Cẩu Tử
Sau khi quỷ hồn kia trốn đi, Vưu Minh đối không khí nói: “Tôi có thể nhìn thấy nó, tại sao lại không nhìn thấy anh? “
“Tôi rất suy yếu.”
Vưu Minh kỳ quái: “Nếu nó muốn gia nhập với anh, vậy chẳng phải anh nên mạnh hơn nó mới đúng, vì sao lại suy yếu? “
Giang Dư An không trả lời vấn đề này.
Vưu Minh cũng không truy hỏi, người có bí mật, thì đương nhiên quỷ cũng có, cậu tôn trọng Giang Dư An, vì vậy hỏi tiếp: “Nó nói ‘bọn họ’ là có ý chỉ đại loại như bang phái, tổ chức sao? “
Lần này Giang Dư An trả lời.
“Bọn chúng theo tôi. “
Vưu Minh hiểu ra, khi còn sống Giang Dư An là người độc lai độc vãng, chết đi cũng không có thay đổi gì quá lớn.
Các quỷ hồn xuất phát từ nguyên nhân không rõ đi theo anh, sau đó giống như xã hội lòai người, tự phân chia cấp bậc cao thấp.
Mà Giang Dư An phỏng chừng cũng không để ý.
“Tôi muốn về nhà một chuyến.” Vưu Minh nhìn thời gian, dự tính về bên kia, mẹ không ở nhà, cậu lo một mình ba không ứng phó được, ba Vưu vẫn luôn không nhẫn tâm với họ hàng thân thích.
Giang Dư An không trả lời.
Vưu Minh không biết anh còn ở đây hay đã rời đi, cậu gửi tin nhắn cho mẹ Vưu cùng mẹ Giang, báo cho hai người biết mình đi đâu, sau đó liền đi thay quần áo.
Cậu mặc quần bò với áo sơ mi trắng, vóc người Vưu Minh cao gầy, từ sau khi sức khỏe tốt lên đã có thể mặc được các kiểu quần áo như thế này, không còn lộ ra thân thể gầy yếu khô quắt, giống như trẻ con trộm mặc quần áo người lớn, khiến cho người khác nhìn vào liền cảm thấy cơ thể cậu không khỏe mạnh.
Thời điểm lên đại học cũng vì thân thể gầy yếu, nhiều người cho rằng cậu hút ma túy..
Lúc này trời đã tối sầm, sau khi ăn cơm xong, Vưu Minh rời khỏi Giang gia.
Khác với Giang gia, tuy rằng Vưu gia cũng nằm trong khu biệt thự, nhưng không quá sang quý, các hộ gia đình trong khu đa số đều là nhà giàu mới nổi như Vưu gia, hoặc là gia đình giai cấp.
Vưu Minh ngồi trên xe buýt, nhìn cảnh đêm qua cửa kính xe, từ ngoại thành đến nội thành, ven đường chen chúc người, có người buôn bán làm ăn, có đứa bé đứng trước cửa kính tiệm bánh gato khóc đòi, tất cả những thứ này đối với cậu vừa quen vừa xa lạ, cậu yêu thích cảm giác này, chứ không phải cảm giác nằm trên giường bệnh tại nhà hay bệnh viện, cảm nhận sinh mệnh từ từ rút đi trong cơ thể.
Cảm giác kia sẽ làm con người ta từng bước rơi vào tuyệt vọng.
Cậu ngồi ghế cuối cùng, mắt nhìn ra bên ngoài, trên tai còn gắn tai nghe nghe nhạc, hồn nhiên không biết mình đã trở thành cảnh đẹp trong mắt người khác, cô gái ngồi hàng ghế trước lén lút chụp ảnh cậu, muốn gửi cho bạn bè cùng thưởng thức.
Chuyến xe buýt này chạy thẳng đến gần tiểu khu Vưu gia ở, lúc sắp đến, trên xe chỉ còn sót lại hai, ba người.
Khi còn bé Vưu Minh thường xuyên cùng ba mẹ ngồi xe buýt, khi đó toàn bộ tiền trong nhà đều dồn cả vào nhà máy, một nhà ba người bớt ăn bớt mặc, ngay cả ngồi xe buýt, cũng chỉ có mẹ và Vưu Minh được ngồi, ba Vưu vì muốn tiết kiệm chút tiền, mỗi lần là chạy bộ theo.
Lúc đó trị an không quá tốt, ba Vưu không dám đạp xe đạp, sợ bị trộm mất.
Cho nên chỉ có thể dựa vào hai chân.
Vưu Minh đứng trước cửa nhà mình, nghe được tiếng ồn ào bên trong, không nghĩ cũng biết bên trong đang phát sinh chuyện gì.
Có lúc Vưu Minh cũng hoài nghi, đến cùng là ông bà nội có từng thương yêu qua ba cậu hay không.
Trong nhà, ba Vưu là lão tam, từ nhỏ không được coi trọng như anh cả, cũng không được yêu thương như thằng út, ông bị kẹp ở giữa, trở thành đứa trẻ bị lơ là, cha không thương mẹ không yêu.
