- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Linh Dị
- Vọng Môn Nam Quả
- Chương 40
Vọng Môn Nam Quả
Chương 40
Cẩu Tử
Bé trai họ Lý tên Thanh, kém một chữ liền thành nữ Thành Tài.
Nó ngoan ngoãn ngồi trong phòng khách nhà họ Vưu, mẹ Vưu ngồi bên cạnh ân cần hỏi han.
Lý Thanh mới vừa đem thân thế của mình nói ra, mẹ Vưu đã bắt đầu lau nước mắt, tình mẹ trong bà bị khơi dậy, còn kém chút đã hỏi Lý Thanh tối nay có muốn ngủ cùng bà hay không thôi.
Lý Thanh là cô nhi, khi còn bé ở trong thôn ăn cơm bách gia*, sau đó gặp sư phụ, sư phụ liền dẫn nó đi nơi khác.
*Ăn chực của hàng xóm, mỗi nhà vài bữa.
Cũng không có làm thủ tục nhận nuôi, cho nên bây giờ đứa nhỏ này là người không có hộ khẩu.
“Con tính ngày mai đưa nó đến cục cảnh sát, tra xem nó quê quán ở đâu.” Vưu Minh nói với mẹ Vưu.
Mẹ Vưu trừng mắt nhìn Vưu Minh, kêu dì Trịnh đưa Lý Thanh đến phòng cho khách trước, chờ Lý Thanh vào phòng, mẹ Vưu mới nói: “Sau khi đưa đến cục cảnh sát thì sao? Lại đưa đến viện mồ côi?”
Vưu Minh lột cho mẹ Vưu một trái quýt.
Mẹ Vưu: “Mẹ nhìn đứa nhỏ kia thật đáng thương.”
Vưu Minh: “Mẹ, thân thể nó khỏe mạnh, lại là bé trai, có rất nhiều gia đình nguyện ý nhận nuôi nó.”
Mẹ Vưu cũng không phải dạng người thấy ai cũng nổi lòng tốt, trước đây sức khỏe Vưu Minh không tốt, bà cũng chưa từng nhắc đến việc nhận con nuôi.
Mẹ Vưu cho là Vưu Minh không vui, nên không nói gì nữa.
Ngay lúc Vưu Minh chuẩn bị rửa mặt đi ngủ, máy truyền tin trên cửa vang lên.
Mẹ Vưu thấy lạ: “Đã trễ thế này, ai vậy chứ?”
Vưu Minh đi tới cửa ấn nút nghe, trong màn hình xuất hiện một gương mặt quen thuộc.
Vưu Thành lại tới nữa rồi, nhưng lần này không chỉ có mình gã, còn có ông bà nội. Vưu Minh mím môi, màn hình là một chiều, cậu có thể nhìn thấy bên ngoài, bên ngoài lại không nhìn thấy cậu.
Vưu Thành: “Chú ba! Dì ba! Tiểu Minh! Là anh đây, mau kêu bảo an cho anh vào!”
Vưu Minh mặt không biểu tình nói: “Đã trễ thế này, có chuyện gì thì lần sau nói.”
Vưu Minh nói xong liền tắt máy truyền tin.
Mẹ Vưu từ nhà trong hỏi vọng ra: “Là ai vậy?”
Vưu Minh: “Vưu Thành.”
Mẹ Vưu ngẩn người: “Nhanh đi ngủ đi.”
Nhà bọn họ đều không muốn quan tâm đến chuyện nhà lớn bên kia nữa.
Mẹ Vưu cho rằng bà không cầm dao chém chết bọn họ đã là cho bọn họ mặt mũi.
Bây giờ ba Vưu cũng không muốn để ý đến nhà bên đó.
Lúc con ông nằm trên giường bệnh, cũng không thấy ông bà nội Vưu đến thăm cháu. Lúc nhà ông vừa mới điều trị cho Vưu Minh, còn chưa dùng hết tiền, ông bà nội Vưu liền thúc dục ông đưa tiền cho anh chị cả. Sau đó nhà ông hết tiền, bọn họ lại biến mất tăm như sợ ông đến tìm họ vay tiền.
