Chương 59: Chương 59

Bên ngoài cuồng phong gào thét, Vưu Minh đứng trong phòng, cậu mím môi, sắc mặt tái xanh.

Lý trí nói cho cậu biết, bản thân nên đợi trong phòng, đi ra ngoài chỉ làm Giang Dư An phân tâm, vì năng lực không đủ, cậu sẽ trở thành cản trở, không thể giúp Giang Dư An, đến cổ vũ cũng không làm được.

Tình cảm nói cho cậu biết, cậu cần phải ra ngoài, ít nhất là phải nhìn thấy Giang Dư An, mới có thể yên tâm.

Vưu Minh cắn môi, môi đã bị cắn nát cũng không phát hiện ra.

Hiện tại lực chú ý của cậu không để trên người mình, nên không cảm thấy đau.

Trong lòng có hai người tí hon nổi lên tranh cãi, một đứa nói cậu nên đi ra, một đứa nói cậu không được đi ra.

Cuối cùng Vưu Minh quyết định trưng cầu ý kiến của Tiểu Phượng.

“Tiểu Phượng, nếu như tôi đi ra ngoài, sẽ làm vướng tay vương chân hả? Cho dù tôi không làm gì, đúng không?”

Tiểu Phượng ở bên ngoài trầm mặc rất lâu, mới nói: “Lão đại để ta bảo vệ ngươi, nếu ngươi đi ra ngoài, hắn sẽ không yên tâm.”

Xem ra căn phòng này an toàn, không biết là có trận pháp hay là có thứ gì khác.

Vưu Minh đứng ngồi không yên: “Vậy tôi có thể mở cửa sổ nhìn xem được chứ?”

Tiểu Phượng trầm mặc một lát: “Có thể.”

Vưu Minh thở phào nhẹ nhõm.

Cậu không muốn kéo chân sau Giang Dư An, cũng không muốn để mặc Giang Dư An trong hiểm cảnh.

Không nhìn thấy Giang Dư An, cậu sẽ lo lắng.

Cửa sổ được mở ra, Vưu Minh có thể nhìn thấy cảnh tượng trong sân, bên ngoài cuồng phong gào thét, lại chẳng có một chút gió nào thổi vào phòng được, căn phòng này tựa như hoàn toàn cách biết với thế giới.

Quỷ vương không chỉ có một, mà có đến năm.

Đông tây nam bắc mỗi phương một vị, còn lại chính là quỷ đế thống lĩnh tứ vương.

Quỷ vương xuất thế rất hiếm gặp, huống chi là quỷ đế.

Ghi chép liên quan tới quỷ đế đều là từ ngàn năm trước.

Thậm chí không ai biết là thật hay giả.

Phần lớn đều cho rằng là giả.

Vì quỷ vương cần tu luyện ngàn năm, trong lúc đó còn cần phải có vận khí, nếu không lệ quỷ ngàn năm tuổi nhiều như thế, vì sao không phải tất cả đều trở thành quỷ vương?

Quỷ vương đã như vậy, nói gì đến quỷ đế.

Phải có vận may nghịch thiên mới được.

Quan hệ giữa các quỷ vương cũng không tốt đẹp gì, đều là mỗi vị một phương, không liên quan đến nhau, tự xưng vương xưng bá trên địa bàn của mình, sức mạnh của quỷ vương không chênh lệch nhau lắm, ta không phạm ngươi, ngươi cũng chớ phạm ta, chúng ta đều không cần lãng phí thời gian.

Thế nhưng dạo gần đây có quỷ vương để mắt đến Giang Dư An.

Chắc là bởi vì Giang Dư An chưa hoàn toàn trở thành quỷ vương.

Cho dù trên người hắn âm khí cùng sát khí rất thịnh, nhưng các quỷ vương khác biết rõ hắn chưa hoàn toàn trưởng thành.

Trước khi hắn hoàn toàn trưởng thành, các quỷ vương khác quyết định phải diệt trừ hắn.

Trên Hoa Hạ này có ba quỷ vương là đủ rồi, không kẻ nào muốn xuất hiện vị thứ tư.

Giang Dư An mặc hỉ phục đứng trong sân, vì vội vàng nên hắn chỉ qua loa khoác hỉ phục lên người, lộ cả ngực, đang giằng co với kẻ đối diện.

