Điện ảnh là phim tình cảm, Vưu Minh xem đến nhập tâm.
Giang Dư An một tay cầm lon coca, một tay cầm bỏng ngô, ánh mắt lại đặt trên gò má Vưu Minh, không hề có hứng thú với bộ phim.
Bộ phim này là do tiểu hoa đán đang hot và tiểu sinh lưu lượng diễn, kỹ năng diễn xuất cơ bản chỉ bằng không, vì cả hai xuất thân từ ca sĩ, hiệu quả diễn xuất siêu tệ, dựa cả vào fans chống đỡ.
Nhưng Vưu Minh lại xem rất tập trung.
Lúc đến cảnh nam nữ chính hôn môi, Vưu Minh còn ngoái đầu lại nhìn Giang Dư An, cọ qua hôn trộm một cái, vừa chạm liền tách, sau đó quay đầu đi, giống như vừa rồi bản thân không có làm gì, chỉ là lỗ tai đã đỏ bừng.
Dù sao cũng là rạp chiếu phim, dù không có mấy người xem, nhưng cảm giác vẫn không giống ở nhà.
Giang Dư An rảnh rỗi không có việc làm liền cùng Vưu Minh đi xem phim, xem một hồi, Vưu Minh âm thầm đυ.ng vào tay anh, rồi nhanh chóng tách ra.
Giang Dư An bắt lấy cái tay không thành thật của cậu.
Vưu Minh nhỏ giọng nói: “Nhanh buông tay.
”
Giang Dư An: “Vì sao?”
Em đυ.ng tôi không phải vì muốn nắm tay à?
Thanh âm Vưu Minh rất nhẹ, nhiệt khí phun vào tai Giang Dư An: “Nên là em chạm anh một chút, anh chạm em một cái, không thể nắm tay.
”
Giang Dư An: “…”
Đây là tại sao?
Sau đó Giang Dư An nhìn về phía màn hình, nam nữ chính đang xem phim, lúc lấy bỏng ngô vô tình đυ.ng tay nhau, nam nữ chính đỏ mặt, xong rồi lại không ngừng cố ý đυ.ng tay nhau.
Trước khi anh chết thể loại phim thế này còn chẳng có người xem, sao bây giờ còn có người quay?
Nhiều năm như vậy rồi mà phim tình cảm chẳng có chút tiến bộ nào vậy?
Vấn đề là nam chính chỉ biết trưng ra bộ mặt Tư Mã Chiêu, không có tý gì gọi là tình cảm yêu đương.
Nữ chính lại lố lăng khoa trương như một giây sau sẽ cùng nam chính lăn giường.
Vưu Minh còn ngồi bên cạnh nói: “Bộ phim này hay thật.
”
Trên đầu Giang Dư An xuất hiện một loạt dấu chấm hỏi, hay chỗ nào?
Vưu Minh thở dài: “Nếu thời sinh viên em đã biết anh thì tốt quá, có thể yêu sớm.
”
Giang Dư An ngồi nghiêm chỉnh, nghiêm túc nói: “Yêu sớm không tốt.
”
Vưu Minh quay đầu nhìn Giang Dư An: “Anh nói gì?”
Giang Dư An: “Không có gì.
”
Vưu Minh dựa vào ghế, tuy miệng nói chỉ nên chạm rồi thôi, nhưng bị Giang Dư An nắm tay cậu cũng không có ý muốn buông ra, vui vẻ nhìn màn hình lớn.
Kết phim, nam nữ chính hóa giải hiểu lầm tình cảm, cùng nhau đến thành phố học đại học, hẹn ước sau khi tốt nghiệp đại học sẽ kết hôn.
Giang Dư An xem xong sâu sắc cảm thấy trí thông minh của mình bị sỉ nhục.
Hiểu lầm kia còn không phải chỉ vì một câu nói của bạn thân nữ chính à?
Là người bình thường đều sẽ trực tiếp tìm đối phương hỏi cho rõ, kết quả nam nữ chính yêu nhau chưa được mời phút lại vì hiểu lầm này xoắn xuýt hơn một tiếng, cuối phim lại chỉ cần mười phút giải quyết hiểu lầm.
Phim này thật sự là để cho người trẻ tuổi xem à?
Lừa đứa trẻ tâm tuổi còn chả được nữa ấy.
Phim kết thúc, bên cạnh có đôi tình nhân, cô gái nói: “Quá tệ, phí cả tiền của em, không phải là do thần tượng em diễn thì em mới không thèm xem.
”
Chàng trai: “Em thích kiểu diễn xuất của nam chính à? Từ đầu tới cuối đều là bộ mặt cá chết, thẩm mỹ của bọn con gái các em quả là có vấn đề.
”
Cô gái: “Em thích nữ chính cơ, mỗi một bài hát của cô ấy em đều nghe không dưới mười lần.
”
Chàng trai kích động: “Ngọa tào, anh cũng thích cô ấy!”
Cô gái kéo tay chàng trai: “Người cùng sở thích!”
Giang Dư An: “…”
Vưu Minh thở dài: “Quá cảm động.
