Cẩu Tử
Trong nháy mắt, Vưu Minh như ngừng thở, thế nhưng Dương Kim Hoa nhanh chóng dời tầm mắt.
Cậu không biết Dương Kim Hoa có nhìn thấy cậu hay không.
Bé trai ngồi trên xích đu, không tỏ vẻ gì.
Đám nhỏ vây quanh Dương Kim Hoa dường như không có nhìn thấy gương mặt Dương Kim Hoa xảy ra biến hóa, không có đứa nào lên tiếng ồn ào, đều ngoan ngoãn nắm tay nhau đứng đó, ngẩng đầu chăm chú nhìn Dương Kim Hoa.
Thanh âm của Dương Kim Hoa vang lên trong màn đêm yên tĩnh, đặc biệt chói tai: “Ta làm quỷ, các ngươi phải nhanh chóng tìm chỗ trốn, bị ta bắt được thì phải biến thành quỷ.”
Đám nhỏ đồng thanh đáp vâng.
Dương Kim Hoa: “Một, hai, ba.”
Đám nhỏ chạy tứ tán.
Mấy đứa bé phân tán khắp nơi trong sân, thế nhưng không tìm chỗ kín trốn, mà là đứng ngay trên mảng sân trống không nhúc nhích. Tựa như bản thân là tảng đá hoặc cái cây.
Lúc này không biết từ đâu thổi đến một luồng gió lạnh.
Vưu Minh sờ sờ cánh tay của mình. Bé trai lẩm bẩm: “Có chút lạnh, anh lạnh không?”
Vưu Minh không mặc áo khoác, không thể cởi ra cho bé trai phủ thêm, đành hỏi: “Muốn anh ôm em không?”
Bé trai vươn tay với Vưu Minh.
Vưu Minh ôm nó vào trong ngực.
Đám nhỏ không để ý đến hai người, chỉ nhắm mắt đứng im tại chỗ.
Dương Kim Hoa đã đếm đến số cuối cùng.
Bà ta bắt đầu di chuyển.
Mỗi một bước đều rất nhẹ, giống như cơ thể không có trọng lượng.
Vưu Minh thấy bà lướt qua bọn nhỏ, nhưng không bắt đứa nào.
Dương Kim Hoa cách cậu càng lúc càng xa.
Vưu Minh thở phào nhẹ nhõm.
Ngay lúc Vưu Minh chuẩn bị ngồi xuống, bờ vai bỗng bị ai đó vỗ lên.
Khuôn mặt tan chảy như sáp nến của Dương Kim Hoa từ sau vai Vưu Minh thò ra, giọng nói vang lên ngay bên tai cậu.
“Tôi bắt được cậu rồi.”
“Cậu là quỷ.”
Cơ thể Vưu Minh vô thức cứng đờ.
Bé trai trong l*иg ngực cậu ngẩng đầu lên: “Anh không phải quỷ.”
Vưu Minh nghiêng đầu, nhìn đến gò má Dương Kim Hoa, cậu bình phục cảm xúc, cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi: “Dương Kim Hoa?”
Mặt Dương Kim Hoa vặn vẹo, giống như đang cười.
Vưu Minh nhẹ giọng hỏi: “Cô chết như thế nào? Bọn nhỏ chết như thế nào? Vì sao các người lại luôn ở lại đây?”
Từ lúc phát hiện bé trai trong ngực quan sát mọi thứ ở đây, Vưu Minh đã nhận ra, nơi này không có người sống.
Bé trai vẫn luôn quan sát bọn họ.
Câu hỏi của Vưu Minh khiến Dương Kim Hoa sững sờ, đứng im không nhúc nhích.
“Có một cây nến.” Dương Kim Hoa nói: “Mười năm trước, nến.” Dương Kim Hoa nói, “Mười năm trước, có người thả một cây nến.”