Hiện tại lại tới nhà ông vòi tiền.
Tượng đất còn có ba phần tính tình, ba Vưu kéo chăn che kín đầu: “Đừng để ý đến bọn họ, bọn họ muốn làm gì kệ bọn họ.”
Mẹ Vưu khϊếp sợ rồi: “A! Không tệ nha lão Vưu, ông đổi tính rồi.”
Ba Vưu trở mình, ông vẫn luôn nén giận không nói với vợ con: “Lúc còn chữa bệnh cho Tiểu Minh, ba lén lút tới tìm tôi, nói từ nhỏ sức khỏe Tiểu Minh đã không tốt, bỏ ra nhiều tiền như vậy cũng không tốt lên, kêu tôi đừng chữa mà hãy đưa Tiểu Minh về nhà, cho nó ăn ngon, cũng coi như làm tròn trách nhiệm.”
Mặt ba Vưu không cảm xúc nói tiếp: “Thà rằng là người ngoài nói lời này, tôi sẽ không tức giận, nhưng đây lại là ba ruột tôi nói ra.”
“Anh chị cả bị ung thư, không phải ba mẹ đều nghĩ trăm phương ngàn kế để chữa cho họ sao?”
“Vưu Thành lười biếng không muốn đi làm, còn tốn nhiều tiền cưới vợ mua nhà như vậy, bọn họ cũng nghĩ đủ cách moi tiền từ tôi.”
“Bà nói xem tôi có phải được nhặt về hay không?”
Trước đây lúc ba Vưu ngu hiếu, mẹ Vưu chỉ hận một ngày không thể mắng ông ba trăm trận. Nhưng lúc này nghe chồng nói ra như vậy, trong lòng bà lại cảm thấy khó chịu. Chồng bà, bà có thể mắng, người khác thì không được. Nếu bà không còn tình cảm với chồng thì đã sớm li hôn, làm sao lại sống đến bây giờ.
Mẹ Vưu lườm ba Vưu: “Nói cái gì vậy! Do ông quá mềm lòng! Người khác đối tốt với ông một chút, ông sẽ trả lại gấp mười lần, này không sai, làm người tốt thì có lỗi gì? Là lỗi của bọn họ, bọn họ xem lòng tốt của ông như bùn đất, bọn họ không biết trân trọng, nhưng còn có tôi và Tiểu Minh quan tâm ông, chúng ta mới là người một nhà, không phải bọn họ.”
“Tôi nói lời này với ông, về sau cũng sẽ nói với Tiểu Minh như vậy, con cái lớn lên phải rời tổ, Tiểu Minh trưởng thành sẽ có gia đình riêng của chính mình, cuối cùng trong nhà cũng chỉ còn lại hai người chúng ta.”
Mẹ Vưu kéo chăn trùm kín đầu: “Sau đó ông chuyên tâm vào sự nghiệp, chúng ta sẽ lại như trước kia, dốc lòng vì một mục tiêu, cố gắng để lại cho Vưu Minh một ít thứ tốt.”
“Về phần nhà bên kia, ông chớ xía vào”. Mẹ Vưu hừ lạnh: “Tôi cũng không tin bọn họ có thể xông đến nhà cướp tiền, bây giờ là xã hội pháp trị.”
Mẹ Vưu vừa dứt lời, bên ngoài lại vang lên âm thanh thông báo từ máy truyền tin.
Vưu Minh từ phòng đi ra, thanh âm của bảo an vang lên, vô cùng bất đắc dĩ: “Vưu tiên sinh, các người vẫn nên ra xem đi, bọn họ đang náo loạn ngoài cổng đây.”