”
Giang Dư An nhìn Vưu Minh, muốn từ trên mặt Vưu Minh tùm ra dấu hiệu nói dối.
Vưu Minh bồi thêm một câu: “May là cuối cùng họ cũng nói rõ ràng, không thì quá đáng tiếc.
”
Giang Dư An trầm mặc.
Vưu Minh: “Chúng ta đi thôi, em muốn ăn khuya, ăn tôm hùm đất xào cay đi, còn có mì xào ốc đồng, anh uống bia không? Em muốn uống.
”
Giang Dư An đứng dậy, kéo tay Vưu Minh: “Đi thôi.
”
Cô gái ngồi bên còn chưa đi: “Hai anh chàng đẹp trai nắm tay nhau! Anh nhìn thấy không!”
Chàng trai: “Ngọa tào, anh nhìn thấy!”
Cô gái hưng phấn nói: “Ngoài đời mà được thấy cảnh này quá đáng giá!”
Chàng trai: “Đúng á!”
Cô gái sửng sốt, vẻ mặt cứng ngắc hìn bạn trai: “Anh là gì?”
Chàng trai ngây ngẩn cả người: “Anh… Anh cũng không biết…”
Cô gái khoanh tay trước ngực: “Anh là gay?”
Chàng trai: “Anh còn xem truyện tranh, hẳn là… Hủ nam?”
Cô gái cười lạnh: “Chia tay!”
Chàng trai: “Anh chưa yêu đương với người cùng giới bao giờ, anh thật sự là hủ nam, anh chỉ xem truyện tranh, người thật thì anh không tiếp thu nổi…”
Cô gái cầm túi xách lên: “Ai biết khi nào anh sẽ tiến hóa, tui mới không thèm làm ván cầu, kiến nghị anh nên hiểu rõ tính hướng của mình rồi hãy nói chuyện yêu đương!”
Hai người ăn khuya tại chợ đêm ở trung tâm thành phố, quản lý chợ đêm rất quy phạm, hàng quán nào cũng sạch sẽ, ngẫu nhiên còn có thành đường đi qua.
Vưu Minh dẫn Giang Dư An đi một vòng, tìm đến một quán mà cậu cho là mùi vị rất khá.
“Hai cân tôm hùm đất xào cay đặc biệt, một cân cay vừa, một phần mì xào ốc đồng, hai chai bia.
” Vưu Minh tỏ ra rất quen thuộc.
Ông chủ cười nói: “Muốn bia hiệu gì?”
Vưu Minh nghĩ nghĩ, nói: “Dũng Sấm*”.
*Một thương hiệu bia của Trung
Ông chủ: “Được, đưa cậu thêm đĩa đậu phộng và đậu nành luộc.
”
Vưu Minh thấy Giang Dư An không tỏ vẻ gì, hỏi: “Đây là lần đầu anh ăn khuya ở quán ven đường à?”
Giang Dư An lắc đầu: “Lúc còn đi học tôi không ăn khuya.
”
Vưu Minh cười nói: “Từ khi sức khỏe tốt lên em mới ăn khuya, thời điểm còn bệnh đừng nói là tôm hùm đất, thức ăn chỉ hơi cay chút đã không ăn được, trước đây em còn không biết ớt có hương vị thế nào đâu.
”
Giang Dư An chăm chú nhìn Vưu Minh: “Sau này em muốn làm gì đều có thể.
”
Vưu Minh bỗng nói: “Em muốn bất luận em làm gì, đều có anh bên cạnh.
”
Lời ngon tiếng ngọt cứ vậy nói ra: “Anh là người tốt nhất em từng gặp được.
”
Là quỷ, Giang Dư An âm thầm sửa đúng trong lòng.
“Lúc còn đi học em đã biết anh, khi đó anh là nhân vật rất nổi tiếng.
” Vưu Minh hồi tưởng lại.
Dù Giang Dư An đã tốt nghiệp rất lâu, trong trường vẫn còn rất nhiều lời đồn về anh.
Ngày đầu tiên Giang Dư An nhập học, các đàn chị đã đứng trước cửa phòng học nhìn anh qua cửa sổ, trong ngăn bàn của anh luôn có cả chồng thư tình, đến sân chơi bóng rổ thì có một đống nữ sinh đứng ngoài cổ động.
Các bạn học đều khoa trương nói với Vưu Minh: “Trận địa kia, ai không biết còn tưởng là đang đóng phim thần tượng đó!”
“Nghe nói đàn chị lưu ban cũng viết thư tình cho anh ta.
”
“Lễ tình nhân hàng năm ngăn bàn anh ta đều là socola.
”
Vưu Minh: “Thực ra khi đó em có chút hâm mộ anh.
”
Giang Dư An kỳ quái hỏi: “Hâm mộ tôi cái gì?”
Bị người xem như khỉ mà nhìn à?
Ông chủ đưa bia và đậu luộc lên trước, Vưu Minh rót bia cho mình và Giang Dư An: “Hâm mộ anh có nhiều người yêu thích.
