên này.”

Không biết vì sao Vưu Minh bắt đầu so kè với Dương Vinh Bảo: “Bên này của chúng tôi là phong cách ẩm thực nhiều tỉnh, có món cay Tứ Xuyên, còn có món ăn Hồ Nam, Chiết Giang.”

Dương Vinh Bảo: “Anh dùng món ăn ba tỉnh đánh một chỗ tôi? Có biết xấu hổ không vậy?”

Vưu Minh sửng sốt.

Hình như có chút không biết xấu hổ thật.

Chu Viễn ở bên cạnh đột nhiên hỏi: “Các cậu thích đậu phụ mặn hay đậu phụ ngọt?”

Dương Vinh Bảo: “Ngọt.”

Vưu Minh: “Đều ăn.”

Chu Viễn lại hỏi: “Ăn bánh chưng ngọt hay bánh chưng mặn?”

Dương Vinh Bảo và Vưu Minh trăm miệng một lời: “Đều ăn.”

Chu Viễn gật đầu: “Xem ra các cậu còn chưa đến mức hết thuốc chữa.”

Dương Vinh Bảo nhìn Vưu Minh: “Anh cũng không kén chọn nha, đậu phụ mặn ngọt gì cũng ăn.”

Vưu Minh nghĩ một hồi, nói: “Đậu phụ mặn tựa như món ăn, hương vị đầy đủ, có vị đậu, đậu phụ ngọt như trứng hấp sữa chẳng hạn, không có vị đậu.”

Chu Viễn bất đắc dĩ nói: “Các cậu còn ai nhớ chúng ta đang nói chuyện gì không?”

Lúc này Dương Vinh Bảo và Vưu Minh mới tiếp tục nói đến chuyện chính.

“Miệng quạ đen là do thể chất, làm sao thay đổi được?” Dương Vinh Bảo lôi di động ra, bắt đầu tra điển tịch: “Trong sách cũng có ghi, không có cách giải quyết.”

Vưu Minh: “Tôi biết một cách, nhưng chưa từng có ai thành công.”

Dương Vinh Bảo và Chu Viễn đồng loạt nhìn cậu: “Cách gì?”

Hai người bọn họ một là được sư phụ dạy dỗ, một gia học uyên thâm, lại cũng không biết giải quyết làm sao, người học lưng chừng như Vưu Minh thế mà lại biết?

Vưu Minh nói: “Trong sách ghi chép, miệng quạ đen là do tà linh phụ thể, dựa vào răng môi chi gian, để ngôn ngữ phát huy sức mạnh.

Lúc này tà linh đã hòa làm một với hồn phách, nếu muốn trừ tận gốc, chỉ có thể để hồn phách kí chủ ly thân trước, sau đó mới có thể dùng pháp thuật tróc tà linh ra.”

“Tuy nhiên, nếu làm không cẩn thận, có thể làm tổn thương đến hồn phách của chủ thể, vì thế ngoại trừ có năng lực ra, còn phải là người can đảm, thận trọng.”

Vưu Minh nghiêm túc nói: “Tôi không có kinh nghiệm, cho nên mới tìm hai người tới.”

Chu Viễn sờ cằm, hạ mí mắt, nghiêm túc nói: “Xác thực không dễ, để sinh hồn ly thể, hiện tại tôi chưa làm được.”

Dương Vinh Bảo cũng nói: “Dựa vào pháp thuật làm sinh hồn ly thể mà không khiến người chết rất khó, đa số sinh hồn ly thể là do phát sinh tự nhiên, can thiệp bằng pháp thuật trái lại biến thành chuyện xấu.”

Ba người trở nên trầm tư.

Mới cửa ải thứ nhất đã bị làm khó.

“Chỉ làm một phần hồn phách ly thể thì sao?” Dương Vinh Bảo khoa tay múa chân: “Kéo nửa người trên ra thôi, xong rồi nhét về cũng dễ hơn.”

Chu Viễn thiếu chút nữa bị Dương Vinh Bảo chọc cười: “Cậu tưởng là nhổ củ cải hả? Còn nhét về?”

Dương Vinh Bảo: “… Vậy anh có cách nào tốt hơn không?”

Chu Viễn mặt mang theo ý cười lắc đầu: “Không có.”

