Nhìn cháu nội có thể giao lưu cùng ba con vật, ông bà nội Vưu sợ hãi tựa sát vào nhau không dám phát ra tiếng động, hơn nữa còn nghe ra, giọng của ba con vật giống y như đúc ba tên cướp lúc nãy.
Người trẻ tuổi mặt không cảm xúc kia có thật là cháu nội của họ?
Nhớ đến từng việc đã qua, ông nội Vưu đoán cháu nội có khả năng đã bị yêu quái ăn thịt, tên ‘Vưu Minh’ này chính là yêu quái giả dạng.
Nghĩ vậy, ông nội Vưu khó khăn nuốt nước miếng.
Chỉ tiếc Vưu Minh không đặt lực chú ý lên người ông.
Ông bà nội Vưu không bị thương, chỉ chịu chút kinh hách, còn không có bị dọa ngất, không cần phải quan tâm làm gì.
Vưu Minh hỏi báo hoa: “Ngươi thật không nói?”
Báo hoa nghiêng đầu đi, không nhìn Vưu Minh, kiên quyết nói: “Ta sẽ không nói!”
Vưu Minh một tay nắm lấy cổ thằn lằn, một tay nắm lấy đuôi, nói với báo hoa: “Vậy ta liền xé nó làm hai, ngươi không có ý kiến gì chứ?”
Hai mắt báo hoa đỏ như máu: “Ngươi đừng nhằm vào nó, nhằm vào ta đây này!”
Hai tay Vưu Minh dùng sức, thằn lằn phát ra tiếng kêu thảm thiết, tiếng kêu dọa sợ cả báo hoa, bạch thỏ và ông bà nội Vưu.
Thằn lằn đã ngừng giãy dụa, nó thực sự không còn sức mà giãy.
“Ta nói!” Cuối cùng báo hoa cũng nhượng bộ.
Vưu Minh đặt thằn lằn xuống đất.
Trước đây cậu từng muốn nuôi bò sát làm sủng vật, nhưng giờ thì thôi, cảm thấy không tốt, so với bò sát, thỏ thích hợp làm sủng vật hơn.
“Nói đi.” Vưu Minh một lần nữa ngồi xuống.
Báo hoa không còn hung tợn nhìn Vưu Minh như trước, chỉ lo lắng nhìn thằn lằn, thậm chí không quan tâm đến hai chân đã gãy của mình, nó nhắm mắt lại, qua giây lát mới nói: “Là một con quỷ nói cho ta biết.”
Vưu Minh nhíu mày: “Biết con quỷ kia là thủ hạ của ai không?”
Báo hoa: “Không biết, nó chỉ nói với ta huyết châu ở trong tay ngươi, còn nói chỉ cần có huyết châu, tu vi của chúng ta có thể tăng hơn trăm năm.”
“Ra là vậy.” Vưu Minh sờ cằm, híp mắt nói: “Ngươi có từng nghĩ tới, sau khi đoạt đoạt được huyết châu từ tay ta, con quỷ kia sẽ đoạt của ngươi?”
Báo hoa hừ lạnh: “Ta mới không sợ.” (EbookTruyen.Net)
Vưu Minh lại hỏi: “Ngươi còn nhớ hình dáng, năng lực con quỷ kia ra sao không?”
Báo hoa ngẫm nghĩ trong chốc lát, nói: “Hình dáng không đẹp, giống như từng bị lửa thiêu, nhất định chết rất thảm, âm khí không nặng lắm, ta tùy tiện cũng có thể đánh nó hồn phi phách tán.”
Vưu Minh đã hiểu.
Tuy không biết kẻ sau màn là ai, nhưng bọn báo hoa chỉ là quân cờ.
Hơn nữa còn là quân cờ không mấy quan trọng.
Nhóm báo hoa chỉ là nhóm đầu tiên, sau này khẳng định còn nhiều yêu ma quỷ quái đến tìm cậu.
“Ta không muốn gϊếŧ các ngươi.” Vưu Minh: “Nhưng các ngươi muốn gϊếŧ ta.”
Bạch thỏ vội nói: “Chúng ta chỉ muốn huyết châu, chứ không phải muốn gϊếŧ ngươi!”
Vưu Minh cười nhìn nó, bạch thỏ vội vàng rụt cổ lại.
“Vô luận mục tiêu của các ngươi là cái gì, mới vừa rồi các ngươi đã động sát tâm.” Vưu Minh: “Cho nên ta đã nghĩ xong.”
Ba con vật đồng thời ngửa đầu nhìn Vưu Minh, vận mệnh bọn nó bị Vưu Minh nắm trong tay, sống hay chết phải xem cậu, còn có thể sống thì ai lại muốn chết chứ? Đặc biệt là những yêu quái như chúng, vất vả tu luyện, không dễ mới tu thành người, hiện tại đã đến bước ngoặt sinh mệnh.
“Đi, lấy công chuộc tội.” Vưu Minh bấm thủ quyết, niệm chú.
Báo hoa cảm thấy hai chân tàn của mình không còn đau đớn, thân thể dần thu nhỏ, chỉ còn lớn bằng chừng con mèo.