”
Tất cả mọi người đều muốn tiếp cận Giang Dư An, dù anh không chấp nhận lấy lòng của bất kỳ ai, nhưng Vưu Minh hiểu rõ, độc lai độc vãng của anh là tự anh chọn, còn độc lai độc vãng của cậu thì không phải do cậu chọn.
Vưu Minh nhấp một hớp bia, hai má hơi hồng nhìn Giang Dư An, nghiêm túc nói: “Em cũng rất thích anh.
”
Giang Dư An sửng sốt.
Vưu Minh nói: “Em có xem qua ảnh chụp của anh, ở trong trường á, lúc anh anh vừa đạt quán quân giải bóng đá thiếu niên của thành phố, anh là đội trưởng, đứng ở giữa, lúc đó em đã cảm thấy anh rất đẹp trai.
”
Giang Dư An không tự giác nhếch miệng.
Vưu Minh nói tiếp: “Khi đó em còn nghĩ, có thể làm bạn với anh thì tốt quá.
”
Vưu Minh ngốc nghếch cười rộ lên, cậu nhìn vào mắt Giang Dư An, trong mắt tràn ngập tình ý, cười nói: “Năm đó anh là thần tượng của em, hiện tại là nam nhân của em.
”
“Em rất vui.
”
Giang Dư An bị lời nói của cậu làm cho tê dại cả người, hận không thể giải quyết cậu ngay tại chỗ, nhưng tiếc là không được.
“Tôm hùm đất và ốc đống của hai cậu đây.
” Ông chủ bưng tôm hùm đất và ốc đồng lên, còn có bao tay và tăm: “Cần gì cứ gọi.
”
Vưu Minh lễ phép nói: “Cám ơn, làm phiền anh.
”
Ông chủ: “Không sao, hai cậu từ từ ăn, ăn xong thì góp ý chút, để quán của tôi không ngừng tiến bộ hơn nhé.
”
Vưu Minh: “Được.
”
Ông chủ đi khỏi, Vưu Minh bắt đầu lột vỏ tôm, xong rồi bỏ tôm đã bóc vỏ vào chén Giang Dư An.
Giang Dư An: “Tôi không cần ăn, tôi lột cho em ăn.
”
Vưu Minh nghiêm túc nhìn Giang Dư An: “Anh đừng làm, cứ để em.
”
Vưu Minh vừa lột vỏ tôm vừa nói: “Vẫn luôn là anh chăm sóc em, em cũng muốn chăm sóc anh mà, anh phải cho em cơ hội chứ.
”
Trái tim Giang Dư An mềm nhũn như nước.
Vưu Minh đưa thịt tôm đến miệng Giang Dư An, Giang Dư An há miệng ăn, Vưu Minh cười.
Vưu Minh chưa bao giờ cười thành như vậy, hai mắt cong cong, đáy mắt tràn ngập nhu tình, trong mắt chỉ có một người.
Giang Dư An vô thức nhấm nuốt.
Vưu Minh: “Em muốn đối tốt với anh, nhưng lại không biết phải làm sao mới tốt.
”
Thanh âm Giang Dư An khô khốc: “Em không cần làm gì chỉ cần ở bên cạnh tôi là được.
”
Vưu Minh lắc đầu: “Em muốn làm.
”
Giang Dư An mở to mắt: “Ở đây không được!”
Vưu Minh: “Hả? Cái gì? Em muốn đối tốt với anh.
”
Giang Dư An: “… À.
”
Vưu Minh cười, dáng vẻ thực hiện gian kế thành công: “Đùa với anh đó, chúng ta ăn xong rồi về thôi.
”
Giang Dư An cảm thấy trái tim mới có nhịp đập trở lại của mình không chịu nổi lên voi xuống chó như vậy.
Nói không chừng là phải chuẩn bị thay tim mới bất cứ lúc nào.
Hai người ăn xong bữa ăn khuya, Giang Dư An chuẩn bị đưa Vưu Minh về, bên cạnh đột nhiên có người gọi: “Vưu ca! Trùng hợp thế!”
Vưu Minh quay đầu nhìn lại, một đầu tóc vàng óng của Dương Hiên dưới ánh đèn vô cùng bắt mắt.
Vưu Minh lịch sự nói: “Chào cậu.
”
Dương Hiên đến gần, vô cùng nhiệt tình, dường như từng lỗ chân lông đều tản ra sự vui vẻ: “Các anh đi ăn khuya à?”
Vưu Minh bất động thanh sắc tú ân ái: “Ừm, tôi và bạn trai ta cùng nhau đi ăn khuya.
”
Dương Hiên: “Ai nha, trùng hợp thế, tôi cũng đi ăn khuya với bạn trai.
”
Vưu Minh liếc nhìn chỗ ngồi của Dương Hiên, không có ai.
Dương Hiên móc người gỗ từ balo ra: “Nhìn, đây nè.
”
Vưu Minh trầm mặc nhìn cậu ta.
Dương Hiên: “Đến, Thạch Đầu, chào hỏi đi.
”
Người gỗ giơ cánh tay lên, dùng tiếng Trung trúc trắc nói: “Nị gào, ổ hệ hiên hiên nam bồn hữu.
”