Tiếng khóc nỉ non vang vọng khắp không trung, tựa như tiếng trẻ con khóc, mới đầu chỉ là thấp giọng nức nở, càng về sau tiếng khóc càng trở nên chói tai, không giống gào khóc, mà giống như gào thét.

Giang Dư An câu lên tia cười lạnh, ánh mắt lạnh lẽo, tựa như hùng binh lửa giận ngút trời, từng lỗ chân lông đều lộ ra phẫn nộ.

Hắn nhìn quỷ vương đang đứng đối diện, hai mắt đen như màn đêm, không có tròng trắng, hai tay hai chân bắt đầu biến thành màu đen, kéo dài đến khủy tay và đầu gối, làn da của hắn trắng bệch, gần như trong suốt.

Nhưng Giang Dư An không đấu pháp cùng quỷ vương kia, cả hai xáp tới dùng sức mạnh da thịt cận chiến.

Vưu Minh nhìn gió lốc xung quanh cuốn lên cát bụi, cho dù mở cửa sổ cũng không nhìn thấy rõ chuyện gì đang xảy ra.

Quỷ vương giao chiến cùng Giang Dư An có thân thể to lớn, nhìn nó mới càng giống quỷ vương, nó cao như biệt thự Vưu gia, cánh tay, bắp chân thô như cây cột, cơ bắp cuồn cuộn, nó cầm một cái rìu lớn trong tay, tương xứng với thân thể nó, trên thân rìu không có hoa văn, chỉ có huyết quang, tựa như được rèn từ trong núi thấy biển máu mà ra.

Vưu Minh căng thẳng nắm chặt tay, khác với lúc giao chiến với Vật Tắc Mạch, Giang Dư An không có nhàn nhã như vậy.

Thân thể của hắn chưa thể to lớn như quỷ vương, nhưng Vưu Minh nhìn ra, hắn cũng không có rơi xuống thế hạ phong.

Tuy hình thể quỷ vương to lớn, nhưng tốc độ không hề chậm chạp, ngược lại, nó công kích và phòng thủ linh hoạt đến mức khó tin.

Lưỡi búa trong tay nó lóe hàn quang, mỗi lần nện xuống đều khiến Vưu Minh thót tim.

Đám quỷ khách mời đã loạn thành một đoàn, có thể trốn đều đã trốn, không thể trốn chỉ có thể núp vào một góc không người chú ý trốn, lo sợ bản thân bị vạ lây.

Giữa bầu trời xuất hiện vòng xoáy màu đen, càng lúc càng lớn, như muốn cuốn tất cả mọi thứ vào, bầu trời cũng vì vậy mà biến đen.

(Dưới cõi âm mà có bầu trời hả?)

Tiếng gào khóc của bầy quỷ khiến tai Vưu Minh ù đi.

Không biết hỉ phục của Giang Dư An rơi xuống đất từ bao giờ, lúc này hắn ở trần, chỉ mặc một cái quần dài màu đen, không phải quần tây, mà giống một loại võ phục nào đó hơn.

Giang Dư An đưa tay ra, âm khí tụ lại trên tay hắn, đến khi hắc vụ tản đi, trong tay hắn xuất hiện một trường đao màu đen nhánh, thân đao không có hoa văn, chuôi đao liền với thân đao, không có bất kỳ ánh sáng lộng lẫy nào, chỉ có âm khí âm u, sát khí dày đặc.

Tay Giang Dư An nắm lấy chuôi đao, gió nổi mây tụ, trời đất biến sắc.

Quỷ vương biến sắc, lưỡi rìu bổ ngang chém dọc.

Lần này Giang Dư An không né tránh, trường đao của hắn cản lại lưỡi rìu của quỷ vương.

Dư chấn khiến Vưu Minh phải lui về sau.

Cậu nhìn xung quanh, đám lệ quỷ gần đó trực tiếp bị chấn đến hồn phi phách tán.

Khuôn mặt quỷ vương dữ tợn, mặt xanh nanh vàng, nó không tiếp tục tấn công Giang Dư An.

Đôi mắt đỏ ngầu của nó nhìn về phía Vưu Minh.

Không có phòng bị đối diện cùng nó, Vưu Minh theo phản xạ bấm thủ quyết.

Cậu bày ra tư thế phòng ngự, chuẩn bị phản công bất cứ lúc nào, mặc dù cậu biết mình không phải đối thủ của quỷ vương.

Tình huống này dường như đã chọc giận Giang Dư An.

