Cảnh Hoan về lại bàn cơm, Cao Tự Tường lập tức nghễn cổ sang: “Hoan Hoan, hồi nãy cậu nói chuyện với Hướng Hoài Chi à?”
“Đúng vậy.” Cảnh Hoan đưa trà sữa cho cậu ta: “Của cậu.”
Cao Tự Tường cầm ống hút chọc thủng nắp nhựa: “Cậu thân với anh ấy như vậy từ bao giờ?”
Cảnh Hoan lắc đầu: “Không thân.”
Cao Tự Tường “ồ” lên: “Tôi còn tưởng trước đây hai người quen biết nhau chứ.”
Cảnh Hoan ngáp một cái, đêm qua cậu chơi game muộn quá, tám giờ sáng nay lại phải dậy sớm đi học tiết tám giờ, cứ buồn ngủ đến hiện tại: “Ngày thường không gặp mặt, làm sao quen?”
Nếu là cấp ba còn đỡ, ngày nào cũng đi học đúng giờ, dễ gặp mặt. Nhưng trong đại học, thời gian và địa điểm học khác nhau, cả sân bóng rổ thường chơi cũng khác biệt, cậu học ở đây hơn một năm mà mới gặp Hướng Hoài Chi lần đầu hôm ở cầu thang thôi.
“Chơi game quen biết.” Cao Tự Tường nuốt viên trân châu xuống: “Đàn anh Hướng cũng chơi Cửu Hiệp đó.”
Cảnh Hoan khá bất ngờ: “Thật à?”
“Đúng vậy, tôi quen bạn phòng của anh ấy, cũng chơi Cửu Hiệp, hình như còn là đại thần, lúc trước có gặp nhau trong buổi họp mặt người chơi.” Cao Tự Tường nói.
Cảnh Hoan hỏi: “Họ ở server nào?”
“Hình như ở… Quần Tinh Thôi Xán? Không nhớ rõ nữa.”
Cảnh Hoan gật đầu lẩm bẩm: “… Thật không ngờ.”
“Không ngờ gì?”
“Hướng Hoài Chi mà cũng chơi game.”
Cao Tự Tường vui vẻ: “Cậu tưởng nhìn cậu giống thiếu niên nghiện game lắm à?”
Cảnh Hoan cũng bật cười, cúi đầu ăn luôn thịt viên sốt tương đỏ còn lại.
Hướng Hoài Chi về đến phòng, tiện tay lấy miếng giẻ bên cạnh bồn rửa mặt lau giày.
Giẻ khô lau không sạch, anh dứt khoát bỏ cuộc, định rảnh sẽ mang đi vệ sinh.
“Giày cậu sao vậy?” Lộ Hàng ra khỏi phòng tắm, vừa cầm khăn lau tóc vừa đánh giá: “Ồ, dấu đậm đấy, bị giẫm trúng à? Ai giẫm ác vậy?”
Hướng Hoài Chi: “Đàn em khóa dưới.”
“Đàn em? Đàn em nào? Cậu còn quen biết đàn em à?”
Bấy giờ Hướng Hoài Chi mới nhận ra mình không biết tên cậu đàn em đó, chỉ nhớ bạn bè của cậu ấy gọi cậu ấy là “Hoan Hoan” thôi.
“Hỏi nhiều vậy làm gì?” Anh nói: “Mua đủ nguyên liệu chưa?”
“Chưa.” Nhắc đế chuyện này, Lộ Hàng lại ủ rũ: “Hô cả buổi sáng mà chẳng ai nhắn riêng với tôi, cậu nói xem sao tôi muốn rèn cây thần binh thôi mà khó vậy chứ?”
Hướng Hoài Chi cười nhạo: “Trước đây tôi thu mua tận nửa năm mới đủ nguyên liệu đấy.”
Lộ Hàng mới thu mua một tháng đã có gần hết nguyên liệu bỗng thấy thỏa mãn.
Hướng Hoài Chi ngồi vào trước máy tính, trước khi ra cửa anh đã treo nhân vật trong một góc của Bồng Lai Tiên Cảnh, mà bấy giờ trước mặt nhân vật của anh là một Tiểu Hồ Tiên đang ngồi.
Bản đồ Bồng Lai Tiên Cảnh lớn thế, khá khen cho cô ấy tìm được.