Khuôn mặt tan chảy của bà ta chính là do bị bỏng, không còn ngũ quan, không thể thở nổi, không phải bà ta bị thiêu chết, bà ta chịu hết dày vò, đau đớn, sợ hãi cái chết, chậm rãi nghẹt thở mà chết.
Bọn nhỏ đứng đó cũng bắt đầu biến hóa.
Da dẻ đám trẻ giống như Dương Kim Hoa, trở nên tan chảy như sáp, so với Dương Kim Hoa còn nghiêm trọng hơn, da thịt trên người cháy xém, lộ ra thịt đỏ bên trong. Bọn nhỏ đồng thời quay đầu, nhìn về nơi Vưu Minh đang đứng.
Gió lạnh từng cơn.
Giọng Dương Kim Hoa như truyền đến từ một nơi xa xăm.
“Có côn đồ tới gây phiền phức cho chúng tôi, bắt ép chúng tôi cho bọn chúng tiền.”
Giọng nói của Dương Kim Hoa càng lúc càng thê thảm: “Viện mồ côi không còn tiền phát lương, tất cả mọi người đều rời đi, chỉ còn tôi ở lại.”
“Tôi không cho bọn chúng tiền, bọn chúng nói phải cho tôi một bài học.”
“Bọn chúng khóa cổng, nhìn chúng tôi bị thiêu chết.”
Trên mặt Dương Kim Hoa toàn là huyết lệ, trong giọng nói tràn đầy hận ý.
“Tôi rất đau, tôi không thở được, tôi rất muốn được chết đi.”
“Tôi muốn cứu bọn nhỏ ra ngoài.” Lúc này, mặt Dương Kim Hoa chỉ cách mặt Vưu Minh chừng 1centimet. Vưu Minh luôn cho rằng mình gan lớn, nhưng vẫn muốn lùi về sau.
Mặt Dương Kim Hoa chi chít khe rãnh, ngũ quan không ngừng vặn vẹo: “Bọn nhỏ ngay bên cạnh tôi, tôi nói với chúng nó, không phải sợ, sẽ có người đến cứu chúng ta.”
“Không có ai…”
Dương Kim Hoa: “Không có ai tới cứu chúng tôi.”
“Đến chơi trốn tìm đi.” Dương Kim Hoa bỗng cười âm hiểm: “Tìm chỗ trốn đi, tìm chỗ không có gỗ, tìm chỗ trống trải trốn đi.”
Vưu Minh: “…”
Lúc đó chỉ sợ Dương Kim Hoa đã bị bỏng nặng, không thể nhúc nhích được nữa, cho nên đành phải để bọn nhỏ tự chạy đi tìm đường sống.
Chơi trốn tìm chính là cách tốt nhất bà có thể nghĩ ra.
Để bọn nhỏ nghĩ đây chỉ là trò chơi, khiến chúng tìm được cơ hội sống dù chỉ là nhỏ nhoi.
Thế nhưng bọn nhỏ vẫn không tránh thoát.
Vưu Minh bỗng có ảo giác, tất cả trước mắt như đang biến đổi.
Chỗ cậu đứng không thay đổi, bầu trời đêm thay đổi, ánh sao lỗng lẫy, ngẩng đầu nhìn lên chính là bầu trời đầy sao vô tận.
Lửa lớn hừng hực thiêu đốt, tiếng thét chói tai của đám trẻ, tiếng bước chân chạy trốn, tiếng khóc huyên náo, rất nhiều loại thanh âm đan xen vào nhau.
Bé gái buổi chiều chơi trốn tìm cùng ba đứa trẻ khác chạy về phía Vưu Minh, trong lòng nó đang ôm một đứa bé hơn đang khóc thét, trên mặt bé gái toàn là nước mắt, nhưng vẫn kêu lên: “Đi theo chị, chúng ta chơi trốn tìm! Không nên đi tìm dì!”
Bé gái chạy đến góc tường.
