Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vọng Môn Nam Quả

Chương 19

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cẩu Tử

Nhìn Vưu Minh không hề có ý rời đi, Triệu Lam chỉ có thể nói: “Đã trễ thế này, cậu đi vào ngồi một lát đi, tôi đi lấy cho cậu ly nước nóng.”

Chồng cô cũng không muốn chuyện náo loại đến không vui, ngầm đồng ý lời mời.

Vưu Minh cũng chỉ có thể vào nhà trước.

Chồng Triệu Lam họ Sở, gọi Sở Toàn, là nam nhân trung niên làm bên ngành xây dựng.

Hắn ưỡn cái bụng to phát tướng tuổi trung niên, mời Vưu Minh ngồi xuống ghế trong phòng khách.

Triệu Lam nhỏ giọng nói với chồng: “Nhất định là bên ngoài có người đồn thổi, em đã nói với anh rồi, chiêu hồn là chuyện vô căn cứ, phản khoa học.”

Sở Toàn không nhịn được: “Khoa học cái gì, khoa học trị được sao?”

Sở Toàn còn một bộ: “Khoa học đôi khi cũng không giải thích được một số việc, hiện tượng siêu tự nhiên có hiểu hay không? Vì sao hiện tượng siêu tự nhiên không phải mê tín, chúng ta chiêu hồn thì nói là mê tín?”

Triệu Lam thở dài: “Thôi, em không nói với anh, em đi hỏi Vưu Minh, xem là ai ở bên ngoài đồn bậy bạ, mà cho dù có đồn bậy, cậu ta tại sao lại đến nhà chúng ta, lại còn vào lúc này? Anh nói xem… Có phải cậu ta biết chuyện gì hay không?”

Sở Toàn sững sờ, nhìn quanh bốn phía, hắn nuốt ngụm nước bọt: “Em đừng suy nghĩ vớ vẩn, đại sư nói rồi, chiêu hồn không có gì nguy hiểm.”

Bọn họ mời chính là đại sư nổi tiếng ở vùng duyên hải, bên đó kinh tế phát đạt, chuyện làm ăn đều tin thầy phong thủy, vì mời vị đại sư này, bọn họ phải dựa vào quan hệ cùng tiền mới mời được đến đây.

Lúc này Vưu Minh đã muốn chạy đến trước cửa một căn phòng, nơi này nhiều quỷ hồn nhất.

Những quỷ hồn này đều muốn chen vào trong, động tác cùng biểu tình rất quỷ dị, Vưu Minh có chút hối hận vì mình đã dùng nước sương.

Cũng may nhìn Tiểu Phượng đã lâu, những quỷ hồn này xem như máu me một chút, không đến mức khủng bố không chịu được.

Tựa như xác chết có thể đi lại.

“Tiểu Vưu, cậu đứng ở đây làm gì?” Triệu Lam chạy đến.

Vưu Minh nói: “Tôi có thể nhìn thấy.”

Triệu Lam nuốt ngụm nước bọt, cô nghe nói một số người có mắt âm dương, có thể nhìn thấy một số thứ người thường không thấy, nhưng chuyện này cũng chỉ là nghe nói, cô hỏi: “Cậu nhìn thấy cái gì?”

Vưu Minh: “Tất cả quỷ hồn đếu muốn vào trong căn phòng này, một khi chúng nó phát hiện không thể vào trong, sẽ nuốt chửng lẫn nhau.”

“Chị Triệu, mẹ chồng chị có phải ở trong căn phòng này?”

Triệu Lam sững sờ: “Ấn theo bối phận mà nói, tôi gọi mẹ cậu là chị Chu, cậu nên gọi tôi là dì.”

Vưu Minh nhìn cô.

Triệu Lam run rẩy: “Mẹ chồng tôi và đại sự đều ở bên trong. Đại sư nói trong lúc chiêu hồn người nhà không thể gọi tên mẹ chồng tôi.”