Dương Vinh Bảo nghiêng đầu đi: “Vậy anh còn phủ quyết tôi, tôi cảm thấy cách này không tệ.”

Vưu Minh cũng không nghĩ ra cách, cậu nhẹ giọng nói: “Cách duy nhất tôi nghĩ ra chính là tìm trợ giúp bên ngoài.”

Dương Vinh Bảo bĩu môi: “Sư phụ của tôi không được, ông ấy không có cách với người sống.”

Chu Viễn cũng cau mày nói: “Ba tôi và các chú bác cũng không tinh thông mặt này.”

Thuật nghiệp có chuyên tấn công, thiên sư cũng chia ra làm nhiều phái.

Có chuyên môn đối phó yêu quái, chuyên môn đối phó ác quỷ ác sát, còn có xem phong thủy hoặc cầu mưa gọi gió.

Tinh lực con người có hạn, chỉ có thể tập trung lực chú ý trong một phạm vi.

Nếu có người lợi hại mọi mặt, thì đó cũng là thiên tài khó gặp.

Ngay cả Chu Viễn từ nhỏ đã được gọi là thiên tài, cũng chỉ biết sơ sơ mọi mặt, tinh thông nhất vẫn là chém yêu trừ tà.

Vưu Minh nghiêm túc nói: “Bạn trai tôi có thể.”

Biểu tình của Chu Viễn và Dương Vinh Bảo lập tức trở nên cổ quái.

Tìm ác quỷ cầu viện? Còn là ác quỷ sắp trở thành quỷ vương? Nói không chừng bây giờ đã trở thành quỷ vương rồi.

Khác nào gà tìm chồn hỗ trợ chứ?

Vưu Minh còn nói: “Anh ấy rất lợi hại.”

Lúc nói ra lời này, ánh mặt cậu rất kiên định, còn mang theo sùng bái.

Trong mắt Vưu Minh, Giang Dư An không có điểm nào không tốt, cho dù là lúc thần trí hỗn loạn cũng rất đáng yêu.

Dương Vinh Bảo nhỏ giọng nói: “Anh thật sự có thể kiềm chế được anh ta?”

Vưu Minh lắc đầu: “Tôi sẽ không kiềm chế anh ấy, anh ấy không giống như hai người nghĩ.”

Chu Viễn bỗng nhiên nói: “Nếu được, vậy cậu đi nhờ anh ta đi.”

Chu Viễn thật muốn biết quỷ sẽ giải quyết việc này như thế nào.

Trong số hắn, lão ba và nhóm chú bác, chỉ có hắn từng được gặp qua quỷ vương.

Người sau khi chết sẽ thành quỷ, ngoại trừ tiến vào quỷ môn quan, ở lại nhân thế đa số là quỷ sinh ác niệm, ác niệm còn mạnh hơn so với chấp niệm.

Quỷ vương là do vô số ác niệm hợp thể.

Cũng không dễ dàng xuất hiện.

Càng cường đại càng cắn nuốt nhiều ác niệm.

Quá mức cường đại sẽ đưa tới thiên phạt.

Ngoại trừ sợ hãi với Giang Dư An, Chu Viễn còn có hiếu kỳ to lớn, sự hiếu kỳ này thậm chí còn đánh bại các loại tình cảm khác

Vưu Minh sảng khoái nói: “Tối nay tôi về hỏi anh ấy, cần anh ấy đồng ý mới được.”

____

“Được.” Giang Dư An đứng ở bên cửa sổ, anh mở cửa sổ để gió thổ vào trong phòng.

Hôm nay lúc trở về anh lại mặc một bộ quần áo kỳ quái.

Là trường bào dài màu đen, bên trên có hoa văn vặn vẹo màu đỏ sậm, hoa văn kéo dài tràn lan như dây leo, có cảm giác làm người ngột ngạt.

Chính Vưu Minh cũng cảm thấy Giang Dư An mặc như vậy làm cậu sợ.

Cỗ ác ý khổng lồ đập vào mặt làm Vưu Minh mím chặt môi, không cách nào thả lỏng, bắp thịt toàn thân căng chặt.

Đây là bản năng khí đối mặt với nguy hiểm.

Giang Dư An quay đầu nhìn cậu, đồng tử màu đen bình tĩnh không gợn sóng: “Sao thế? Khẩn trương như vậy.”

Vưu Minh: “… Hôm nay, anh không giống mọi khi.”

