Cẩu Tử
“Nó thật sự nhìn lén cậu tắm rửa?”
Đám nam sinh như nghe được chuyện gì ghế gớm, cả đám tụ lại cùng nhau.
Một đám đồng loạt nhìn về phía một trong số đương sự, vẻ mặt phấn khích.
“Tao biết mà, nhìn nó kỳ quái thế kia, khẳng định là tên biếи ŧɦái!”
“Cho nên mới nói, chỉ có đám nữ nhân mắt có vấn đề mới không nhận ra!”
Một đám thiếu niên mười mấy tuổi đầu, không muốn dùng danh xưng nữ hài gọi người khác phái, bọn nó càng nguyện ý gọi là nữ nhân, tựa hồ bản thân cũng trở thành một đại nam nhân.
Trương Tử Phong dương dương tự đắc, trong tay cầm điện thoại thông minh loại mới ra, gã không chút áy náy, vẻ mặt chán ghét nói: “Bọn mày không biết bộ dáng nó lúc đó đâu, nếu lúc đó tao muốn nó quỳ xuống liếʍ chân cho tao, khẳng định nó cũng làm.”
“Ngọa tào, mày nói nghe buồn nôn vậy!”
“Nói mau, nó nhìn lén mày như thế nào. Có phải vừa nhìn mày vừa lái máy bay hay không?”
“Phắc, mày nói còn muốn buồn nôn hơn.”
Trương Tử Phong ho nhẹ, gã thích được đám đông vây quanh, cảm giác được coi trọng, gã thích được trở thành trung tâm đề tài, gã nỗ lực kiềm nén khóe miệng đang giương lên: “Lúc ấy tao cảm thấy quá ghê tởm, không nhìn kỹ, bất quá lúc đó nó ngồi xổm, tay thật giống như…”
Đám con trai ồ lên kinh ngạc.
“Lúc trước tao còn cùng nó tắm chung một buồng tắm.”
“Nó không phải cũng nhìn lén tao đi?”
“Tiên sư nó, người như thế nên bị bắn ghim trên tường.”
“Đám nữ nhân đúng là mắt mù rồi, mới có thể yêu thích cái loại biếи ŧɦái này, chúng ta phải làm cho mọi người biết bộ mặt thật của nó!”
“Đúng, nên như vậy.”
Trương Tử Phong vĩnh viễn nhớ lúc ấy, Vưu Minh bị người chỉ trỏ, lúc tan học bọn họ cùng nhau ném sách vở của Vưu Minh, bỏ chuột chết cùng tất thối vào tủ sách của cậu, trên bàn học của Vưu Minh thì khắc dòng chữ ‘Biếи ŧɦái đồng tính luyến ái’ thật to. Đến tiết thể dục sẽ làm bộ sơ ý làm cậu té ngã, thêm mắm dặm muối chuyện Vưu Minh nhìn lén nam sinh tắm rửa trước mặt bọn con gái, vừa nhìn còn vừa lái máy bay.
Thậm chí bọn họ còn khoa trương đến mức nói Vưu Minh lái máy bay làm buồng tắm nam sinh hỏng hóc, cống thoát bước đều bị nghẹt.
Mà Trương Tử Phong liền thành đối tượng được mọi người đồng tình, nói đồng tình cũng không đúng, bọn nam sinh không cảm thấy nhàm chán, khiến Trương Tử Phong kể chuyện trong buồng tắm hết lần này đến lần khác.
Nói nhiều, lâu dần chính gã cũng cho rằng đó là sự thật.
Nhưng nữ sinh gã yêu thích như cũ không hề để ý đến gã, ánh mắt của cô vẫn dừng trên người Vưu Minh, thậm chí trong tiết học nằm trên bàn gục đầu khóc, cô bé tin Vưu Minh không phải người như vậy, cô còn nói với gã: “Cho dù Vưu Minh có là tên biếи ŧɦái, tôi cũng sẽ không thích cậu, hơn nữa tôi tin cậu ấy không phải kẻ biếи ŧɦái, cậu ấy so với đám người ấu trĩ các cậu thành thục hơn nhiều.”