Giang Dư An bay lên trời, hắc vụ hội tụ dưới chân hắn, bên trong hắc vụ vang lên tiếng gào thét của bách quỷ.

Trường đao trong tay hắn đột nhiên bị u lục quỷ hỏa bao lấy, cháy bùng lên.

Giang Dư An tay cầm trường đao, bắp thịt toàn thân căng chặt, khuôn mặt trắng bệch lộ ra uy nghiêm cùng phẫn nộ khiến người không dám nhìn thẳng.

Một đao chém xuống, quỷ vương bị ép nâng rìu ngăn cản tiến công của Giang Dư An.

Từng chiêu thức của Giang Dư An như hạ bút thành văn, không có bài bản, nhưng mỗi đao đi xuống, đều làm động tác của quỷ vương càng trở nên gấp gáp.

Vưu Minh khẩn trương nhìn.

Trường đao của Giang Dư An chém đứt đầu quỷ vương.

Vô số âm hồn từ cổ quỷ vương chui ra, gào thét thảm thiết, sau đó biến thành khói đen tiêu thất.

Nhưng quỷ vương không chết.

Thân thể cao lớn của nó dù mất đầu vẫn có thể đứng thẳng.

Đầu quỷ vương lăn lông lốc trên mặt đất, hai mắt như nứt ra, răng nanh càng lúc càng dài, sắc mặt xanh tím.

Ngay lúc Giang Dư An còn muốn ra tay, thân thể và đầu của quỷ vương cùng biến mất, nó chạy trốn.

Lúc này, đám quỷ khách mời mới há miệng run rẩy từ trong góc chui ra.

Quỷ vương đối chiến, cá trong ao bị vạ lây.

Không biết có bao nhiêu ác quỷ đã bị hồn phi phách tán, một tiếng kêu thảm cũng chẳng thể thốt ra.

Chúng nó còn có thể đứng đây xem như khi còn sống đã tích đức đi.

Trường đao của Giang Dư An hóa thành hắc vụ, hắn không đuổi theo quỷ vương, mà trước hết nhìn về phía căn phòng Vưu Minh đang ở, thông qua cửa sổ thấy Vưu Minh không sao hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này Giang Dư An nghĩ gì đều viết lên trên mặt.

Trong lòng Vưu Minh ngọt ngào, cảm thấy Giang Dư An đặc biệt đáng yêu.

Sau khi xác nhận Vưu Minh không có chuyện gì, Giang Dư An nhìn quanh bốn phía, nháy mắt lửa giận ngập trời.

Vòng xoáy màu đen vốn dĩ sắp tản đi lần thứ hai tụ lại, Giang Dư An ngẩng đầu nhìn trời, dường như đang cân nhắc xem có nên đuổi theo hay không.

Cuối cùng hắn vẫn không đuổi theo, mà là nhặt hỉ phục từ trên mặt đất lên.

Giang Dư An ôm hỉ phục vào ngực, cúi đầu rũ mí mắt, không ai nhìn thấy rõ vẻ mặt của hắn, lại đều nhận ra được tâm tình của hắn không tốt.

Hắn ôm hỉ phục đi về phía căn phòng, Vưu Minh chỉ nhìn thôi đã cảm thấy tim nhói lên.

Giang Dư An nhất định rất để ý hôn lễ này.

Thế nhưng không chỉ có quỷ vương đến phá rối, hỉ phục hiếm khi hắn mặc một lần lại bị làm bẩn, không biết có bị rách hay không.

Vì thế, khi Giang Dư An mở cửa đi vào, hành động điều tiên của Vưu Minh chính là nhào vào trong ngực hắn.

Giang Dư An sửng sốt vài giây, mới đưa tay ôm lấy Vưu Minh.

Hỉ phục lại rơi trên đất lần nữa.

Giang Dư An nhìn hỉ phục rơi trên mặt đất: “…”

Vưu Minh bỗng nhiên hào hùng vạn trượng nói: “Anh đừng lo, chúng ta trở về kết hôn một lần nữa, tự tay em sẽ thiết kế lễ phục, được không?”

“Kiểu Trung hay kiểu Tây đều được.”

Tuy rằng cậu không biết thiết kế thời trang, nhưng vẫn có thể thương lượng với nhà thiết kế của công ty mà, cũng được xem như công lao của cậu rồi đi?

Giang Dư An bĩu môi.

Vưu Minh: “Không vui? Sao thế?”