Giang Dư An vỗ tay một cái, trường bào lập tức rơi vãi trên mặt đất, anh để trần cười nói với Vưu Minh: “Thế này đã được chưa?”

Cỗ ác ý tiêu tán, Vưu Minh thở phào nhẹ nhõm.

“Là bộ trường bào này tỏa ra ác ý?” Vưu Minh nhìn trường bào trên mặt đất, kiểu dáng của trường bào giống với hỉ phục lần trước cậu và Giang Dư An tổ chức hôn lễ, không giống bất cứ trang phục của triều đại nào, kiểu cách vừa đơn giản vừa kỳ lạ.

Lộ ngực, mặc quần áo cũng có thể nhìn thấy bờ ngực rắn chắc cùng cơ bụng, tràn ngập ý tứ phóng đãng bất kham.

Rất tuấn tú, hơn nữa còn hấp dẫn ánh mắt.

Mà trang phục như thế này người bình thường không thể khống chế được.

Vưu Minh chỉ nhìn thôi đã cảm thấy khó thở, Giang Dư An còn mặc trên người.

“Khoảng thời gian vừa rồi không cùng em, chính là đi lấy bộ trường bào này.” Giang Dư An đi đến chỗ Vưu Minh.

Vưu Minh chờ Giang Dư An nói tiếp.

Giang Dư An đặt tay lên vai Vưu Minh, cúi đầu trao cho cậu một nụ hôn.

“Bộ trường bào này xem như một kiện pháp khí đi.” Ánh mắt Giang Dư An tối tăm: “Là dùng hồn phách ác quỷ chế thành, mỗi một sợi tơ là một hồn phách, bây giờ ở đây nên em không nghe thấy, nếu là ở cõi âm, bộ trường bào này sẽ phát ra tiếng khóc thét của vạn quỷ.”

Vưu Minh: “Vậy anh còn mặc nó lên người.”

Giang Dư An chậm rãi duỗi người, cười: “Cho dù là quỷ, cũng phải là quỷ có mục tiêu.”

Anh ôm lấy eo Vưu Minh: “Em cố gắng như thế, tôi cũng không thể miệng ăn núi lỡ, đúng không? Không lẽ sau này để em nuôi tôi thật?”

Vưu Minh nghiêm túc nhìn vào mắt Giang Dư An: “Có gì không thể?”

Giang Dư An nhất thời nghẹn lời, trầm mặc.

“Y phục này là anh tìm người luyện chế sao?” Vưu Minh hỏi.

Giang Dư An cười nói: “Hiện tại ở cõi âm không có quỷ có bản lĩnh như vậy, đây là pháp khí mấy ngàn năm trước, vẫn luôn bị chôn vùi dưới địa phủ.”

Vưu Minh: “Rất hiếm có hả?”

Giang Dư An nhìn trường bào trên mặt đất, phất tay thu nó vào: “Đúng là rất hiếm.”

Vưu Minh hỏi: “Lấy nó có ích lợi gì?”

Giang Dư An: “Ừm…”

Vưu Minh đánh gục Giang Dư An, chắc chắn nói: “Anh cũng không biết.”

Giang Dư An giang tay, trong mắt mang theo ý cười nhìn Vưu Minh, ngữ khí vô cùng tùy ý: “Nghe nói là đồ tốt, có thể lấy liền lấy thôi.

Lại nhìn thấy Giang Dư An lần nữa, Chu Viễn và Dương Vinh Bảo đã không còn phản ứng lớn như lần trước.

Nhưng vẫn nhìn ra được căng thẳng cùng cảnh giác, quỷ hồn đều không ổn định, bất kể là ác quỷ hay lệ quỷ, nói không chừng một giây sau lập tức đánh mất lý trí.

Chu Viễn: “Giang tiên sinh.”

Giang Dư An cười: “Chu tiên sinh.”

Chu Viễn lịch sự nói: “Lần này làm phiền ngài.”

Giang Dư An cười ôn nhu: “Việc của bạn trai tôi, đương nhiên tôi phải giúp, không cần nói cám ơn.”

Anh vừa nói thế, Dương Vinh Bảo đứng một bên chậm rãi đỏ mặt.

