Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vọng Môn Nam Quả

Chương 20

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cẩu Tử

Một hai con quỷ có lẽ còn dễ tiễn đi, còn một khu toàn quỷ, Vưu Minh cho rằng vợ chồng Sở Toàn cũng đủ đen đủi, mời ngay đại sư gà mờ, hồn của mẹ ruột không gọi về được, còn phải nghĩ đủ loại biện pháp tiễn đám quỷ hồn này đi.

Sở Toàn là nam nhân cao lớn thô kệch, lúc này ôm chặt lấy eo Vưu Minh, vẻ mặt sợ hãi, hắn nghe thấy một quỷ hồn nói muốn ăn kem dâu tây, con quỷ này nhìn không ra tuổi tác thật, tại vì thực trạng trước lúc nó chết quá thảm.

Nó giống như bị đập bể đầu, cả gương mặt toàn là máu me be bét, trên đầu có một lỗ thủng lớn, óc trên đầu nó không ngừng rơi ra.

Sở Toàn ôm eo Vưu Minh, há miệng run rẩy nói: ” Vưu đại sư.. Có thể, có thể nói nó đổi thứ khác được không? Kem không thể đốt a…”

“Cống phẩm không cần đốt.” Vưu Minh trấn an.

Một phòng ba người tỉnh táo, thì mất hai người không trấn định. Nếu như Vưu Minh cũng hoảng sợ, tình huống có thể sẽ càng tệ. Vưu Minh hít sâu một hơi, nói với con quỷ kia: ” Bà cụ năm nay đã hơn bảy mươi, cứ coi như các ngươi chiếm được thân thể của bà cụ, cũng không thể ở lại nhân gian quá lâu, trái lại càng mất nhiều tu vi bổ khuyết thân thể của bà cụ.”

Con quỷ không nói lời nào.

Đạo lý này nó hiểu, thế nhưng có thân thể mà không chiếm thì là đồ ngu.

Có thể sống một ngày ở nhân gian, đi dưới ánh mặt trời, cảm thụ sinh mệnh, mà không phải tụ chung một chỗ với một đám quỷ hồn, chỉ có qua đi không có tương lai.

“Các ngươi muốn bất kỳ cống phẩm gì, Sở tiên sinh đều có thể cung cấp cho nhóm các ngươi.” Vưu Minh đẩy Sở Toàn ra.

Sở Toàn vẻ mặt khóc tang, nhắm chặt hai mắt: “Cho, đều cho, van cầu các ngươi đừng gϊếŧ ta…”

Triệu Lam bị chồng mình dọa cho phát sợ, cô là người duy nhất trong ba người không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì.

Các quỷ hồn chỉ có một phần nhỏ có ý thức, đại đa số chỉ dựa vào bản năng hoặc là chấp niệm khi còn sống.

Muốn chiếm thân thể người sống trước, là bản năng của chúng.

Có thể nói ra câu muốn ăn kem như thế này, chính là quỷ có ý thức hiếm thấy.

Có ý thức có thể câu thông, không có ý thức không thể câu thông.

Vưu Minh thử cùng con quỷ kia giao lưu: “Nếu như ngươi còn có chuyện gì muốn nói với thân nhân, cũng có thể nói với Sở tiên sinh. Ngươi là bị người khác gϊếŧ đi? Hung thủ đã bắt được hay chưa?”

Con quỷ cầm đầu nháy mắt trở nên dữ tợn: “Bắt hắn! Tử hình! Tử hình!”

Vưu Minh: “Sở tiên sinh sẽ giúp ngươi, ngươi có thể để những quỷ hồn khác trong phòng rời đi không?”

Sở Toàn ở một bên khóc không ra nước mắt, nhưng lại không dám mở miệng phản bác.

Điều tra một vụ án gϊếŧ người hình như dễ giải quyết hơn là mất mạng.