Thanh âm của Tiểu Phượng từ ngoài truyền vào: “Đó là lão đại tự mình làm.”

Vưu Minh nhìn hỉ phục trên người, lại nhìn hỉ phục trên mặt đất, cuối cùng mới nhìn vào mắt Giang Dư An.

Vưu Minh thả nhẹ âm thanh: “Chúng ta về nhà đi, được không?”

Giang Dư An vẻ mặt lên án nhìn Vưu Minh.

Dường như đang muốn nói: ‘Từ lúc bắt đầu đến bây giờ em đều muốn trở về, nơi này không tốt sao?’

Vưu Minh bị manh trúng rồi.

Vưu Minh dùng hai tay che mặt, bị manh đến mặt đỏ rần, tim đập thình thịch.

Qua chốc lát cậu mới lấy lại bình tĩnh, ôm lấy cổ Giang Dư An hôn hắn một cái.

Giang Dư An dời ánh mắt, tỏ vẻ không vui.

Vưu Minh lại nhạy cảm phát hiện ra tâm tình của hắn đã thay đổi.

Từ bàn tay nắm chặt của hắn nhìn ra Giang Dư An nhất định đang rất khoái trá.

Vưu Minh cảm thấy không ổn, nếu còn tiếp tục như vậy cậu sợ bản thân thú tính bộc phát mất.

Nhất thời ngạo kiều nhất thời khoái trá, vẫn luôn ngạo kiều vẫn luôn khoái trá.

Vì thế Vưu Minh lại hôn Giang Dư An.

Lần này cả người Giang Dư An trở nên cứng đờ.

Vưu Minh vừa lui lại, cảnh vật xung quanh đã thay đổi.

Cậu không còn ở bên trong căn phòng kia, xung quanh cũng không có ác quỷ nào.

Vị trí hiện tại chính là phòng của cậu, trời cũng chưa sáng hẳn, Vưu Minh nhìn đồng hồ đeo tay, cậu bị đưa đi lúc bốn giờ sáng, bây giờ là sáu giờ sáng.

Quả nhiên thời gian của cõi âm và cõi dương khác nhau.

Vưu Minh vừa muốn đến phòng tắm tắm rửa, lại bị Giang Dư An ôm eo, cậu hết cách, đành hôn lên chóp mũi hắn, trấn an một hồi mới có thể đi tắm.

Nước nóng từ vòi hoa sen rơi xuống, rốt cục Vưu Minh cũng cảm thấy được thư thái.

Tắm xong, cậu từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy Giang Dư An nằm trên giường, hắn hé miệng nhìn cậu, dường như đang lên án cậu vứt bỏ hắn một mình trong phòng.

Vì thế Vưu Minh lại bị manh đến tim gan run rẩy.

Cậu đẩy ngã Giang Dư An ra giường, ôm hôn hồi lâu.

Lúc này sắc mặt Giang Dư An mới khá lên.

Sáng sớm, Vưu Minh bị tiếng gõ cửa làm tỉnh giấc.

Dì Trịnh đứng ở ngoài nói: “Tiểu Minh, dậy ăn sáng.”

Vưu Minh dụi dụi mắt: “Ra liền.”

Rèm cửa trong phòng không kéo lên, trong phòng vẫn một mảng tối tăm.

Hôm nay không có nắng, rõ ràng đang là mùa hè, mặc áo tay ngắn vẫn sẽ nổi da gà, Vưu Minh quay đầu nhìn trên giường.

Ban ngày Giang Dư An luôn không ở.

Nhưng lúc này cậu nhìn sang, Giang Dư An đang nằm trên giường nhìn lại cậu, trong mắt chỉ có cậu.

Vưu Minh rất muốn đẩy ngã Giang Dư An một lần nữa.

Cuối cùng cậu cũng hiểu bị yêu phi mê hoặc, đế vương không lâm triều là cảm giác gì.

Có một người như thế nằm ở trên giường, cậu làm gì còn tâm trí đi làm chuyện khác?

Bất quá… Ban ngày mà Giang Dư An không rời đi.

Chẳng phải là…

Ngay lúc Vưu Minh đang suy nghĩ sắp xếp thế nào cho Giang Dư An, hắn lại đột nhiên biến mất.

Vưu Minh sửng sốt, Giang Dư An đi rồi?

Trong lúc cậu đang sửng sốt, một bàn tay đột nhiên nắm lấy tay cậu.

Giang Dư An không đi.