Vưu Minh nhìn Dương Vinh Bảo đỏ mặt, thấy lạ nhìn thêm mấy lần, theo lý người thẹn thùng nên là cậu mới đúng, Dương Vinh Bảo thẹn thùng cái gì.

Vẫn là Dương Vinh Bảo sáp đến gần Vưu Minh nhỏ giọng nói: “Lúc nhắc đến anh, ánh mắt anh ta đặc biệt ôn nhu.”

Vưu Minh gật đầu, có tình nhân ánh mắt không thể giấu được.

Dương Vinh Bảo còn nói: “Đặc biệt buồn nôn! Mặt tôi cũng đỏ lên rồi, chưa bao giờ thấy các anh buồn nôn như vậy.”

Vưu Minh: “…”

Triệu Mục bị mời đến biệt thự của Dương Vinh Bảo và Chu Viễn thuê, đương nhiên có cả La Bối và Dương Hiên.

Từ lúc vào cửa, ánh mắt của La Bối Và Dương Hiên chưa từng rời khỏi Giang Dư An, vẻ mặt hoa si.

Triệu Mục không vui ôm La Bối vào ngực, cẩu độc thân Dương Hiên cứ thế ngây ngốc nhìn chằm chằm Giang Dư An.

Vưu Minh: “Tôi giới thiệu một chút, vị này là Chu Viễn thiên sư, vị này là Dương Vinh Bảo thiên sư.”

La Bối và Dương Hiên chờ cậu giới thiệu Giang Dư An.

Vưu Minh quả nhiên nói tiếp: “Vị này chính là bạn trai tôi.”

La Bối và Dương Hiên nháy mắt ủ rũ.

Danh thảo vô chủ thì được, có chủ thì xem như thôi, chủ này lại còn là Vưu Minh, muốn cướp cũng phải ước lượng lại vốn liếng của bản thân.

Độ khó quá lớn, vẫn là đứng từ xa mà nhìn thôi.

Triệu Mục nhìn Vưu Minh, lại nhìn Giang Dư An.

“Tốt nhất hai người nên đi ra ngoài.” Vưu Minh nói với La Bối và Dương Hiên.

La Bối: “Em đảm bảo không làm phiền đến mọi người!”

Dương Hiên cũng muốn nói, nhưng cậu ta không có lập trường, Triệu Mục là bạn trai của La Bối, chứ không phải của cậu ta, cậu ta chỉ đến xem náo nhiệt.

Vưu Minh lắc đầu với La Bối, ngữ khí không cho phép từ chối: “Xin phối hợp với chúng tôi.”

La Bối cắn môi dưới, vô cùng đáng thương nhìn Vưu Minh.

Nhưng mà Vưu Minh không ăn bộ dạng này của cậu ta, cuối cùng La Bối cũng chịu thua, lôi kéo Dương Hiên đi ra ngoài, hai người ngồi xổm bên đám cỏ ngoài biệt thự đợi.

“Tao mới vừa phản ứng lại, anh đẹp trai kia là bạn trai Vưu Minh…” La Bối mở to mắt với Dương Hiên.

Hai người trăm miệng một lời: “—— Vưu Minh là thụ?”

La Bối: “Ánh mắt của mày kiểu gì thế, vậy mà cũng nhìn lầm được?”

Dương Hiên không phục: “Anh ta thoạt nhìn không thụ chút nào có được không? Bây giờ công cũng bắt đầu bảo dưỡng, anh ta chỉ sửa lông mày có chút xíu, nếu là mày, mày có cảm thấy anh ta là thụ không? Còn không phải nhược công, mà là cường công đó!”

“Bạn trai anh ta khí chất thật tốt nha…” La Bối cực kỳ hâm mộ: “Triệu Mục mà có được nửa phần khí chất của bạn trai anh ta, tao nhất định không liếc mắt nhìn nam nhân khác lấy một cái.”

Dương Hiên cũng bày ra vẻ hoa si: “Đừng nói một nửa, sắc đẹp và khí chất có một phần ba là tao thấy cũng được rồi.”

Hai người ở ngoài một bên hoa si một bên trò chuyện, Triệu Mục trong phòng lại rất hồi hộp.

Loại hoạt động phong kiến mê tín này là lần đầu hắn tham gia, trong lòng thấp thỏm cực kỳ.