Quỷ hồn cầm đầu hé miệng, phát ra tiếng rít thê thảm chỉ có quỷ hồn mới nghe thấy. Vưu Minh cũng có thể nghe thấy, tiếng rít giống như khóc, cho dù chỉ là nghe âm thanh, Vưu Minh vẫn cảm nhận được sự tuyệt vọng, bi thống trong đó.

Đám quỷ hồn nghe tiếng rít gào, nhao nhao hưởng ứng, làm Vưu Minh nổi cả da gà.

Về phần Sở Toàn, bây giờ hắn hận không thể ngất đi giống vị đại sư dởm kia.

Đám quỷ hồn lần lượt rời đi, chỉ còn lại con quỷ cầm đầu.

Nó đứng thẳng tắp, mặc dù không cao, vẫn như cũ ưỡn thẳng ngực.

Vưu Minh để Sở Toàn đi chuẩn bị kem, chỉ cần biết được tên quỷ hồn, là có thể đem thức ăn cúng cho nó.

Thức ăn bị quỷ dùng qua nhìn như bình thường không có gì khác lạ, nhưng nếu ai ăn phải phần thức ăn đó, sẽ bị nhiễm âm khí, vận khí tốt sẽ trở thành xấu. Nếu lúc đang xui xẻo ăn phải thức ăn đó, thì bóng tối của cái chết sẽ bao phủ trên đầu.

Tuy rằng lúc này đã là đêm khuya, nhưng bên tiểu khu có cửa hàng tiện lợi 24h.

Sở Toàn không chỉ mua một loại kem vị dâu tây, còn mua cả vị xoài, sầu riêng, socola, đậu đỏ, vân vân…

Cơ hồ mua hết kem trong cửa hàng.

Quỷ cầm đầu nói cho Vưu Minh biết thân nhân của nó là ai, tên của nó là gì.

Vưu Minh lấy bìa cứng làm tạm thành bài vị, ghi tên của nó lên trên.

Con quỷ này tên Lý Hữu Nghĩa, nó cầm cây kem, mặt không cảm xúc mà ăn.

Sau đó liếc nhìn đống kem bên cạnh, ghét bỏ nói: “Ta không ăn xoài, cũng không ăn sầu riêng.”

Vưu Minh: “Ngươi có thế để quỷ hồn trong tiểu khu rời đi hết không? Lần này là do Sở tiên sinh muốn tìm về hồn phách thất lạc của mẹ hắn, nhưng làm sai cách.”

Lý Hữu Nghĩa sờ đầu, giống như rất thích sờ cái lỗ thủng trên đầu mình: “Chỗ tốt.”

Vưu Minh liếc mắt nhìn Sở Toàn.

Sở Toàn lập tức nói: “Ngươi muốn cái gì ta đều cho ngươi, còn mua thêm vài mỹ nữ đốt cho ngươi.”

Lý Hữu Nghĩa: “Phải xinh đẹp, da trắng, da đen, Châu Á, Châu Phi phải có đủ.”

Không biết thầy in giấy tiền vàng mã có tiếp nhận đơn hàng này hay không…

Sở Toàn cắn răng: “Đốt cả biệt thự, điện thoại di động, đốt cả xe.”

Lý Hữu Nghĩa: “Muốn xe Maserati”

Sở Toàn gật đầu liên tục.

Lý Hữu Nghĩa giống như đang suy nghĩ, qua vài giây mới nói tiếp: “Biệt thự muốn kiểu Trung, hoa viên đỉnh đài lầu các đều phải có, tốt nhất là có nuôi thêm một con chó, chó phải màu vàng, trước đây ta có nuôi một con.”

“Còn có…”

Lý Hữu Nghĩa đưa ra rất nhiều yêu cầu.

Sở Toàn nghe xong đầu cũng muốn hôn mê.

Đương nhiên, quan trọng nhất là, Lý Hữu Nghĩa muốn Sở Toàn liên hệ cho người nhà của nó, nói cho bọn họ biết hung thủ sát hại nó là ai.