Hắn chỉ ẩn thân.

Vưu Minh nở nụ cười, nụ cười ôn nhu vô cùng.

Quả nhiên là Giang Dư An, dù cho không còn thần trí, cũng vẫn sẽ săn sóc cậu như thế.

Vưu Minh mang theo Giang Dư An đang ẩn thân đi xuống lầu ăn sáng.

Bữa sáng rất đơn giản, gồm có bánh màn thầu, trứng luộc và cháo, Vưu Minh không muốn ăn trứng gà, chỉ ăn bánh màn thầu.

Bánh màn thầu là loại màn thầu hoa quế, hái hoa quế xong đem đi rửa sạch, sau đó ướp với đường, nhào cùng bột mì, làm như vậy bánh màn thầu sẽ vừa thơm vừa ngọt, còn có mùi hoa quế nồng đậm.

Vưu Minh ăn ba cái, sau khi ăn xong còn không ngừng ợ hơi.

Mẹ Vưu rót nước cho cậu: “Ăn ngon cũng phải kiềm chế, điểm này của con rất giống ba con, thích ăn cái gì thì phải ăn cho thật no.”

Ba Vưu nằm không cũng trúng đạn, kháng nghị nói: “Bà nói con trai thì cứ nói, lôi tôi vào làm gì? Thấy tôi dễ ức hϊếp à.”

Mẹ Vưu trừng ba Vưu: “Tôi nói sai hả?”

Ba Vưu: “Tôi không nói lại bà, tôi không nói với bà nữa.”

Mẹ Vưu: “Ý ông là tôi cố tình gây sự?”

Ba Vưu bày ra dáng vẻ đầu hàng: “Là tôi cố tình gây sự, là tôi vô lý.”

Mẹ Vưu càng thêm không vui: “Thái độ gì đây?”

Vưu ba ba liếc nhìn Vưu Minh, quăng cho Vưu Minh ánh mắt bất đắc dĩ, sau đó chịu thương chịu khó đi dỗ lão bà.

Mới chớp mắt con trai đã trưởng thành, chớp mắt cái nữa con trai đã kết hôn, ông cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh, cho nên ông cam tâm tình nguyện dỗ dành vợ.

Ba Vưu ngồi trên ghế xoa bóp vai cho vợ, mẹ Vưu như lão phật gia, sai khiến: “Lên trên một chút, nhẹ thôi, là thịt tôi chứ không phải sắt thép.”

Ba Vưu thở dài.

Dì Trịnh đứng một bên cười.

Bà hâm mộ tình cảm của ông bà chủ, không giống bà, bây giờ bà đã ly thân với chồng, tuy đã viết đơn ly hôn, nhưng chưa mở phiên tòa, điều đáng mừng duy nhất chính là con trai đứng về phía bà.

Trên thế giới có đủ loại vợ chồng, không có ai là giống nhau cả.

Sống cùng nhau lâu, tình cảm dần phai nhạt, đến tuổi như ba mẹ Vưu mà tình cảm vẫn còn mặn nồng như thế rất hiếm thấy.

Có vài người từ tình yêu trở thành tình thân, tình thân biến thành thói quen, trở nên có cũng được không có cũng chẳng sao, vợ già trong nhà không sánh bằng phồn hoa dụ hoặc bên ngoài.

Cũng có thái thái cầm tiền của chồng kiếm được đi bao nuôi tiểu bạch kiểm.

Thậm chí còn có những đôi vợ chồng mỗi người sống một kiểu, không quan tâm đến gia đình.

Dì Trịnh thở dài, lúc trước kết hôn bà chỉ vì muốn tìm người sống chung nửa đời còn lại, thời đó tình yêu là thứ xa xỉ, cùng nam nhân nắm tay đi trên đường mà bị người nhìn thấy cũng sẽ bị chỉ trỏ.

Người nông thôn nói vô cùng khó nghe.

Sau khi kết hôn mới phát hiện, nam nhân tốt trước khi cưới đều là giả vờ.

Sau khi kết hôn ông ta liền không giả vờ nữa.

Bà thà rằng ông ta cứ giả vờ cả đời.

Dì Trịnh nói với Vưu Minh: “Tình cảm của ông bà chủ thật tốt.”

Trong mắt bà không che dấu nổi ước ao.

Vưu Minh biết bà đang trong quá trình ly hôn với ông chồng ở quê, cậu nói: “Sau này dì cũng có thể tìm một người khác, xây dựng tổ ấm gia đình mới.”