Cửa nhà mở khóa bằng vân tay, thời điểm Vưu Minh mở cửa cơ hồ không có tiếng động gì phát ra, cậu đứng bên cánh cửa, nghe trong phòng nói chuyện.
Thanh âm bà nội vẫn trung khí mười phần, lúc này đang quát to.
“Thằng ba! Anh nói, anh có đồng ý hay không! Tôi là mẹ anh! Anh phải nghe lời tôi! “
“Để anh nhận cháu họ anh làm con nuôi! Nếu hôm nay anh không đồng ý, tôi liền đập đầu chết tại đây! Anh đây là muốn gϊếŧ mẹ ruột của anh hay sao?! “”
Anh họ cũng lên tiếng: “Bác ba, cháu khẳng định sau này sẽ hiếu thuận với hai bác. “
“Cũng sẽ chăm sóc Tiểu Minh. “
Bà nội còn đang nói: “Trước kia tôi từng nói với anh, họ Chu kia là con gà mái không biết đẻ trứng! Nếu là thời xưa, nó đã sớm bị hưu, anh nhìn xem, nó nuôi con trai anh thành cái dạng gì? Chưa khi nào về quê thăm hai lão già này, người trong thôn hỏi tôi, sao không thấy vợ thằng ba về đây? Khiến mụ già này mất hết mặt mũi! “
“Hoặc nhận cháu họ cả của anh làm con nuôi, hoặc ly hôn với họ Chu kia, chúng tôi tìm cho anh một người vợ khác, chắc chắn sẽ sinh cho tôi một đứa cháu khỏe mạnh! “
Ba Vưu mệt mỏi lên tiếng: “Mẹ, con có Tiểu Minh, hiện tại chúng con sống tốt lắm. “
Bà nội hừ một tiếng: “Tiểu Minh? Nó là con ma ốm, chỉ biết dùng tiền, cho dù hôm nay nó đứng ở đây tôi cũng phải nói, ai biết đến lúc nào thì nó ra đi, chờ đến lúc tôi cùng ba anh chết đi, đến lúc đó anh để tiền lại cho ai? “
Vưu ba ba: “Cho dù là theo quy củ quê chúng ta, gia sản cũng nên để lại cho Tiểu Minh, nó là con trai con! “
Ba Vưu cũng nổi giận: “Dù sao con cũng không đồng ý chuyện này, con có con trai, vì sao phải nhận con nuôi? “
Ông nội Vưu vứt gậy chống xuống đất, phát ra thanh âm vang dội, phòng khách huyên náo như cái chợ rốt cuộc yên tĩnh. Giọng nói ông nội Vưu trầm ổn, lời nói ra lại không xuôi tai: “Lúc Vưu Minh sinh ra tôi liền tìm người xem qua, nó là mệnh chết yểu, có thể sống nhiều năm như vậy, Vưu gia chúng ta đã xem như hết lòng với nó, lẽ nào anh muốn mang cả gia tài để lại cho một con ma ốm? Cháu họ cả của anh lớn lên thành thật trầm ổn, tôi xem a, ngày mai các người đem thủ tục sang tên làm cho xong đi. “
“Cháu cho rằng ngày mai sợ rằng không đi được. ” Vưu Minh từ ngoài cửa bước vào.
Tầm mắt mọi người đều nhìn về Vưu Minh, bọn họ đã nhiều năm không gặp qua, mẹ Vưu cũng không cho Vưu Minh về quê, có khi người dưới quê lên chơi, mẹ Vưu cũng mang Vưu Minh đi chỗ khác tránh mặt, trong trí nhớ của bọn họ, Vưu Minh khi bé gầy yếu xanh xao không chút thịt, nhìn qua đã biết không sống được bao lâu.
Nhưng bây giờ, Vưu Minh thân thể như ngọc đứng trước mặt bọn họ, không ai ngờ được cậu và khi còn bé là cùng một người.
“Người lớn nói chuyện, chỗ nào cho trẻ con xen miệng? Không biết lớn nhỏ, không biết là do ai dạy.. ” Bác gái Vưu biết đã đến lúc bản thân thể hiện, vội vàng nói.
Vưu Minh nhìn bà: “Là bác gái đi? “
Bác gái Vưu ưỡn ngực: “Thấy người lớn cũng không biết chào hỏi? Mới vừa rồi còn nói cái gì? Mẹ cậu không dạy cậu? “
Vưu Minh cười với bà: “Bác gái thật lợi hại, nhà này là nhà của ai? Chỗ bác đang đứng là tài sản nhà bác à? Người bác đang mắng là con trai bác à? Bác cũng thật hiểu biết, cháu đây là lần đầu biết, bác họ cũng có thể chạy đến trước mặt cháu họ quơ tay múa chân như chuyện đương nhiên “
Ba Vưu nhìn con trai, vội nói: “Tiểu Minh, con về phòng trước, để ba xử lý.”