Dù sao bảo an cũng không phải người của chính phủ, bọn họ chỉ có quyền chặn người không cho vào, chứ không thể cưỡng ép đuổi người đi, cho dù có thể đuổi đi, người ta vẫn có thể quay lại, người ra vào tiểu khu rất nhiều, bọn Vưu Thành cứ đứng náo loạn trước cổng, không cho xe ra vào.
Cũng may buổi tối không có quá nhiều người ra vào, nhưng vẫn có mấy người bị chặn lại.
Vưu Minh nhìn màn hình.
Vưu Thành và ông nội Vưu cùng nhau ngăn cản người, bà nội Vưu thì ngồi dưới đất khóc.
Dáng vẻ ông nội Vưu lúc này chính là, ai dám đυ.ng đến sẽ có thể ngã lăn ra đất ngay lập tức.
Tuổi tác lớn như vậy, người chung quanh cũng không dám động, nếu không cẩn thận xảy ra vấn đề gì, còn không phải đổ mọi trách nhiệm lên đầu bọn họ.
Vưu Minh mím chặt môi.
Cậu không có một chút tình cảm nào với thân thích bên ấy, cho dù là ông bà nội. Cậu nhớ khi còn bé về quê chơi, bà nội chia đồ ăn vặt cho các anh chị em họ, còn nói: “Các con có thứ gì tốt thì đừng đưa đến trước mặt nó, cuộc sống của nó tốt hơn chúng ta, các con có muốn thứ gì của nó thì tìm nó lấy.”
Ông bà nội thật sự phân chia rất rạch ròi.
Tôn tử lớn lên dưới mí mắt đều là tốt nhất.
Không lớn lên bên cạnh ông bà nội đều là đứa trẻ không tốt.
Bọn họ không yêu thương con thứ ba, cũng không thích con dâu mà con trai tự chủ trương cưới về, càng chán ghét đứa cháu chưa từng được mình nuôi lớn.
Vưu Minh đi thay quần áo khác, cũng không thể vì nhà cậu mà khiến toàn bộ tiểu khu gặp phiền phức.
Hơn nữa báo cảnh sát cũng vô dụng, cảnh sát đến nhiều nhất cũng chỉ muốn bọn họ và nhà cậu ngồi lại nói chuyện giảng hòa với nhau.
Tranh chấp trong gia đình thật sự khó giải quyết, nếu cảnh sát thật sự giải quyết, hai bên thân thích lại chẳng làm sao, xui xẻo vẫn là bọn họ. Lâu dần, cảnh sát cũng lười giải quyết những chuyện như thế này, có đến cũng chỉ biết khuyên nhủ, khuyên đến khi nào cho ra kết quả tốt nhất thì thôi.
“Tiểu Minh, làm sao vậy?” Mẹ Vưu từ trong phòng hỏi vọng ra.
Vưu Minh: “Không có chuyện gì, con xuống siêu thị mua thứ gì ăn, rất nhanh sẽ về.”
Mẹ Vưu: “Vậy con cẩn thẩn chút.”
Vưu Minh đi dọc theo con đường trong tiểu khu, bây giờ đã quá nửa đêm, không biết mấy người kia nghĩ gì mà lại đến đây vào giờ này.
Từ khi về đến tiểu khu Giang Dư An đã biến mất, không biết là đi đâu.
Vưu Minh đứng ở cổng lớn, mặt không kiên nhẫn nhìn đám người Vưu Thành.
Những người này tựa như keo dán chó, đã dán vào thì rất khó có thể gỡ ra, phiền nhất chính là còn có quan hệ máu mủ.
Cậu hận không thể đổi máu toàn thân một lần.
Vưu Thành vừa nhìn thấy Vưu Minh liền lập tức cách cánh cổng gọi: “Vưu Minh, mau để chúng tôi đi vào.”
“Ông bà nội còn ở đây, làm sao cậu có thể như vậy?! Nếu chú ba biết được, nhất định sẽ mắng cậu!”