Điều này làm cho Trương Tử Phong càng hận Vưu Minh, gã nghĩ hết tất cả biện pháp nhằm vào Vưu Minh, lặng lẽ bỏ đồ chơi tình thú vào cặp Vưu Minh.
Sau đó làm bộ lơ đãng đánh đổ cặp sách của cậu.
Hận lâu đến mức, nữ sinh gã yêu thích đều không còn hiện diện trong đầu gã, nhắm vào Vưu Minh biến thành một loại bản năng, chỉ cần nghe đến tin tức về Vưu Minh, gã sẽ chậm rãi kể lại ‘lịch sử đen tối’ của cậu.
Cho nên Vưu Minh nói đã quên gã làm cho gã nhịn không được phát giận.
Gã nhớ Vưu Minh nhiều năm như vậy, Vưu Minh lại quên mất gã? Trên đời này làm sao lại có chuyện như vậy?!
Vưu Minh: “Anh muốn vay tiền?”
Vưu Minh mở miệng đánh gãy hồi ức của Trương Tử Phong, làm gã nhất thời không hiểu kịp: “Vay tiền?”
Vưu Minh bình tĩnh nói: “Anh muốn dùng ảnh khỏa thân uy hiếm tôi cho anh tiền?”
Trương Tử Phong cười: “Không cần quá nhiều, mày nhận Giang phu nhân làm mẹ nuôi, mấy trăm vạn không làm khó mày đi?”
Vưu Minh: “Tôi là nam nhân.”
Nụ cười của Trương Tử Phong cứng lại.
Vưu Minh nói tiếp: “Nếu như ảnh nam nhân khỏa thân có thể tống tiền, tôi có thể làm cho anh phá sản.”
Điện thoại bị ngắt.
Trương Tử Phong không dám tin trừng mắt nhìn điện thoại, tức giận không cách nào kiềm chế, điện thoại di động bị gã tàn nhẫn ném trên mặt đất, ly trà trên bàn cũng bị gã gạt phăng. Trương Tử Phong tức giận thở phì phò như đầu trâu bị chọc giận.
“Vưu Minh! Tao sẽ cho mày biết đối nghịch với tao sẽ có kết cục như thế nào!”
Trở lại bàn ăn, Vưu Minh trước hết xin lỗi ba Giang mẹ Giang, sau đó mới bưng chén lên ăn cơm.
Mẹ Giang thân thiết hỏi: “Làm sao vậy? Người kia tức giận với cháu sao? Không phải bác cố ý nghe lén, là do thanh âm của người kia quá lớn.”
Vưu Minh không biết nên giải thích như thế nào, xếp sắp ngôn ngữ một chốc mới nói: “Là bạn học cũ, gã nói có ảnh khỏa thân của cháu, uy hϊếp cháu cho gã tiền.”
Ba Giang, mẹ Giang: “…”
Vưu Minh nói tiếp: “Hẳn là thời còn đi học chụp được lúc trong buồng tắm của trường.”
Mẹ Giang cẩn thận hỏi: “Gã có xích mích với cháu?”
Vưu Minh: “Gã tương đối chán ghét cháu, cháu không nhớ rõ nguyên nhân cho lắm.”
Kỳ thực thời gian cậu đến trường không dài, chỉ nhớ có khoảng thời gian các nam sinh thích bày trò đùa dai với cậu, thời gian cũng không lâu, bởi vì học được một năm thì cậu lại nằm viện.
Ba Giang ho khan một tiếng: “Trẻ con đến kỳ trưởng thành khí thịch, có mâu thuẫn là bình thường, lúc bác còn đi học, theo đuổi bác gái cháu, từng đánh nhau với không ít nam sinh ở trường.”