Vưu Minh: “Ý là các người cho đến bây giờ vẫn chưa gọi tên bà cụ?”

Triệu Lam cẩn thận hỏi: “Có gì không đúng sao?”

Bất tri bất giác, Triệu Lam đã nghe theo Vưu Minh.

Vưu Minh kỳ quái nói: “Hiện tại đã mười hai giờ, các người không gọi tên bà cụ, bà cụ mất hồn phách không hưởng ứng, đưa tới đây tất nhiên không phải hồn bà cụ, mà chính là quỷ hồn muốn chiếm thân xác.”

Triệu Lam trợn mắt: “Vậy bây giờ tôi gọi tên mẹ chồng tôi có còn kịp không?”

Vưu Minh cảm thấy Triệu Làm lúc thì mê tín lúc thì không mê tín, cứ đổi qua đổi lại, khiến người khác hoa cả mắt.

Vưu Minh: “Có thể mở cửa không? Tôi muốn gặp mặt đại sư các người mời đến.”

Triệu Lam có chút do dự: “Thế nhưng đại sư nói lúc hắn làm pháp không thể gặp ai, nếu không có thể sẽ xảy ra chuyện không hay.”

Vưu Minh không chớp mắt nhìn chằm chằm cô.

Ánh mắt Triệu Lam có chút dao động, nhưng vẫn sợ hãi: “Vậy tôi mở ra một khe nhỏ.”

Triệu Lam quay đầu nhìn, thấy chồng cô còn chưa ra đến, liền mở cửa phòng ra một khe nhỏ.

Cửa vừa mở, Vưu Minh bị cảnh tượng bên trong dọa sợ.

Bà cụ nằm trên giường, một nam nhân mặc âu phục đen ngồi trên ghế bên cạnh giường, mắt nhắm, miệng lẩm bẩm.

Mới đầu Vưu Minh cho rằng vị đại sư này ít nhất phải có kinh nghiệm phong phú, dù thế nào cũng là người đã có tuổi, nhưng lúc này, chỉ nhìn gò má cũng đủ nhận ra, vị đại sư này tuyệt đối không vượt quá ba mươi tuổi, nhìn qua còn rất trẻ.

Quỷ hồn thẳng tắp đứng ở bên cửa sổ, con quỷ nào cũng nhìn chằm chằm vào bà cụ, luôn sẵng sàng tìm cơ hội chiếm lấy thân xác này.

Quỷ hồn một khi bỏ lỡ cơ hội đầu thai, thì không thể luân hồi nữa, nếu muốn sống tại nhân thế một lần nữa, cũng chỉ có thể chiếm lấy thân thể người sống, giống như con quỷ xoa bóp chân cho cậu.

Chỉ có điều thời gian dùng thân thể có thời hạn, hơn nữa chỉ có người mới chết, trút hơi thở cuối cùng, trong vòng một phút quỷ hồn mới nhập vào được.

Cho nên trong bệnh viện luôn có một đám quỷ hồn vây quanh.

Đám quỷ kia xem bà cụ trên giường như miếng thịt mỡ.

Mà đại sư không hề bị dao động, tựa như không phát hiện ra tình huống có gì thay đổi.

Có thể đưa tới cô hồn dã quỷ cũng coi như là bản lĩnh, không phải người nào cũng có thể làm được.

Thà là giang hồ bịp bợm, thì đâu cần phải lo đến mớ rắc rối này.

Bởi vì bọn họ căn bản không chiêu được quỷ.

“Đại sư” tựa hồ nghe thấy tiếng cửa mở, hắn chậm rãi quay đầu, lộ ra khuôn mặt trẻ tuổi, khoảng chừng không quá hai mươi lăm, mặt tròn, mũi củ tỏi, khóe miệng cong lên tự nhiên, không cười cũng giống như cười, dễ dàng khiến người khác sinh ra hảo cảm, nhưng lời hắn nói ra không làm người khác yêu thích như gương mặt hắn.