Vưu Minh không quan tâm gã, tự mình quét thẻ đi ra ngoài, liếc mắt nhìn bà nội Vưu còn đang ngồi trên mắt đất, trước hết đến xin lỗi mọi người trong tiểu khu, để mọi người đi vào. Đám người Vưu Thành vốn chỉ muốn buộc nhà Vưu Minh đi ra, bây giờ Vưu Minh đã ra, bọn họ cũng không tiếp tục ngăn cản.
“Sang bên kia nói chuyện đi.” Vưu Minh chỉ cái đình nhỏ cách cổng tiểu khu không xa.
Vưu Thành vẻ mặt không vui: “Ông bà nội đã lớn tuổi như vậy, cậu muốn để hai người đứng bên ngoài hóng gió?”
Vưu Minh châm biếm:” Đã biết ông bà nội lớn tuổi rồi, vậy mà anh còn dắt người theo đứng trước cổng tiểu khu chặn xe làm gì?”
Vưu Thành: “Dù sao cũng không được, không ai đối xử với trưởng bối như cậu cả, đưa người đến nhà cậu đi.”
Vưu Minh liếc nhìn ông bà nội Vưu đang đứng đằng sau Vưu Thành, hỏi: “Làm sao các người biết chúng tôi ở đây?”
Vưu Thành giận không chỗ phát tiết: “Cậu không đề cập đến việc này tôi thiếu chút cũng quên mất! Nhà các người thật giỏi nha, phát tài rồi liền dọn nhà, ngay cả thân thích cũng không thèm thông báo là có ý gì? Là không muốn nhận thân thích đúng không?”
Vưu Minh: “Đúng.”
Vưu Thành: “…”
Gã còn tưởng mình nghe lầm, kinh ngạc nhìn Vưu Minh, hỏi lại: “Cậu nói cái gì?”
Vưu Minh: “Tôi nói ‘đúng’, tôi không muốn nhận thân thích như mấy người.”
“Ông bà nội có công nuôi dưỡng ba tôi, ba tôi sẽ chu cấp tiền dưỡng lão, nhưng họ đâu chỉ có một người con trai, tiền chu cấp cũng phải sòng phẳng.” Vưu Minh nhìn Vưu Thành: “Còn ba anh có nuôi qua ba tôi sao? Mẹ anh sinh ra mẹ tôi à?”
Vưu Thành muốn mở miệng nói chuyện.
Vưu Minh đã lại quay qua nói với ông bà nội Vưu: “Hiện tại một tháng ba tôi cho hai vị năm mươi ngàn phí sinh hoạt. Nếu hai vị ngại nhiều, cũng có thể đi kiện ba tôi, để pháp luận đưa ra cái giá thích hợp hơn.”
Vưu Thành đen mặt: “Cậu có ý gì? Nhà các người có vài đồng tiền dơ bẩn thì rất ghê gớm à? Các người ngoại trừ bỏ tiền thì còn có cái gì? Ba mẹ tôi mới là người chăm sóc ông bà nội.”
Vưu Minh: “Đúng vậy, chăm sóc chẳng được mấy năm đã có nhà có xe, cuộc mua bán này quá có lời đi.”
Vưu Thành: “… Cậu!”
Vưu Thành giận đùng đùng lao về phía Vưu Minh, tay nắm chặt thành nắm đấm, vốn dĩ gã luôn ghen tỵ với đứa em họ này, đều cùng họ Vưu, lúc gã mặc áo vải rách, Vưu Minh đã mang giày da, lúc gã ăn que cay một đồng một bao, Vưu Minh lại được ăn đồ nhập khẩu.
Dựa vào cái gì? Đều cùng họ Vưu, vì sao lại khác biệt lớn như vậy?
Gã có nhà có xe thì sao, đó là thứ gã nên có. Gã là đích tôn dòng họ, tài sản nhà họ Vưu vốn phải thuộc về gã.
Vưu Thành cường tráng hơn Vưu Minh, lúc này trong đầu gã chỉ toàn là ý nghĩ muốn giáo huấn Vưu Minh.