Lửa cháy càng lúc càng lớn, đứa lớn hơn chật vào muốn cứu những đứa bé hơn, phần lớn đều không thể thoát ra.
Ánh lửa sáng rực một vùng trời.
Bé gái cùng đám trẻ ngồi xổm bên góc tường, không thể thoát ra.
Ngay lúc Vưu Minh nghĩ bé gái cùng mấy đứa em có thể tránh thoát một kiếp, bọn nhỏ lại bị dội một thân xăng.
Có người dội xăng từ trên tường xuống, sau đó ném một que diêm xuống.
Đám trẻ nháy mắt bị thiêu sống.
Đứa bé nhỏ tuổi hơn lao về phía đứa lớn hơn muốn xin giúp đỡ.
Mà ở đây, đứa lớn nhất vẫn chưa tới năm tuổi.
Vưu Minh nhắm hai mắt lại.
Không dám nhìn cảnh tượng như địa ngục trần gian này.
Chờ đến khi cậu mở mắt ra lần nữa, Dương Kim Hoa vẫn còn bên cạnh, giọng bà ta khàn khàn: “Bọn chúng không bị bắt.”
“Bọn chúng thích nhìn dáng vẻ chúng tôi giãy dụa.”
Vưu Minh hít sâu một hơi.
Cậu không thể tin được trên đời lại có loại người như vậy.
Đóng chặt cổng cô nhi viện, châm lửa muốn thiêu chết tất cả mọi người bên trong, bọn nhỏ bên góc tường cũng không buông tha.
Tại sao vậy chứ?
Tại sao lại như có thâm cừu đại hận với họ vậy?
Dương Kim Hoa: “Đứa lớn nhất trong bọn chúng chỉ mới mười sáu tuổi, nhỏ nhất mới có mười hai.”
“Tại sao chúng tôi chết rồi, bọn chúng lại chưa chết?”
Vưu Minh hỏi: “Tại sao viện mồ côi còn mở?”
Dương Kim Hoa cười khặc khặc: “Tôi muốn chờ bọn chúng trở về, bọn chúng nhất định sẽ về.”
“Muốn báo thù.”
Đột nhiên đám trẻ hét lên.
“Dì ơi, con đau quá, đau quá!”
“Dì ơi, con không muốn chơi trốn tìm, dì ơi!”
“Bén lửa rồi! Chạy mau, chạy mau!”
“Đau quá a… Đau quá a…”
Nước mắt từ khóe mắt Vưu Minh rơi xuống.
“Muốn báo thù!”
Thanh âm của đám trẻ bỗng nhiên thay đổi, cao vυ"t sắc bén: “Muốn báo thù!”
Vưu Minh hỏi Dương Kim Hoa: “Cô biết bây giờ bọn họ ở đâu sao?”
Dương Kim Hoa: “Bọn chúng sẽ đến… Sẽ đến.”
Vưu Minh hỏi bà: “Nói tên và giới tính của bọn họ cho tôi, có ngày sinh tháng đẻ thì càng tốt.”
Có lẽ Dương Kim Hoa có quen biết với nhóm thiếu niên phóng hỏa, bà ta nhanh chóng nói ra tên cùng giới tính của bọn họ, còn có tên cha mẹ.
Vưu Minh không mang theo quẻ bói, chỉ đành bấm ngón tay.
Bấm ngón tay xác suất chính xác sẽ thấp đi.
Kết quả tính ra khiến Vưu Minh trợn mắt há mồm. Nhóm thiếu niên bây giờ nhỏ nhất mới hai mươi hai tuổi, còn làm ở ngay tại đây?!
Vưu Minh: “Hiện tại chỗ này là cái gì?”
Từ khi cậu bước vào, tất cả đều là ảo cảnh do Dương Kim Hoa tạo ra sao?
Lần này liền thông suốt, trong ảo cảnh, Vưu Minh không thể phân biệt người hay quỷ.