Thằn lằn cũng không còn cảm thấy đau đớn, thân hình nhỏ đi.
Chỉ có bạch thỏ không có một chút biến hóa.
Thế nhưng, thời điểm tụ hợp yêu khí, chúng mới phát hiện yêu lực của bọn chúng đã biến mất.
Tuy hiện tại chúng còn thần trí, nhưng không khác gì con vật bình thường.
Tiểu báo hoa điên cuồng gào lên: “Meo meo meo!!!”
Thằn lằn còn chẳng phát ra được âm thanh nào, bạch thở đã từ bỏ, nằm trên đất giả chết.
Vưu Minh nói với chúng: “Báo hoa là động vật được bảo tồn, thế nên biến ngươi thành mèo, về sau dễ làm công chuộc tội hơn.”
Tiểu báo hoa không tiếp tục kêu nữa, muốn nó kêu như mèo, nó thà không kêu.
“Ta có bạn mở tiệm cà phê sủng vật.” Vưu Minh nói: “Các ngươi đến đó làm hai năm trước, nếu biểu hiện khiến ta hài lòng, ta sẽ trả lại nguyên hình cho các ngươi, còn nếu không, các ngươi vẫn giữ hình dạng này.”
Tiểu báo hoa nhảy dựng lên, ngậm lấy ống quần Vưu Minh.
Vưu Minh ngồi xổm xuống, đưa tay gãi cổ nó.
Tiểu báo hoa mới rồi còn nổi trận lôi đình, lúc này lại nheo mắt, ngước cao đầu, không kiềm chế được nghiêng đầu, để Vưu Minh gãi chỗ nó cảm thấy dễ chịu nhất.
Vưu Minh: “Thời gian hai năm đối với tuổi thọ của các ngươi không tính là dài, nếu các ngươi biểu hiện tốt, vậy ta cũng sớm giải chú, hiểu thì gật đầu_”
Bạch thỏ gật đầu trước tiên, hai năm thì hai năm, lúc chưa tu thành hình người nó vẫn là bộ dạng này sống qua ngày đó thôi.
Hơn nữa hình thể của nó to hơn thỏ bình thường, phải to như con chó, còn mập, sủng vậy bình thường không thể bắt nạt được nó, răng của nó không phải không có sức chiến đấu đâu.
Thằn lằn là đứa thứ hai gật đầu.
Báo hoa không còn cách nào, chỉ có thể gật đầu theo.
Vưu Minh gọi điện thoại cho Khương Hoài.
Hiện tại Khương Hoài đã không còn kinh doanh khách sạn, hắn không hiểu mảng đó, mà mở ra rất nhiều cửa hàng kỳ quái, có tiệm cà phê sủng vật, có cửa hàng hoa, có tiệm giặt ủi, nói chung ngành nghề gì hắn cũng muốn đặt chân, làm ăn tốt nhất chính là tiệm xoa bóp chân, hiện đã mở hơn mười chi nhánh.
Về phần có kiếm ra tiền hay không thì Vưu Minh không biết, chỉ nghe Khương Hoài nói qua, lợi nhuận của tiệm xoa bóp đều mang đi bù lỗ cho những cửa hàng khác.
Khương Hoài là tiêu chuẩn của đánh đây một cái kia một cái, nếu có thể thành cũng thì cũng là do ông trời ban ân.
“Được nha! Ta còn đang rầu tiệm cà phê sủng vật mới mở lại không tìm được yêu quái thích hợp!” Đầu dây bên kia, Khương Hoài nói không ngớt miệng: “Bây giờ thị trường cạnh trạnh khốc liệt! Nếu muốn vượt trội hơn người khác, thì ta phải có lối đi riêng, tuyển yêu quái là tốt nhất, có đầu óc, còn biết bán manh, khách hàng mới thích đến!”
Vưu Minh liếc nhìn ba con vật, thật thà nói: “Có một con thằn lằn, không phải loại dễ thương.”
Báo hoa biến thành mèo vằn, cùng bạch thỏ vẫn tương đối đáng yêu, đặc biệt là bạch thỏ béo mập.
Báo hoa lại bắt đầu kêu: “Meo meo meo!!! Ngao!!”
“Ngươi mới không đáng yêu! Đàn em của ta đáng yêu như vậy, ngươi bị mù à!!!”
Thằn lằn đứng bên cạnh nghe vậy âm thầm di chuyển vào góc, nó nghe hiểu lời báo ca nói, cảm thấy rất xấu hổ.
Đường đường yêu quái, lại muốn đến trước mặt con người bán manh, thật sự mất thể diện.
Khương Hoài đến rất nhanh, hắn thô lỗ xách ba con vật quăng vào cốp sau.
“Muốn ta đưa ngài về không?”
Vưu Minh lắc đầu: “Không cần, ta còn phải giải quyết ông bà nội.”
Khương Hoài sợ hết hồn, làm ra động tác cắt cổ, mở to mắt hỏi: “Giải quyết?”