Lý Hữu Nghĩa là bị bạn thân nhất gϊếŧ chết, sau khi gϊếŧ nó, vị bạn thân kia còn sắm vai người tốt. Mấy năm nay cha mẹ nó xem hung thủ như con ruột mà yêu thương, thậm chí còn lập di chúc, sau khi bọn họ qua đời tài sản đều để lại cho hung thủ.

Sở dĩ Lý Hữu Nghĩa cần gấp một thân thể, chính là vì muốn hung thủ gϊếŧ nó phải đền mạng.

Yêu cầu này so với những cái trước càng khó hơn, Sở Toàn dùng tay vuốt mặt.

Một con quỷ đã khó hầu hạ như vậy, hắn còn cả một tiểu khu quỷ cần giải quyết.

Sở Toàn nghĩ lại liền muốn khóc, hắn chỉ muốn gọi hồn mẹ già về, không ngờ phải trả giá đắt như vậy.

Nói không chừng còn phải táng gia bạn sản.

Vưu Minh nhìn sương mù trên người Sở Toàn cùng Triệu Lam, màu sắc càng lúc càng nhạt, cuối cùng biến mất, chỉ còn sót lại một chút trên đỉnh đầu, phỏng chừng đó là đại biểu cho vận đen của hai người.

Lý Hữu Nghĩa thay mặt những quỷ hồn khác đưa ra yêu cầu, đến lúc đó Sở Toàn cứ việc đốt cho nó, nó sẽ phân phát cho đám quỷ hồn còn lại.

Về phần này, bọn chúng là đang có thiên hướng nuốt lẫn nhau mà không tự biết.

Giống như luyện cổ độc vậy.

“Những cái đó phải giao cho vị đại sư này.” Vưu Minh liếc nhìn đại sư đang nằm trên mặt đất, từ lúc bị dọa vẫn mê man đến giờ, lúc này đã bắt đầu ngáy ngủ, tiếng ngáy vang trời.

Sở Toàn rất muốn đi tới đánh người, hít sâu mấy hơi, mới ngăn được vọng động của bản thân.“Tôi, tôi đúng là thiên sư!” Đại sư rụt cổ lại, khác dáng vẻ vênh váo tự đắc lúc trước hoàn toàn: “Chỉ là còn chưa xuất sư…”

Hiện tại trong phòng không có quỷ, Sở Toàn tức đến nổ phổi: “Tôi cho cậu nhiều tiền như vậy! Cậu một kẻ gà mờ nhận tiền không biết ngại?!”

Đại sư: “Anh không thể nói vậy được.. Anh xem, tôi cũng làm việc, hồn cũng chiêu, giống như đầu tư cổ phiếu vậy, lời lỗ tự chịu chứ…”

Sở Toàn giơ nắm đấm, xông tới muốn đánh người: “Thằng nhóc thối không biết xấu hổ, tự chịu trách nhiệm việc mình làm đi!”

Đại sư dùng tay che đầu: “Chẳng phải không có việc gì xảy ra sao? Tôi, tôi trả tiền lại cho anh, được chưa?”

Sở Toàn thở hổn hển: “Còn phí tổn thất tình thần của tôi đâu? Cậu có biết đám quỷ kia nhìn khủng bố như thế nào không? Cậu bị dọa đến ngất, tôi còn không được ngất đây!”

Vưu Minh đứng một bên hòa giải: “Chuyện này hai người tự giải quyết sau đi, việc cần bàn bây giờ là đem đám quỷ hồn kia tiễn đi.”

Đại sư lúc này mới hướng Vưu Minh nói: “Cậu cũng là thiên sư? Sư phụ là ai? Tôi chưa từng nghe qua, cậu thậm chí có cả nước sương, tôi có mang theo một bình, bởi vì còn mấy đơn hàng lớn, nên lần này chưa dùng tới.”

Sở Toàn tức giận đến mức lại muốn đánh hắn.