Vưu Thành vừa vung nắm đấm ra, Vưu Minh đã lui về sau một bước, Vưu Thành đấm vào khoảng không.
Vưu Minh hỏi gã: “Anh nhất định phải đánh tôi?”
“Anh phải suy nghĩ cho kỹ đó, chỉ cần anh động thủ, công an sẽ vào cuộc, cho dù chỉ đánh ra một vết thương nhẹ, tôi cũng có thể đưa anh vào tù, nghĩ kỹ chưa?”
Vưu Thành lửa giận ngút trời nhìn Vưu Minh: “Vưu Minh, sao cậu lại khốn nạn như vậy?”
Vưu Minh nhìn ông bà nội Vưu đang im lặng đứng sau Vưu Thành, hỏi bọn họ: “Ông bà nội, hôm nay hai vị đến đây làm gì?”
Ông bà nội Vưu bị Vưu Minh nhắc đến tòa án dọa sợ.
Bọn họ cũng không phải ngại năm mươi ngàn nhiều, mà là chê ít, nếu thật sự lôi nhau ra tòa, để bốn đứa con trai đưa tiền dưỡng lão cho bọn họ, dựa theo tiêu phí của địa phương, một tháng bọn họ có hai, ba ngàn đã là quá đủ.
Thế nhưng đứa con lớn còn đang cần tiền.
Lại nói, cháu đích tôn ly hôn với vợ nó, phòng bán, xe bán, tiền chia đôi.
Nhưng số tiền này không thể động, cháu đích tôn còn phải tái hôn, dù sao cũng phải mua nhà, việc gì cũng cần đến tiền.
Cho nên tiền trị bệnh cho thằng cả và vợ nó, nhất định phải lấy từ thằng ba.
“Tiểu Minh a, có phải các ngươi không muốn quản hai lão già chúng ta đúng không?” Bà nội Vưu run rẩy đứng trước mặt Vưu Minh, hoàn toàn không còn dáng vẻ vô lại khóc nháo trước cổng tiểu khu, bày ra vẻ như người lớn tuổi bị con cháu trong nhà vứt bỏ, đáng thương cực kỳ. Bà ta kéo dài giọng khóc lóc, kể lể: “Nghiệp chướng a~~ Có vợ liền quên mất người sinh ra mình…”
“Tôi nuôi nó lớn đến nhường này, bây giờ lại muốn vứt bỏ cha mẹ, tôi nuôi nó có lợi ích gì a!”
Vưu Minh cười lạnh: “Vậy ngài nghĩ năm mươi ngàn mỗi tháng là của từ trên trời rơi xuống sao, nhà và xe cùng vợ của anh họ chắc cũng là gió lớn thổi tới à?”
Bà nội sững sờ, bỗng nói: “Vợ của anh họ cậu là cái đồ đê tiện! Vừa nghe hai bác cậu có bệnh liền muốn ly hôn với anh họ cậu! Trên đời sao lại có loại nữ nhân như vậy?! Đúng là súc sinh! Tạp chủng! Là đồ cɧó ©áϊ!!”
Vưu Thành đứng bên cạnh nói thêm vào: “Người vợ này vốn là chú ba bảo tôi cưới, hiện giờ thành ra như vậy, chú ba hẳn nên có trách nhiệm đi?”
Vưu Minh hít sâu một hơi, cậu thật muốn đánh người.
Vưu Minh vừa muốn mở miệng nói.
Phía sau đã vang lên gọng nói của ba Vưu: “Ba mẹ”.
Đám người Vưu Thành vừa nhìn thấy ba Vưu, thì giống như nhìn thấy người có thể bắt nạt, biểu tình thay đổi. Bà nội Vưu vồ tới, đánh lên người ba Vưu, vừa đánh vừa mắng: “Cái đồ không có lương tâm! Anh để con trai anh đến bắt nạt hai lão già này! Cưới vợ rồi liền quên mất cha mẹ!”