Vưu Minh dở khóc dở cười: “Nghĩ gì thế, ta cũng không phải biếи ŧɦái gϊếŧ người hàng loạt.”
Khương Hoài: “Vậy ngài muốn giải quyết thế nào?”
Vưu Minh bình tĩnh nói: “Nhắc nhở bọn họ một chút.”
“Vậy được, ngài có chừng mực, ta liền đi trước.” Khương Hoài ngồi vào xe, hạ cửa kính nói: “Rảnh rỗi thì tới tiệm ta ngồi chơi, không thu tiền của ngài, ta tự mình xoa bóp chân cho ngài.”
Vưu Minh: “… Xoa bóp chân thì thôi đi, có thời gian ta sẽ đến xem bọn chúng làm việc có tốt không.”
Khương Hoài thất vọng nói: “Tay nghề xoa bóp chân của ta thực sự rất tốt.”
“Gặp lại sau đi.” Vưu Minh tạm biệt Khương Hoài.
Khương Hoài tiếc nuối lái xe rời đi.
Lúc này, Vưu Minh mới quay lại xem ông bà nội Vưu.
Cậu xé băng dán trên miệng hai người, cởi bỏ dây trói.
Ông bà nội Vưu đã bị dọa sợ, nhưng không thể ngất đi, ông nội Vưu run rẩy nói: “Đại tiên! Ngài thả chúng tôi đi! Chúng tôi nhất định không ra ngoài nói lung tung? Tay chân chúng tôi đã lọm khọm, không đủ cho ngài nhét kẽ răng đâu!”
Bà nội Vưu sợ đến nỗi không nói ra lời, dán chặt vào người ông nội Vưu.
Vưu Minh: “Tôi không sợ các người ra ngoài nói lung tung, các người nói càng nhiều, tỷ lệ vào bệnh viện tâm thần càng cao, có nói cũng chẳng ai tin.”
Ông nội Vưu run dữ dội hơn, khóc ròng nói: “Đừng gϊếŧ tôi, xin đừng gϊếŧ tôi…”
Vưu Minh: “Tôi có một vấn đề muốn hỏi các người.”
Ông nội Vưu nuốt nước miếng: “Ngài hỏi, ngài hỏi.”
Vưu Minh: “Vưu Hoa Cường thật sự là con trai ruột của các người?”
Ông nội Vưu vội vàng xác nhận: “Phải! Là thật!”
Vưu Minh mắt lạnh nhìn ông nội Vưu, lão nhân này đối với cậu vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Ba Vưu vẫn luôn muốn có được yêu thương, tán thành của cha mẹ, thế nhưng ông nỗ lực cả đời cũng không sao đạt được.
Như con trâu ẩn nhẫn chịu khó, trong lòng có tủi thân oan ức cũng chỉ tự mình nuốt xuống.
Ông nỗ lực hiếu thuận cha mẹ, tôn trọng vợ, yêu thương con trai.
Việc nào ông cũng nghiêm túc thực hiện, nhưng chỉ làm tốt việc yêu thương con trai.
Chỉ cần ông hiếu thuận cha mẹ, sẽ nhất định khiến vợ chịu uất ức.
Hiện tại ba Vưu đã không hy vọng xa vời tình yêu của cha mẹ, nhưng Vưu Minh biết, trong lòng ông có vết thương, cho dù đã khép miệng, nhưng nó vẫn còn ở đó.
Vưu Minh: “Sau này phải quan tâm Vưu Hoa Cường nhiều hơn, mấy ngày phải gọi điện thoại một lần, không được khoa tay múa chân với ông ấy, cũng không được tìm ông ấy đòi tiền, nếu ông ấy chủ động cho thì các người cứ cầm lấy, không chủ động cho thì các người cũng không được ám chỉ, đừng ngửa tay đòi.”
“Phải quan tâm ông ấy làm sao, các người tự biết chứ?” Vưu Minh: “Không cần tôi phải dạy, đúng không?”
Ông nội Vưu gật đầu lia lịa: “Vâng vâng vâng, chúng tôi biết, chúng tôi đều biết.”
Bà nội Vưu cũng gật đầu, nước mắt đảo quanh hốc mắt, lại không dám rơi xuống.
Vưu Minh: “Nếu các người bằng mặt không bằng lòng…”
Ông nội Vưu: “Không dám! Đại tiên nói chúng tôi phải làm sao chúng tôi nhất định làm y như vậy!”
Vưu Minh nói tiếp: “Nhớ kỹ lời này, không nên rước thêm việc vào người, lớn tuổi rồi thì nên an ổn hưởng tuổi già đi.”
Ông nội Vưu: “Biết biết biết, đại tiên nói thế nào thì chính là thế đó!”
Vưu Minh chỉ cửa: “Đi thôi, tự ra ngoài đón xe.”
Ông nội Vưu lồm cồm bò dậy, không quan tâm đến vợ, tự mình chạy ra ngoài trước.
Chân bà nội Vưu run rẩy, mãi không thể đứng lên, bà oán hận nhìn bóng lưng chạy trối chết của chồng, tận đi khi Vưu Minh rời đi mới dám thở phào nhẹ nhõm.