Triệu Lam gắt gao ngăn cản chồng mình.

Lúc này trời đã muốn sáng, Vưu Minh không trả lời vị đại sư này, mà nói với vợ chồng Sở Toàn: “Tôi về nhà trước, việc còn lại các người tự bàn bạc đi, nếu đại sư cũng có nước sương, vậy việc tiễn đám quỷ kia liền giao cho anh ta đi.”

Sở Toàn đưa Vưu Minh ra cửa, thật lòng thật dạ nói lời xin lỗi với Vưu Minh, có chút bối rối nói: “Tiểu Vưu này, cậu cũng đừng giận tôi, tôi cũng không biết việc này lai đưa tới… Như vầy đi, sau này cậu có chuyện gì cần giúp đỡ thì cứ đến tìm tôi, nếu tôi có thể giúp chắc chắn sẽ không từ chối.”

Vưu Minh: “Sau này những chuyện như vầy, anh nên tìm người có kinh nghiệm mới tốt.”

“Là người quen giới thiệu, tôi còn cho người quen đó tiền tạ lễ.” Sở Toàn giận không có chỗ phát tiết: “Người quen lừa người quen, chờ giải quyết xong việc này, tôi nhất định phải đòi được câu trả lời hợp lý!”

Ngay lúc Vưu Minh quay người muốn rời đi, Sở Toàn sực nhớ ra, nói: “Đúng rồi, lúc trước ba cậu có tìm tôi nói chuyện hợp tác, sau việc này tôi sẽ đến tìm ông ấy, chúng ta sớm ký hợp đồng, lúc trước quá bận rộn, vẫn chưa trả lời ba cậu.”

Vưu Minh: “Tôi biết rồi, tôi đi trước.”

Sở Toàn nhìn bóng lưng Vưu Minh rời đi, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nếu như tối qua Vưu Minh không đến, một nhà hắn bây giờ có khi…

Nghĩ tới đây, Sở Toàn lại muốn đi đánh vị đại sư kia.

Có nước sương không dùng, còn ki bo, dựa vào cái gì nhìn?

Vưu Minh về đến nhà, chưa có ai tỉnh giấc, dì Trịnh cũng còn ngủ, cậu trở vê phòng mình, chuẩn bị chợp mắt một lát. Cậu vừa mới cởϊ áσ khoác ngoài, liền thấy Tiểu Phượng từ cửa sổ bay vào, còn không thèm chú ý hình tượng ợ một tiếng no nê.

Tiểu Phượng oán giận nói: “Nhiều quá! Thực sự quá nhiều! Ta không ăn hết được!”

Thân thể ả to lên gấp mấy lần, vốn là thân hình thon gầy, hiện tại trông như khinh khí cầu, tròn vo không nhìn thấy đường cong.

Vưu Minh hỏi ả: “Giang Dư An đâu? Từ tối hôm qua đã không thấy anh ta.”

Tiểu Phượng: “Nhiều quỷ hồn cùng nhau xuất hiện như vậy, ác sát cũng sẽ ra tới, tối hôm qua sát không xuất hiện, có lẽ là do hắn đi.”

Tiểu Phượng cười đến quỷ dị: “Hắn rất nhanh sẽ trở nên cường đại.”

Vưu Minh nhìn kiểu cười của Tiểu Phượng, trực giác nói cho cậu biết đây không phải là chuyện tốt đẹp gì.

“Sẽ có gì không tốt sao?” Vưu Minh nói: “Lúc trước anh ta còn đang tu dưỡng, hiện tại lại đi…”

Tiểu Phượng phát ra tiếng cười lanh lảnh, thanh âm giống như trong phim kinh dị.

“Càng cường đại hơn… Hì hì hì… Hoặc trở thành quỷ vương, hoặc trở thành ác sát.”

Tiểu Phượng không có môi, để lộ hàm răng cùng lợi, khóe miệng kéo đến tận mang tai.
« Chương TrướcChương Tiếp »