Triệu Mục ngồi trên ghế đơn, bị đám người vây quanh, mấy người này còn dùng ánh mắt nhìn vật hiếm lạ mà nhìn hắn, thật giống như hắn là gấu trúc làm thí nghiệm, cái cảm giác này làm người ta sợ hãi vô cùng.

Triệu Mục nuốt nước miếng, thấp thỏm hỏi: “Mấy người nhìn đủ chưa? Khi nào có thể bắt đầu thế?”

Thực ra hắn muốn hỏi có thể nhanh nhanh được không, hắn rất sợ.

Nhưng lời vừa ra khỏi miệng lại khiến người chán ghét.

Vưu Minh cười với Triệu Mục: “Thả lỏng.”

Triệu Mục: “…”

Hoàn toàn không thể thả lỏng.

Hơn nữa cái nụ cười này cũng quá giả đi? Là nụ cười giả điển hình.

Vưu Minh tự giác cười đúng chỗ, quay đầu hỏi Giang Dư An: “Anh thấy có nghiêm trọng không?”

Giang Dư An không nhìn Triệu Mục, chỉ nhìn Vưu Minh: “Quả thật hiếm gặp.”

Dương Vinh Bảo len lén bắt lấy ống tay áo Chu Viễn, Chu Viễn khó hiểu nhìn Dương Vinh Bảo.

Dương Vinh Bảo nhỏ giọng nói: “Trong mắt bạn trai Vưu Minh chỉ có Vưu Minh, chúng ta đều là không khí.”

Nói chung là phải ăn thức ăn cho chó, còn không thể phun ra.

Chu Viễn nhìn về phía Giang Dư An.

Theo lý mà nói, thân là thiên sư, loại trừ yêu tà chính là thiên chức.

Nhưng cuối cùng Chu Viễn chỉ dời ánh mắt.

Vạn vật có linh, quỷ có thần trí, có người yêu, còn có thể gọi quỷ sao?

Chu Viễn không biết.

Triệu Mục ngồi ở trên ghế, Giang Dư An đi tới trước mặt Triệu Mục.

Cảm giác ngột ngạt Giang Dư An mang đến quá lớn, tay chân và trán Triệu Mục nổi gân xanh, cả người như lâm vào trạng thái chuẩn bị xuất trận.

Lúc Giang Dư An duỗi tay ra, Triệu Mục lập tức rụt người về sau, dường như muốn trốn.

Ngón tay Giang Dư An điểm lên trán Triệu Mục, Triệu Mục ngửa đầu ra sau, nháy mắt ngủ thϊếp đi.

Dương Vinh Bảo nhìn không chớp mắt, nuốt nước miếng, trong mắt mang theo vài phần kính nể.

Làm quỷ mạnh đến trình độ này, thật sự đáng giá.

Quỷ khác với người, người sử dụng pháp thuật cần bấm thủ quyết niệm chú, Giang Dư An thì chỉ cần động động ngón tay, thậm chí có lúc còn chẳng cần động.

Giang Dư An vung tay, hồn phách của Triệu Mục liền rời khỏi thể xác.

Hồn phách dưới cái nhìn của bọn Vưu Minh chính là trong suốt.

Hồn phách Triệu Mục ngơ ngác đứng dậy, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, qua chốc lát mới kỳ quái hỏi: “Đã xong chưa? Tôi đi được chưa?”

Mấy người Vưu Minh nhìn chằm chằm Triệu Mục.

Triệu Mục kỳ quái quay đầu, vừa quay đầu liền thấy thân xác mình còn đang nằm trên ghế.

Hắn sững sờ tại chỗ.

“A a a a a a!” Triệu Mục kêu to: “Mau mau nhét tôi lại!”

“Tôi chết rồi sao? Mấy người phải chịu trách nhiệm! Đã nói chỉ trừ tà thôi mà!”

Giang Dư An nhìn Vưu Minh: “Đã chuẩn bị tốt mọi thứ, việc còn lại em có thể chứ?”

Vưu Minh gật đầu, nghiêm túc nói: “Em có thể.”

Dương Vinh Bảo nhỏ giọng nói: “Tôi cũng muốn thử một chút.”

Ai kêu làm tiền kỳ công tác là bạn trai người ta chứ?

Vưu Minh đi tới trước mặt hồn phách Triệu Mục: “Sẽ không đau, lập tức xong ngay.”