Năng lực của cậu chưa mạnh đến như vậy.
Vưu Minh vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng Dương Kim Hoa.
Quỷ luôn lừa người, đặc biệt là ác quỷ.
Dương Kim Hoa chính là ác quỷ, mà đám trẻ kia thì lại không có thần trí.
Vưu Minh tính ra kết quả nhóm người kia hiện tại đang làm việc ngay trên mảnh đất này.
Bé trai đột nhiên lôi kéo ống tay áo Vưu Minh, nhẹ giọng nói: “Anh ơi, đi ra ngoài thôi, đi ra ngoài.
Vưu Minh ôm nó đứng lên, từng bước đi về phía cổng viện.
Dương Kim Hoa lại một lần nữa đứng trước cổng, giống như lúc buổi chiều bà ra đón Vưu Minh.
Bọn nhỏ mặt không biểu tình đứng bên cạnh bà, nhìn chằm chằm vào Vưu Minh.
Vưu Minh bước ra khỏi cổng viện mồ côi.
Cỗ âm khí kia biến mất.
Vưu Minh quay đầu lần nữa, nhìn thấy lại là một trạm xăng dầu.
Trạm xăng dầu đang sáng đèn, có vài người trẻ tuổi đang ngồi bên ngoài đánh bài, xe Vưu Minh đậu cách đó không xa.
“Này! Anh cần đổ xăng sao?” Có một người trẻ tuổi phát hiện ra Vưu Minh, cười cười với cậu: “Sao muộn như vậy còn ở chỗ này? Anh lái xe qua đây đi!”
Vưu Minh ôm bé trai đi tới, âm thầm đánh giá ngườ trẻ tuổi. Người trẻ tuổi khoảng chừng hai mươi, lúc cười lộ ra cái răng nanh nhỏ, hai mắt cong cong, là người thuộc dạng rất thân thiện, không giống như người mới mười hai liền phóng hỏa gϊếŧ người.
“Tôi nghe nói trước đây nơi này có cô nhi viện?” Vưu Minh hỏi.
Người trẻ tuổi thở dài: “Đúng, thế nhưng mười năm trước cô nhi viện đã xảy ra hỏa hoạn, nghe nói đều bị thiêu chết, kết quả điều tra là do chạm điện, tia lửa bén lên đồ chơi giấy của bọn nhỏ. Bởi vì lúc đó là đêm khuya, bọn nhỏ đều ngủ trong phòng, chỉ có một người lớn chăm sóc, cho nên không ai thoát ra được.”
Hắn có chút khổ sở nói: “Thực sự là quá đáng thương.”
Người trẻ tuổi: “Việc này huyên náo rất lớn, nghe nói lúc đầu còn có người đồn là có người cố ý phóng hỏa, thế nhưng lúc đó không có cameras, cái gì cũng không tra được, việc này không giải quyết được gì.”
Người trẻ tuổi vừa nói xong, nhóm đánh bài phía sau lên tiếng: “Đừng nói nữa, đang đêm khuya, đáng sợ muốn chết.”
Người trẻ tuổi sờ gáy: “Sau đó mảnh đất này không ai nguyện ý nhận thầu. Tôi và mấy người bạn liền hùng vốn nhận thầu, mở trạm xăng dầu. Tuy rằng làm ăn không tốt lắm, nhưng cũng đủ nuôi sống gia đình.”
“Đúng rồi, anh có bơm dầu hay không nha?” Người trẻ tuổi hỏi.
Vưu Minh còn muốn nói thêm mấy câu với hắn, cho nên liền lái xe tới.
“Bơm đầy sao?” Người trẻ tuổi hỏi.
Vưu Minh gật đầu: “Bơm đầy đi.”
Người trẻ tuổi cười nói: “Ok.”
Vưu Minh nhìn nụ cười trên mặt hắn, không một chút giống người có thể ra tay phóng hỏa như Dương Kim Hoa nói.