Hướng Hoài Chi sạc pin điện thoại, vừa mở máy đã nghe tiếng thông báo nhẹ nhàng của WeChat.
Tiểu Cảnh Nè: (nắm đấm) (cố lên) (cổ vũ)
Tiểu Cảnh Nè: Khiêu chiến một ngày không thích anh!
Hướng Hoài Chi: “…”
Anh gõ dấu chấm hỏi, chưa kịp gửi đi thì điện thoại lại rung lên.
Tiểu Cảnh Nè: Khiêu chiến thất bại!
Hướng Hoài Chi bật cười.
Tiểu Cảnh Nè: Anh đang làm gì thế? Thời tiết ở chỗ anh có đẹp không? Lát nữa anh dẫn em đánh phó bản nha?
Ba tiếng anh liền kề, phía sau còn thêm thật nhiều trái tim hồng.
Hướng Hoài Chi đã quen rồi, anh xóa dấu chấm hỏi đi.
Hướng: Được.
Hướng: Lên hồi nào vậy?
Tiểu Cảnh Nè: Em treo ở Bồng Lai Tiên Cảnh đó, chờ em ăn trưa xong sẽ về phòng ngay.
Tiểu Cảnh Nè: (ảnh)
Tiểu Cảnh Nè: Đang uống trà sữa. (đáng yêu)
Hướng Hoài Chi nhìn thoáng qua tấm ảnh mà Trác Dật Nhiên gửi sang, vài giây sau, tầm mắt anh về lại tấm ảnh.
Nhân vật chính của tấm ảnh là một ly trà sữa uống được một nửa, đang được đặt trên bàn cơm màu cam.
Tiệm trà sữa này là nhãn hiệu có hệ thống trên khắp cả nước, rất nhiều nơi đều có, bao gồm cả căn tin trường họ.
Nhưng cái bàn màu cam và cửa sổ bị lộ ra ở một góc hình như là nơi anh vừa đi ngang hai mươi phút trước, thậm chí còn thấy cả ảnh quảng cáo gia sư được dán trên cánh cửa sổ trong ảnh.
Hướng Hoài Chi nhướng mày đầy bất ngờ.
Tiểu Điềm Cảnh là sinh viên trường anh?
“Cậu nhìn ảnh gì mà say mê vậy?” Lộ Hàng đi ngang liếc nhìn anh: “Tự chụp à?”
Hướng Hoài Chi tắt ảnh đi: “Không phải.”
Lộ Hàng không để ý: “Ồ, chiều tôi có tiết, treo acc trong Bồng Lai Tiên Cảnh, nếu rớt thì cậu vào lại giúp tôi nhé.”
“Ừ.”
Hướng Hoài Chi thao tác nhân vật game bay khỏi Bồng Lai Tiên Cảnh, bắt đầu làm nhiệm vụ ngày nhưng không mấy tập trung.
Chỉ là trà sữa và bàn cơm thì không nói, nhưng quảng cáo này… hôm nay anh còn chú ý nhìn kỹ nó nữa, chắc không nhầm đâu, vả lại Tiểu Điềm Cảnh cũng từng nói cô ấy là sinh viên đại học.
Là trùng hợp, hay cố ý?
Vài giây sau, anh đã phủ nhận suy đoán cố ý, trong game Tiểu Điềm Cảnh bám anh như thế, nếu cô ấy biết anh học cùng trường, không thể nào có chuyện ngoài đời thật lại im lặng như vậy.
Hướng Hoài Chi chỉ suy nghĩ nửa phút đã quyết định.
Nếu họ cùng trường thật, anh không thể để Tiểu Điềm Cảnh biết chuyện này, bám theo anh trong game thì thôi, nhỡ bám theo anh ngoài đời thật luôn, anh thật sự không biết cách đối phó với con gái cho lắm.
Mà muốn giấu Tiểu Điềm Cảnh cần phải giấu cả Lộ Hàng.
“Lúc tôi về sẽ nhân tiện mua cơm luôn nhé, cậu muốn ăn gì?” Lộ Hàng chẳng hay biết mình đã bị bạn cùng phòng gạt khỏi danh sách đáng tin.
Một lúc sau không nhận được câu trả lời, cậu ta gọi thêm một tiếng: “Hướng Hướng?”
Hướng Hoài Chi ngước mắt lên: “Hả? Cậu ăn gì, nhân tiện mua thêm một phần cho tôi là được.”