“Sở phu nhân, không phải ta đã nói rồi sao, trong lúc ta chiêu hồn không được để bất luận kẻ nào đi vào!” Đại sư thúc giục: “Đóng cửa lại!”

Triệu Lam khó xử, nhỏ giọng nói: “Đại sư, là như vầy, đây là con trai của bạn tôi, cậu ấy nói ngài không gọi được hồn mẹ chồng tôi về, ngược lại chiêu đến… Một đám cô hồn dã quỷ, chen lấn đầy trong tiểu khu…”

Lúc này, xung quanh Vưu Minh đều là quỷ, đám quỷ này lại chỉ nhìn chằm chằm bà cụ, không nhìn đến cậu.

“Đại sư” không vui: “Đây không phải lần đầu tôi chiêu hồn, nếu Sở phu nhân đã không tin, thì có thể tìm người khác, không cần nói cái gì con trai bạn, công việc này không nhiều người biết đến, không phải ai cũng có thể…”

Vưu Minh đột nhiên mở miệng: “Anh có thể nhìn thấy sao?”

“Đại sư” cho rằng Vưu Minh là người Triệu Lam mời đến để chiêu hồn, là tới đoạt mối làm ăn của hắn, thái độ kém tới cực điểm: “Thấy cái gì?”

Vưu Minh: “Quỷ.”

“Đại sư” cười nhạo nói: “Tôi đương nhiên có thể nhìn thấy, bằng không làm sao làm nghề này? Sở phu nhân, nếu cô không tin tưởng tôi cứ việc nói thẳng, để anh bạn nhỏ này tới chiêu hồn, bây giờ tôi rời đi.”

Ngay lúc ‘đại sự’ muốn đứng lên, Vưu Minh bước nhanh đến trước mặt hắn, một tay ấn bả vai hắn, một tay đã quẹt nước sương trước lau lên mí mắt hắn.

Bởi vì động tác của Vưu Minh thật sự quá nhanh, ‘đại sư’ còn muốn giãy dụa tránh thoát, thì Vưu Minh đã đứng sang một bên.

“Cậu bị bệnh thần kinh sao?!” “Đại sư” cả giận nói, sau khi hắn ngẩng đầu lên, nhìn một đám quỷ đang nhìn chằm chằm bà cụ như sói đói, cả người như bị ấn nút tạm dừng, đứng đó không nhúc nhích, chỉ có cơ thịt trên mặt không khống chế được liên tục co giật.

Ngay cả Triệu Lam cũng nhận ra có gì đó không đúng.

Cô sờ sờ cánh tay của chính mình, hoảng sợ chạy đến núp đằng sau lưng Vưu Minh.

Sau khi đứng đằng sau lưng Vưu Minh, Triệu Lam mới thở phào nhẹ nhõm, Vưu Minh làm cho cô cảm thấy an toàn một cách kỳ lạ.

Vưu Minh lần thứ hai hỏi ‘đại sư’: “Nhìn thấy không?”

Nhưng không ai trả lời cậu.

Vưu Minh cau mày, đi tới khẽ đẩy vai ‘đại sư’.

Cả người ‘đại sư’ mềm nhũn, ngã nhoài ra đất.

Vưu Minh: “…”

Triệu Lam sợ đến run lẩy bẩy: “Hắn thực sự là tên lừa đảo sao?”

Vưu Minh phân tích nói: “Nếu hắn thật sự là lừa đảo, sẽ không chiêu được quỷ đến, nói đúng hơn hắn là gà mờ đi.”

Triệu Lam nắm chặt lấy vạt áo Vưu Minh, căng thẳng nhìn khắp phòng, nuốt bước bọt, nói: “Tiểu Vưu, làm sao bây giờ? Chúng nó phải chăng đang nhìn chúng ta? Cậu nói với chúng nó, chỉ cần chúng nó rời đi, sau này mỗi tháng tôi đều đốt giấy tiền cho chúng.”