Ông nội Vưu cũng nói: “Thằng ba, anh làm vậy là quá đáng lắm rồi.”
Vưu Thành liếc nhìn Vưu Minh, hừ một tiếng.
Trong mắt gã, ba Vưu chính là trâu bò nhà họ Vưu.
Vưu Minh chỉ sợ lão cha mềm lòng, đáp ứng yêu cầu của mấy người này
Thế nhưng nghĩ lại, bây giờ tài chính trong nhà đều trong tay mẹ Vưu, cho dù ba Vưu đáp ứng, mẹ Vưu không bỏ tiền ra thì cũng vô dụng thôi.
Ba Vưu bỗng nhiên nói: “Các người về đi, sau này phí phụng dưỡng con đưa giống với các anh em trong nhà. Con đã hỏi qua thằng tư, mỗi tháng nó đưa cho ba mẹ một ngàn, nhà con điều kiện khá hơn, cho nên đưa hai ngàn. Nhà và xe mua cho Tiểu Thành trước đây, vì tình hình anh chị cả không tốt cho nên con cũng không lấy lại.”
Ba Vưu lại nói với Vưu Thành: “Biết nhà các người không dễ dàng, tôi có chịu thiệt chút cũng không sao.”
Vưu Thành choáng váng: “… A?”
Ông bà nội Vưu cũng ngây ngẩn cả người.
Hai ngàn?
Từ năm mươi ngàn biến thành hai ngàn?
Bà nội Vưu xém chút ngất đi.
Vẫn là ông nội Vưu tỉnh táo hơn, ông đỡ lấy vợ, hỏi ba Vưu: “Ý của anh chính là từ nay về sau không quản đến chúng tôi nữa có phải không? Anh kiếm tiền…”
Ba Vưu đánh gãy lời ông nội Vưu: “Ba, ba tự sờ lương tâm của mình xem, từ lúc con có thể kiếm tiền đến nay, con cho trong nhà nhiều hay ít? Ba mẹ nuôi con bao nhiêu năm? Con đưa về nhà bao nhiêu tiền? Mỗi lần gửi tiền về nhà con đều có ghi lại, bên ngân hàng cũng có lưu trữ. Bây giờ ba nói con không quản, vậy được, chúng ta đến ngân hàng kiểm tra toàn bộ lịch sử giao dịch.”
Mặt ba Vưu đỏ bừng: “Kiếm ra tiền bản thân con còn không dám hưởng qua! Tiểu Vưu ngoại trừ chữa bệnh cũng không tiêu xài gì, vợ con cũng chẳng dám mua sắm thứ gì xa xỉ cho mình.”
“Anh cả chị dâu thì sao? Cầm tiền con gửi về, ăn sung mặc sướиɠ?”
“Ba mẹ nói con không có lương tâm! Được, con liền thật sự không có lương tâm! Năm mươi ngàn các người không muốn, hai ngàn cũng không muốn vậy thì một ngàn, đều là một ngàn như nhau, đủ công bằng!”
Đời này ba Vưu còn chưa từng phát hỏa lớn như vậy, Vưu Minh cũng là lần đầu nhìn thấy.
Ba Vưu là người hiền lành, thấy ai cũng tươi cười, ai tìm ông giúp đỡ, có thể giúp ông liền giúp. Nhưng việc làm ăn có thể phất lên, cũng là nhờ bản tính này của ông, vẫn là nhờ ân tình những năm đó ông giúp người, vì vậy người ta cũng chiếu cố đến việc làm ăn của ông, đôi khi cũng không mấy suôn sẻ, nhưng vận may thì luôn rất tốt.
“Tiểu Minh, chúng ta về thôi, cứ để bọn họ náo loạn, náo loạn đến tai cảnh sát, để cảnh sát đưa đến cục, ba cũng không đi bảo lãnh người!” Ba Vưu kéo Vưu Minh, thoáng liếc nhìn Vưu Thành, trong mắt không hề có tình cảm, thậm chí một câu ‘cậu tự lo lấy’ cũng không thèm nói.