Triệu Mục: “…”

Sao cứ cảm giác giống như tra nam đang hứa hẹn?

Sẽ đau đi? Nhất định là rất đau.

Triệu Mục run sợ trong lòng: “Xuống, xuống tay nhẹ chút.”

Vưu Minh gật đầu, nở nụ cười trấn an với hồn phách Triệu Mục.

Triệu Mục càng khẩn trương hơn.

Vưu Minh đưa tay ra, ngón cái và ngón trỏ nắm lấy cổ họng Triệu Mục, theo hầu kết niết lên trên, tận đến khi chạm tới quai hàm mới dừng lại, sau đó tàn nhẫn dùng sức.

“A ——” Triệu Mục: “Đau! Đại ca! Thật sự đau!”

Vưu Minh: “Đó là tác dụng tâm lý của anh, quỷ hồn sẽ không cảm thấy đau.”

Triệu Mục: “…”

Triệu Mục nhắm mắt lại, mắt không thấy thì sẽ không đau.

Vưu Minh bấm thủ quyết, miệng niệm chú, ngón tay xuyên vào cuống họng Triệu Mục tìm kiếm.

Vưu Minh tìm rất cẩn thận, rõ ràng đang trong trạng thái hồn phách, Triệu Mục lại cảm thấy da đầu tê dại.

“Đại, đại sư… Được chưa? Còn bao lâu nữa?” Triệu Mục bị kinh hãi: “Tôi con mẹ nó rất sợ đó.”

Vưu Minh thở dài nói: “Anh đừng nói chuyện, cũng đừng nhúc nhích, nếu tôi lỡ đυ.ng nhầm vào chỗ nào đó quan trọng, cho dù hồn phách quay lại thân xác, nói không chừng cũng sẽ trở thành người câm đó.”

Triệu Mục thành thật ngậm miệng.

Đột nhiên hắn không muốn trị nữa, miệng quạ đen cũng tốt, so với bị dọa thế này thì tốt hơn nhiều lắm.

Đáng tiếc hiện tại không ai cho hắn cơ hội hối hận, thậm chí hắn còn không dám nhúc nhích.

Vưu Minh tập trung cao độ, động tác vừa nhanh vừa tàn nhẫn, không một chút do dự.

Giang Dư An chỉ đứng một bên nhìn Vưu Minh.

Chu Viễn đi tới bên cạnh Giang Dư An, cũng nhìn Vưu Minh, miệng lại hỏi: “Ngài đã là quỷ vương sao?”

Giang Dư An không quay đầu nhìn Chu Viễn, giọng nói nhẹ như mây gió: “Có quan trọng không?”

Chu Viễn: “Ba quỷ vương khác không tìm ngài gây phiền phức?”

Đây mới là điều Chu Viễn không hiểu nổi, trước đây có tứ phương quỷ vương, mỗi một vị trấn giữ một phương khác nhau, không đυ.ng chạm đến nhau, vương bất kiến vương.

Sau đó quỷ vương phía nam đột nhiên biến mất, tứ phương còn lại ba.

Ba phương quỷ vương còn lại chia nhau âm khí cùng thủ hạ của quỷ vương phía nam, càng trở nên cường đại.

Chỉ bằng cái này, Giang Dư An muốn làm quỷ vương, ba quỷ vương khác sẽ không đồng ý.

Trong mắt chúng nó, có ba quỷ vương đã đủ, không cần bốn.

Giang Dư An mỉm cười nói: “Đương nhiên muốn tới.”

Chu Viễn trầm mặc, nếu đã đến, bây giờ Giang Dư An lại đang đứng ở đây, cho dù Giang Dư An không thắng, cũng là chiếm thế hòa thượng phong.

“Ngài ở bên cạnh Vưu Minh, chỉ làm cậu ta đối mặt với càng nhiều nguy hiểm.” Chu Viễn mặt không cảm xúc nói: “Nhân quỷ thù đồ.”

Giang Dư An thu liễm nụ cười, rốt cục cũng quay đầu nhìn Chu Viễn.

Chu Viễn vẫn duy trì trấn định, nhưng mồ hôi trên thái dương đã làm bại lộ cảm xúc.

Thanh âm Giang Dư An rất nhẹ, tựa như lời nỉ non của ma quỷ_

“Không nên xem thường em ấy, em ấy là người tôi nhìn trúng.”