Đúng lúc này, Sở Toàn từ nhà vệ sinh đi ra, nhìn thấy cửa phòng bà cụ mở rộng, kêu lên: “Triệu Lam! Không phải đã nói không được quấy rầy đại sư hay sao?!”

Đến khi Sở Toàn đứng trước cửa, nhìn thấy vợ mình núp sau lưng Vưu Minh như chim cút, nắm góc áo Vưu Minh run lẩy bẩy. Còn đại sư thì ngã trên mặt đất, giống như bị người mưu sát, mẹ ruột của hắn thì nằm trên giường không nhúc nhích, sắc mặt xám xịt.

Vưu Minh không cho Sở Tòan có cơ hội mở miệng, nói trước: “Vị ‘đại sư’ này sau khi khai nhãn bị cảnh tượng trong phòng dọa ngất, nếu Sở tiên sinh không tin, cũng có thể khai nhãn nhìn thử.”

Sở Toàn không giống vợ, không biết tình hình lúc vừa rồi, hắn chỉ cảm thấy nhiệt độ trong phòng khá thấp, nhưng mùa này, nhiệt độ ban ngày và ban đêm chênh lệch rất nhiều, ban đêm lạnh cũng là bình thường, hắn nhìn vợ mình: “Vợ ơi, xảy ra chuyện gì?”

Triệu Lam vẫn luôn run lẩy bẩy, nói ra một câu, lời cũng không rõ ràng, Vưu Minh cùng Sở Toàn nghe không ra là cô đang nói cái gì.

Sở Toàn nửa tin nửa ngờ đi đến cạnh Vưu Minh: “Vậy cậu khai nhãn cho tôi? Tôi nhìn thử xem?”

Nước sương còn lại không nhiều, Vưu Minh keo kiệt chỉ cho hắn dùng một chút nhỏ.

Sở Toàn mở mắt ra ——

“Mẹ ơi!!!!”

Hắn dùng tốc độ nhanh nhất cả đời này ôm lấy Vưu Minh, cơ mặt đều biến dạng: “Tiểu Vưu, à không, Vưu đại sư.. Nhanh, nhanh, đuổi chúng nó đi.. Tôi trả thù lao!! Tôi trả thù lao…”

“Mẹ ơi…” Sở Toàn nhắm chặt hai mắt, một bên gọi mẹ một bên ôm chặt lấy Vưu Minh, một bộ cắn chặt không buông.

Triệu Lam đang phía sau: “…”

Nhưng cô phản ứng rất nhanh, chồng cô ôm eo Vưu Minh, cô liền ôm cánh tay cậu.

Vợ chồng hai người giống như koala treo trên người Vưu Minh.

Tựa như Vưu Minh là cọng cỏ cứu mạng duy nhất.

Triệu Lam không nhìn thấy gì, nhưng lúc này cô cảm thấy, không nhìn thấy gì mới tốt.

Trải qua một hồi ầm ĩ, sự chú ý của đám quỷ trong phòng đã tập trung đến trên người Vưu Minh và hai vợ chồng Triệu Lam.

Bất đắc dĩ Vưu Minh chỉ có thể hít sâu một hơi, nỗ lực bảo trì trấn định, sau đó nói với đám quỷ: “Xin hỏi, trong số các ngươi có quỷ đầu đàn chứ? Cùng tôi nói chuyện một chút được không?”

Đủ loại quỷ với khuôn mặt đáng sợ âm trầm nhìn Vưu Minh.

Thế nhưng không có con quỷ nào mở miệng.

Vưu Minh: “Không cần lạnh lùng như vậy, có yêu cầu gì có thể nói ra.”

Đám quỷ theo dõi, nhìn chằm chằm cậu.

Mồ hôi lạnh trên trán Vưu Minh rơi xuống.

Rốt cục có quỷ nói chuyện ——

“Ta muốn ăn kem, vị dâu tây.”
« Chương TrướcChương Tiếp »