Ông làm trâu làm ngựa cho Vưu gia nhiều năm như vậy, cũng nên được giải thoát rồi.
Đương nhiên Vưu Minh sẽ không có ý kiến, cùng ba Vưu đi vào trong tiểu khu.
Ông bà nội Vưu cũng là lần đầu thấy ba Vưu tức giận như vậy, không biết nên ứng phó như thế nào, thực sự bị ba Vưu dọa sợ. Vưu Thành nhìn ba Vưu rời đi, lại nhìn về phía ông bà nội Vưu đang ngây ngốc, chờ hai người đi vào trong tiểu khu, Vưu Thành mới phục hồi lại tinh thần.
“Bà nội! Lần này làm sao bây giờ!” Vưu Thành vẻ mặt đưa đám.
Bà nội Vưu cũng hoang mang lo sợ: “Một ngàn tệ?”
Một ngàn tệ, thêm số tiền của thằng hai và thằng tư, bà cùng ông nội Vưu một tháng chỉ có ba ngàn.
Trước đây mỗi tháng thằng ba cho bọn họ năm mươi ngàn, đều bị ông bà cho con cả cùng đại tôn tử, hiện tại trong tay ông bà không có tiền.
Lúc này bà nội Vưu không phải lo lắng cho vợ chồng con lớn, mà là lo cho chính mình và bạn già.
Ba ngàn thì hai người vẫn có thể sinh sống, nhưng không có thể diện a!
Trước đây người ở quê đều đến nịnh nọt bọn họ, tìm họ vay tiền, bà giống như thái thái địa chủ thời phong kiến, rất có mặt mũi.
Không có tiền… Ai còn đến nịnh hót bà?
Bà nội Vưu: “Không được! Không thể chỉ có một ngàn được!”
Ông nội Vưu cũng nói: “Thời buổi này một ngàn có thể làm cái gì?!”
Vưu Thành nhắc nhở: “Ông bà nội, lần này tới tìm chú ba là muốn lấy tiền chữa bệnh cho ba mẹ cháu… Còn phải mua nhà cho cháu, xe cũng cần phải có một chiếc chứ? Bằng không sau này làm sao cháu có thể đi bàn chuyện làm ăn, làm sao gây dựng sự nghiệp của bản thân?”
Thế nhưng, dường như ông bà nội Vưu không để ý đến lời gã nói.
Bọn họ tâm tâm niệm niệm chính là nguyên bản mình có năm mươi ngàn, bây giờ ba Vưu không cho nữa, giống như bọn họ bị cướp mất số tiền ấy.
Đi vào tiểu khu, Vưu Minh mới kỳ quái hỏi: “Sao ba biết con ra ngoài gặp bọn họ?”
Ba Vưu muốn cười, nhưng thực sự cười không nổi, ông vỗ vai Vưu Minh, nói: “Ba nghĩ, cho dù ba đối tốt với họ cả đời, đến khi chết, chắc họ cũng không nói được một lời hay gì với ba đâu.”
“Cũng là mẹ con nói đúng, chỉ có mấy người chúng ta mới là người một nhà. Trước đây là ba hồ đồ, con đừng giận ba.”
“Trước đây là ba làm không đúng, ba xin lỗi con.”
Lúc nói ra một chữ cuối cùng kia, rốt cục ba Vưu không nhịn được nữa, rơi lệ.
Vưu Minh tiến lên ôm ba Vưu một cái: “Không sao đâu ba.”
Cho dù mỗi khi về quê cậu đều chịu oan ức, nhưng bù lại cậu lại luôn được ba mẹ yêu thương.
Lúc hai người về đến nhà, mẹ Vưu đang ngồi chờ ở phòng khách, trong tay còn đáng cầm ly nước, thấy hai người về liền lập tức hỏi: “Thế nào rồi? Nói thế nào?”