Dì Trịnh thở dài: “Dì đã lớn tuổi rồi.”

Vưu Minh nắm chặt tay bà: “Thời điểm nào cũng là không bao giờ muộn.”

Dì Trịnh cười cười: “Buổi trưa và buổi tối cháu có ăn cơm ở nhà không?”

Vưu Minh nghĩ nghĩ, buổi chiều cậu muốn đi tìm Chu Viễn và Dương Vinh Bảo, vì thế lắc đầu nói: “Cháu không ăn ở nhà.”

Dì Trịnh: “Được, vậy ngày mai dì làm canh bánh trôi cháu thích ăn nhất.

Vưu Minh: “Được.”

Thay quần áo xong, Vưu Minh đi ra ngoài, bây giờ sức khỏe của cậu đã khá lên, ba mẹ không quá quản cậu nữa, người đã trưởng thành, quản chặt quá cũng không tốt.

Trước khi Vưu Minh ra khỏi nhà, ba Vưu nói: “Con trai, ngày mai ra ngoài cùng ba, công ty mới cho ra mắt mấy sản phẩm mới, ba xem số đo vừa với con, con làm người mẫu miễn phí cho ba đi, chúng ta chụp vài bức ảnh, sử dụng official website tuyên truyền.”

Vưu Minh sợ hết hồn: “Sao ba không mời người mẫu chuyên nghiệp.”

Ba Vưu phất tay: “Mời cái gì, con trai ba vóc người tốt, có thể tùy thời sử dụng, mời người làm gì cho tốn tiền, chụp một bộ ảnh tốn cả vạn, mời người giá thấp thì ba sợ khí chất cùng tướng mạo không hợp, mời người giá cao thì tim ba nhức nhối a.”

Vưu Minh không thể từ chối, dù sao cũng là việc làm ăn nhà mình.

“Được, ngày mai con đi với ba.” Vưu Minh bỗng nói: “Ba nói hậu kỳ đừng sửa ảnh con quá, con nhìn trên mạng thấy ảnh người mẫu đều bị sửa đến nhìn không ra dáng vẻ thật.”

Ba Vưu: “Con trai ba trời sinh quyến rũ, sửa hay không sửa cũng đều giống nhau.”

Ba Vưu đã đạp trúng điểm mấu chốt của mẹ Vưu.

“Có biết cách nói chuyện không vậy? Thành ngữ cũng dùng không đúng.” Mẹ Vưu lườm ông: “Tốt xấu gì cũng học hết cao trung rồi đó.”

Ba Vưu: “Đây là trung tính từ, cũng không ai quy định nam nhân không thể dùng mà.”

Mẹ Vưu mở di động ra tra, sau đó giả vờ như chưa phát sinh chuyện gì.

Bà vừa học xong một từ, ừm.

“Vậy con ra ngoài trước.” Vưu Minh phất tay, ra khỏi nhà.

Giang Dư An vẫn luôn nắm tay Vưu Minh.

Vưu Minh ăn cơm hay mang giày đều chỉ dùng một tay, một tay khác bị Giang Dư An nắm lấy, đặc biệt vất vả.

Vưu Minh dựa theo định vị Dương Vinh Bảo phát tìm đến khách sạn bọn họ ở.

Khách sạn thuộc loại nhanh và tiện ích, ở tầng lầu, từ tầng 25 đến tầng 30 thuộc phạm vi của khách sạn, sau đó Vưu Minh mới phát hiện, khách sạn kinh doanh theo chủ đề tình yêu.

Vưu Minh đứng trước cửa phòng, gõ cửa.

Bên trong nhanh chóng vang lên giọng nói của Dương Vinh Bảo: “Ai vậy, chúng tôi chỉ ở thêm một ngày, ngày mai đi rồi, hôm nay không cần quét dọn phòng.”

Vưu Minh: “Tôi, Vưu Minh”

Cửa mở ra.

Vưu Minh bị cảnh tượng bên trong dọa nhảy dựng.

Không hổ là khách sạn tình yêu, phòng này thuộc chủ đề ngục giam, vách tường đều là màu đen, là giường đôi, nhỏ hơn loại giường đôi bình thường một chút, đầu giường còn có còng tay, cuối giường có xích sắt.

Cửa sổ cũng bị lan can bằng sắt chặn lại.