Vưu Minh sáng mắt, tràn ngập kính nể nhìn ba Giang: “Bác từng đánh nhau?”
Ba Giang gật đầu: “Đó là đương nhiên, từ nhỏ bác đã học tán thủ.”
Bên kia, mẹ Giang mặt không cảm xúc, không cổ động cũng không vạch trần.
Vưu Minh nhỏ giọng nói: “Khi còn bé cháu thích xem đánh võ, nhưng trong nhà không ủng hộ cháu học quyền anh hay tán thủ, chỉ cho cháu học Thái Cực Quyền.”
Đại khái là do dáng vẻ Vưu Minh quá ngoan ngoãn, mẹ Giang tình mẹ đại phát, vội vàng nói: “Học,học, học, chờ sức khỏe cháu tốt hơn chúng ta liền đi ghi danh, trước hết ở nhà để bác trai dạy cháu tán thủ “
Vưu Minh vội vã nhìn về phía ba Giang, ba Giang dưới cái nhìn chăm chú của cậu, không cách nào mở miệng ra nói vừa rồi ông chỉ khoác lác, chỉ còn cách gật đầu: “Tốt, để bác dạy cho cháu.”
Vưu Minh vui vẻ, ung dung thong thả bắt đầu ăn bữa sáng.
Chỉ có ba Giang vẻ mặt đau khổ, xem ra thời gian tới ông cần phải bớt chút thời gian đi học tán thủ.
Mẹ Giang ngồi bên cạnh âm thầm cười trộm trên sự đau khổ của người khác.
Sau khi ăn sáng xong, Vưu Minh vào phòng vệ sinh rửa tay, cậu nhẹ giọng hỏi: “Giang Dư An, anh còn ở chứ?”
Trên gương không có hồi đáp, Vưu Minh đợi mười phút, như cũ không có ai trả lời cậu.
Mặc dù là quỷ, Giang Dư An hẳn cũng cần sinh hoạt của quỷ đi?
Vưu Minh có thể lý giải.
Thế nhưng cậu không biết, bên kia, Trương Tử Phòng ngồi trước máy vi tính, chuẩn bị đem ảnh của Vưu Minh gửi đến tất cả những người quen biết với cậu, không những thế, gã còn muốn quăng lên diễn đàn đồng tính, còn đăng cả số điện thoại di động.
Gã cười lạnh di chuyển con chuột.
Gã tưởng tượng ra cảnh Vưu Minh thống khổ quỳ dưới chân gã, van xin gã xóa bỏ nội dung gã đăng lên.
Cảm giác lúc đó khẳng định rất sảng khoái.
“Có chút lạnh.” Trương Tử Phong nhủ thầm, gã ngẩng đầu nhìn, thấy cửa sổ mở, nhưng bây giờ sắp vào hạ, nhiệt độ ban ngày sao có thể làm gã thấy lạnh đến mức như thế này? Hôm nay nhiệt độ hạ thấp?
Gã vươn tay muốn đóng cửa sổ, bất chợt cảm thấy có luồng khí lạnh xâm nhập vào cơ thể, lạnh đến toàn thân gã run rẩy. Trương Tử Phong muốn xoa tay cho bớt lạnh, chợt nhận ra gã mất đi quyền khống chế cơ thể.
Trong phòng vốn tràn ngập ánh sáng, trong nháy mắt đột nhiên trở nên mờ ảo, không có độ ấm.
Trương Tử Phong nghe thấy có âm thanh vang lên bên tai.
Giống như kim loại bén nhọn ma sát với nhau, khiến chân răng ê ẩm.
Gã nỗ lực bảo trì lý trí: “Ai? Là kẻ nào giả thần giả quỷ?”
Gã chỉ có thể nghe thấy giọng nói của chính mình vọng lại.
Trương Tử Phong đạp chân vào vách tường, liều mạng giãy dụa, nỗ lực rút ray mình ra khỏi bệ cửa sổ, đáng tiếc tất cả đều vô ích, gã mệt đến độ toàn thân toát mồ hôi, trên trán nổi đầy gân xanh.