Ba Vưu cười cười: “Tôi nói với bọn họ, sau này tôi sẽ như anh hai và thằng tư, mỗi tháng cho bọn họ một ngàn tiền phí phụng dưỡng.”
Mẹ Vưu hít sâu một hơi. Không thể trách bà vì sao kinh ngạc như vậy, thật sự nhiều năm qua bà đã luôn trông cậy vào ba Vưu có thể thay đổi, nhưng lại luôn nhận lấy thất vọng: “Thật sự?”
Vưu Minh: “Mẹ, ba nói thật, con cũng nghe thấy.”
Mẹ Vưu lấy tay che miệng, vui mừng đến mức không biết nói gì cho phải.
“Tiểu Minh, con về phòng ngủ trước đi.” Mẹ Vưu vui vẻ nói: “Mẹ đi đặt chỗ, ngày mai chúng ta ra ngoài ăn!”
“Đã nhiều năm như vậy, ai nha…”
Mẹ Vưu vui đến hai mắt híp lại, còn kích động vỗ bộp bộp lên vai ba Vưu: “Lão Vưu, bảo trì a, cố gắng phát huy!”
Ba Vưu: “…”
Vưu Minh: “Mẹ, con đi ngủ trước.”
Mẹ Vưu: “Đi nhanh đi.”
Vưu Minh đi rửa mặt, rửa chân rồi mới bò lên giường.
Cậu nhắm mắt ấp ủ cơn buồn ngủ, còn chưa kịp ngủ đã nhận ra đệm giường bị lún xuống.
Vưu Minh mở mắt, nghiềng đầu nhìn Giang Dư An bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh.
Trước đây chưa bao giờ cậu hỏi mỗi lần biến mất là Giang Dư An đã làm gì, nhưng hôm nay không biết vì sao, cậu lại hỏi ra: “Anh mới vừa đi đâu vậy?”
Giang Dư An động động cánh tay, cúi đầu nhìn Vưu Minh: “Về nhà nhìn một chút.”
Vưu Minh ngồi dậy: “Anh về thăm ba mẹ Giang?”
Giang Dư An mỉm cười nhìn Vưu Minh, anh thích nhìn dáng vẻ quan tâm mình của Vưu Minh, thật giống như cả người chiếm được vô vàn lời khích lệ. Giang Dư An vươn tay sờ hai má Vưu Minh: “Ba mẹ đều rất tốt.”
Vưu Minh: “… Vậy lúc nào anh chuẩn bị đi gặp bọn họ?”
Giang Dư An: “Chờ tôi có mạch đập, có tim đập, có nội tạng, mới có thể đi gặp.”
Vưu Minh gật đầu, nói: “Em mệt, thế nhưng không muốn ngủ.”
Giang Dư An chăm chú nhìn cậu: “Vậy muốn làm gì?”
Vưu Minh đưa tay ra, nâng mặt Giang Dư An, ánh mắt của cậu vừa ôn nhu vừa thâm tình, mang theo dụ hoặc chính cậu không phát hiện ra.
Hầu kết Giang Dư An giật giật, đây chỉ là phản xạ tự nhiên, chứ anh cũng không có nước miếng để nuốt xuống.
Vưu Minh đến gần, miêu tả hình dáng bờ môi Giang Dư An.
Tay Giang Dư An chầm châm nâng lên, cố định gáy Vưu Minh.
Một cái hôn nhu, lại chậm rãi trở nên điên cuồng.
Vưu Minh ngẩng đầu lên, môi dưới bị Giang Dư An gặm cắn cậu ngồi trên đùi Giang Dư An, hai tay đặt lên vai anh.
Khoảng cách quá mức thân cận.
Vưu Minh cảm thấy nhiệt độ cơ thể đang nhanh chóng tăng cao. Như muốn hòa tan cậu.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Linh Dị
- Vọng Môn Nam Quả
- Chương 40