Vưu Minh nhìn ba ba của mình, ông là nam nhân truyền thống, lúc trẻ gây dựng sự nghiệp, dùng hết tiền, vì muốn mua thực phẩm dinh dưỡng cho con trai, lại mời không nổi bảo mẫu, ban ngày ông đến công trường làm công, buổi tối cùng bạn chạy taxi, tiền kiếm được chia một nửa cho bạn. Ông lao lực hơn nửa đời người, chính là hy vọng có thể vì vợ con chống đỡ một mảnh trời, có thể báo hiếu cha mẹ, hữu ái anh em của chính mình.
Vưu Minh đau lòng ba cậu.
Tất cả mọi người cảm thấy ông là túi tiền, trừ cậu và mẹ ra, không ai quan tâm đến sức khỏe của ông.
“Nghe xem nó vừa mới nói cái gì kia! ” Bác gái Vưu quát to.
Mấy người lớn mồm năm miệng mười phê bình Vưu Minh không hiểu tôn ti, không lễ phép với người lớn.
Vưu Minh cười lạnh::”Bà ấy xứng làm trưởng bối của tôi sao? Lúc còn bé tôi về quê, tất cả anh em họ đều có tiền mừng tuổi, tôi không có, tại sao? Bà ấy xem tôi là cháu? Hàng năm ngoại trừ tìm ba tôi đòi tiền, có làm qua việc của một người bác nên làm? Bác gái, chỉ cần hôm nay nói ra được một việc mà người bác làm cho cháu mình mà bác đã làm cho tôi, tôi liền xin lỗi bác, bác muốn cái gì tôi sẽ cho cái đấy. “
Bác gái Vưu nhìn cậu, trong đầu suy nghĩ một đống, lại không tìm được việc gì bà đã làm vì Vưu Minh.
Vưu Minh chuyển sang nhìn bà nội, ông nội của mình: “Ba cháu là con ruột của ông bà sao? “
Ông nội Vưu, bà nội Vưu sững sờ.
Vưu Minh không chờ hai người phản ứng, nói tiếp: “Ba tôi làm trâu làm ngựa trong nhà nhiều năm như vậy, ông ấy có bệnh đau dạ dày, còn có chứng đau nửa đầu, khi trời nóng toàn thân đổ mồ hôi, lúc trời lạnh cả người lạnh lẽo, mấy năm đó nhà chúng tôi không có xe, một cuộc gọi của các người gọi đến, ông ấy lập tức chạy về quê, ở quê giao thông không tiện, ngày mùa đồng, ông phải đi bộ từng bước từ thị trấn về đến thôn. “
“Mấy người có ai từng đau lòng qua? “
“Ba tôi không phải ngân hàng, không phải máy ATM, ông ấy là con người, là ba ruột của tôi. “
“Ông ấy chưa từng làm việc xấu xa nào, mấy người nói đường trong quê không dễ di, ông ấy bỏ tiền túi ra sửa.”
“Mấy người nói thu hoạch mùa màng không tốt, ông ấy mỗi tháng đều gửi sinh hoạt phí dư dả cho mấy người. “
“Mấy người nuôi ba tôi 18 năm, ba tôi nuôi mấy người hơn 30 năm. “
“Mấy người muốn thế nào? Muốn bức chết một nhà ba người chúng tôi, để các người chiếm lấy gia sản đúng không?! “
Mặt Vưu Minh không cảm xúc, ánh sắc bén nhìn bọn họ: “Đừng có nằm mơ! Cho dù chúng tôi phải ném toàn bộ, cũng không cho các người 1 xu! “
Ba Vưu đã nói không ra lời, nghe Vưu Minh nói đến những việc kia, ông liền lấy tay bụp mắt khóc nấc lên.
Chỉ có vợ cùng con trai ông biết những năm này ông phải cố gắng như thế nào, ba mẹ ông thế nhưng chưa bao giờ quan tâm.
Vưu Minh nhấc điện thoại di động lên, gọi cho bảo an tiểu khu.
Dù sao cũng là khu biệt thự xa hoa, lực lượng bảo an hành động rất nhanh, dứt điện thoại chừng năm phút đã có mặt trước cả nhà họ Vưu.
Vưu Minh quay đầu nói với một đám người thân thích: “Bây giờ mấy người tự rời đi, tôi giữ lại mặt mũi cho mấy người, nếu không chịu đi, cũng được thôi, không phải anh họ lớn muốn làm con nuôi của ba tôi sao? Vậy mấy người đối xử với ba tôi như thế nào, tôi liền đối xử với anh ta như vậy! “
Một đám thân thích vừa ồn ào nhục mạ Vưu Minh phút chốc im bặt.
Vưu Minh sắc mặt lạnh lùng: “Biết hiện tại một cánh tay, một cái chân, một cái mạng đáng giá bao nhiêu tiền không? “
“Tôi không sợ, ngược lại ba mẹ tôi có tiền, tôi đi vào trong đó cũng không lo sống không tốt. “
Cậu nhìn anh họ cả im lặng nãy giờ, cười nói: “Anh họ cả, anh có sợ không? “