Sắc mặt Dương Vinh Bảo tái xanh, hắn mặc áo tắm, lộ ngực và bụng, Vưu Minh liếc nhìn.

Ân… Không có cơ bụng.

Vưu Minh cân bằng.

Về phần Chu Viễn, bây giờ còn nằm ở trên giường, sắc mặt cũng không tốt lắm.

Hôm qua hắn bị thương, cộng thêm kiệt sức, thời gian một ngày không thể dưỡng tốt lên được.

“Các cậu ăn sáng chưa?” Vưu Minh để bữa sáng mua dọc đường lên bàn.

Bụng Dương Vinh Bảo rất nể tình vang lên, cảm động nói: “Vẫn là anh tốt, còn nhớ đến tôi, tôi sắp chết đói đến nơi rồi.”

Vưu Minh khó hiểu: “Đói thì đi xuống lầu ăn cơm nha.”

Dương Vinh Bảo thở dài: “Không muốn động, quá mệt mỏi, hiện tại tôi vừa động đã cảm thấy xương cốt đều đau.”

Vưu Minh nhìn về phía Chu Viễn: “Chu Viễn, anh cũng đến ăn sáng đi.”

Dương Vinh Bảo nói: “Không cần gọi anh ta, anh ta còn thảm hơn tôi, không thể nhúc nhích.”

Vưu Minh: “…”

Xác thật rất thảm.

“Đúng rồi, lão già kia sao rồi?” Dương Vinh Bảo cầm lên một cái bánh bao, một đường đến đây bánh bao đã không còn nóng, hắn cắn hai ba phát đã hết một cái, uống thêm ngụm sữa đậu nành, nhìn y như quỷ chết đói đầu thai.

Vưu Minh: “Không biết, lúc tôi rời đi ông ta chỉ ngất đi mà thôi, tôi cũng không tiện làm gì.”

Dương Vinh Bảo ngẫm nghĩ, nói: “Cũng đúng, tránh cho đến lúc đó lại phải trả tiền thuốc thang.”

Vưu Minh đúng thật là không nghĩ tới hướng này.

“Bất quá âm binh của ông ta đã mất, tuổi cũng đã lớn như thế.” Dương Vinh Bảo bĩu môi: “Phỏng chừng cũng không thể làm cái gì, cháu nội ông ta chưa già đã yếu, hai ông cháu mà nhìn như hai anh em.”

Chu Viễn nằm trên giường, lạnh lùng nói với Dương Vinh Bảo: “Lấy cho tôi cái bánh bao.”

Dương Vinh Bảo trợn trắng mắt: “Tự tới mà lấy, coi mình là đại thiếu gia à, tôi đã nói với anh, bây giờ mông tôi còn đau, có thể đi đến đây đã là cố hết sức, đừng mong tôi đi tới đó.”

Vưu Minh không kìm được đưa mắt nhìn mông Dương Vinh Bảo.

Dương Vinh Bảo liếc nhìn Vưu Minh, thuận theo tầm mắt Vưu Minh nhìn mông của chính mình, hắn chợt nhận ra lời của mình có nghĩa khác, mặt hắn đỏ lên: “Cậu đừng nghĩ lung tung, tối qua anh ta đạp tôi lăn xuống giường năm lần, mỗi lần đều là mông tôi chạm đất trước, xương cụt của tôi cũng muốn nát luôn rồi.”

Vưu Minh: “… À.”

Có thể là do cậu đang chìm đắm trong tình yêu, cho nên da^ʍ giả thấy da^ʍ đi.

Dương Vinh Bảo: “Đúng rồi, nam nhân của anh đâu?”

Bàn tay đang nắm tay Vưu Minh bỗng nhiên siết chặt.

Giang Dư An hiện hình.

Vưu Minh ngẩng đầu, phát hiện Giang Dư An đang nhìn Dương Vinh Bảo.

Dương Vinh Bảo cũng phát hiện, hắn nuốt nước miếng, sợ đến mức không biết phải làm sao, hắn cầm lên một cái bánh bao, nói: “Đại, đại ca, ăn bánh bao không?”

Giang Dư An không nhúc nhích, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Dương Vinh Bảo.

Tựa hồ muốn nói: “Ngươi rất tinh mắt.”

Nhưng Dương Vinh Bảo không lý giải được ý tứ của hắn, lòng lo sợ không yên, vẻ mặt đưa đám nói: “Đại, đại ca, uống sữa, sữa đậu nành không?”