Đột nhiên gã dừng lại động tác, cảm giác có người đứng sau lưng gã.
Ánh mắt kia cay nghiệt, độc ác, tràn đầy sát ý, giống như chỉ cần gã nhúc nhích, ‘người’ đứng sau lập tức sẽ cắn đứt cổ gã.
Trương Tử Phong hít sâu một hơi: “Tao không cần biết mày là ai, đừng con mẹ nó ở đây giả thần giả quỷ, nếu không tao sẽ khiến mày vì sao chết cũng không biết.”
Một đôi tay chậm rãi đặt lên vai Trương Tử Phong, đôi tay này trắng bệch khô gầy, gân xanh lộ ra, móng tay vừa đen vừa dài.
Mái tóc đen càn quét giữa cổ Trương Tử Phong, khiến gã nổi da gà toàn thân, không dám nhúc nhích.
Đôi tay vòng ra trước ngực Trương Tử Phong, một bàn tay tái nhợt xuất hiện trước mắt gã.
Đây là cánh tay của phụ nữ, làn da loang lổ như vách tường cũ kỹ.
Khí tức âm lãnh quanh quẩn khắp người Trương Tử Phong, gã nuốt nước miếng, hàm răng bắt đầu run lên.
Móng tay ma nữ cắt lên quần áo của gã, quần áo chỉnh tề nháy mắt biến thành từng mảnh vải nhỏ, Trương Tử Phong lấy hết dũng khí quay đầu, gã còn ôm hy vọng, hy vọng ma nữ phía sau là ai đó đóng giả ma nữ hù dọa gã.
Nhưng gã vừa quay đầu, trong nháy mắt bị dọa đến mất mật.
Mặt ma nữ khuất trong mái tóc đen, da mặt ả loang lổ giống như cánh tay ả, hai mắt đỏ đậm, ả không có lông mày, mũi như bị ai khoét mất, chỉ còn lại hai cái lỗ đen ngòm, ả cũng không có môi, lộ ra hàm răng chảy máu không ngừng, ả nghẹo cổ, khóe miệng kéo dài đến mang tai.
Khủng bố, quỷ dị.
Mùi hôi thối của xác chết chui vào trong mũi Trương Tử Phong, gã trợn mắt, đầu óc trống rỗng.
Móng tay ma nữ lượn lờ trên người gã, đi đến nơi nào, da dẻ nơi đó liền bị cắt ra, lộ máu thịt bên trong.
Ả phát ra tiếng cười khanh khách bên tai gã, tiếng cười tựa như âm thanh bị ai đó siết cổ phát ra.
Trương Tử Phong cứ như vậy trơ mắt nhìn từng lớp da lớp thịt của bản thân bị khoét xuống giống như lớp quần áo của gã.
Tiếp đó đến cơ nhục, gã nhìn thấy xương sườn của mình, nhìn thấy nội tạng không ngừng rơi xuống.
Gã tận mắt nhìn thấy bản thân bị lột da xẻo thịt như thế nào, cảm nhận được đau đớn thống khổ như muốn chết, vậy mà ý thức luôn duy trì tỉnh táo, tận đến khi gã nhìn thấy trái tim của mình bị moi ra, mới hoàn toàn mất đi ý thức.
“Thật không thú vị.” Ma nữ liếc nhìn Trương Tử Phong ngã trên mặt đất, nhỏ giọng chê bai: “Đồ nhát gan!”
Ma nữ tức giận giậm chân, con mắt đỏ ngầu của ả liếc về phía máy vi tính, nhấc lên một ngón tay, ngoắc nhẹ một cái, máy vị tính chia năm xẻ bảy, USB tan thành từng mảnh nhỏ rơi trên đất.
“Nhân gia dầu gì cũng là lệ quỷ, làm việc cần đến nơi đến chốn.”