Sau khi Lộ Hàng đi rồi, Hướng Hoài Chi cầm cà phê nhấp một ngụm, vừa đặt ly xuống đã thấy biểu tượng bạn bè trong game nhấp nháy.
[Bạn bè] Thu Phong: Hướng Thần, chia xong đội gϊếŧ boss lần đầu ngày mai rồi, cậu vào giao diện bang xem nhé.
[Bạn bè] Tâm Hướng Vãng Chi: Ừ.
Danh sách đội được bang chủ chia sẽ hiển thị trên giao diện bang. Hướng Hoài Chi mở ra xem, đội năm người có anh, Lộ Điều Điều, Yêu Là Chia Cậu Ăn và hai thành viên không quen trong bang.
Tuy không quen nhưng ID rất quen, đều là người trên bảng xếp hạng Cao thủ.
Đội hai mươi người gần như tề tụ tất cả cao thủ trong Nhàn Nhân Các, phối hợp hoàn hảo không chê vào đâu được.
Hướng Hoài Chi liếc nhìn rồi tắt đi, lười xem kỹ môn phái của họ.
[Bạn bè] Tâm Hướng Vãng Chi: Trước khi vào bang tôi đã nói, Lộ Điều Điều, Yêu Là Chia Cậu Ăn và Tiểu Điềm Cảnh cùng đội với tôi, không tách ra.
[Bạn bè] Thu Phong: Tôi biết, nhưng sau đó bọn tôi bàn bạc, Phổ Đà Sơn vẫn ổn định hơn Hồ Tiên Động một chút… Vả lại đây chỉ là đội hình đánh ngày mai, lấy được danh hiệu gϊếŧ đầu tiên rồi tôi sẽ đổi cô ấy về.
[Bạn bè] Thu Phong: Cậu yên tâm, Tiểu Cảnh ở trong đội tôi, tôi sẽ bảo vệ cô ấy mà (ôm), hơn nữa đội bọn tôi cũng không yếu, không chừng còn tranh được danh hiệu với các cậu đấy.
[Bạn bè] Tâm Hướng Vãng Chi: Không cần bàn nữa.
[Bạn bè] Thu Phong: Đừng như vậy, tôi chỉ nghĩ cho lợi ích chung thôi mà, với lại chẳng phải cậu chê Tiểu Cảnh Cảnh ồn ào sao?
[Bạn bè] Tâm Hướng Vãng Chi: Tôi chê cô ấy ồn hồi nào?
[Bạn Bè] Tâm Hướng Vãng Chi: Hoặc đổi cô ấy sang, hoặc bốn người bọn tôi rời bang.
[Bạn Bè] Thu Phong: … Ok, chờ Xuân Tiếu lên tôi sẽ bảo cô ấy đổi người, chỉ có phó bang và bang chủ mới có quyền thôi.
Thu Phong chụp màn hình gửi thẳng qua WeChat Xuân Tiếu, Xuân Tiếu trả lời rất nhanh.
Xuân Tiếu: Hiểu. Lúc trước tôi đã nói với cậu, Tâm Hướng Vãng Chi sẽ không đồng ý cho Tiểu Điềm Cảnh vào đội khác đâu.
Thu Phong: Ôi, tôi thấy bình thường cậu ấy cũng không quan tâm Tiểu Điềm Cảnh mấy mà.
Xuân Tiếu: Không quan tâm, chỉ hành động đơn giản trắng trợn, toàn tặng đồ thôi, cậu quên chiếc nhẫn kia rồi à? Thôi, bây giờ tôi đổi, cậu cũng đừng ghẹo Tiểu Điềm Cảnh nữa, hay cậu thật sự có hứng thú với acc đó vậy?
Thu Phong: Tất nhiên là không, đổi tên sửa mặt, đã không còn là acc kia trong lòng tôi nữa, chỉ là trực giác mách bảo tôi con người Tiểu Điềm Cảnh thú vị lắm.
Xuân Tiếu: Thú vị chỗ nào?
Thu Phong: Nói sao nhỉ… chỉ trò chuyện bừa vài câu với cô ấy, đánh phó bản đơn giản cũng thấy vui hơn khi đi cùng những người khác. Game mà, vì vui cả thôi.
Xuân Tiếu: … Vậy cậu cố lên. Hy vọng cậu đừng xung đột với Tâm Hướng Vãng Chi, mọi người ở chung bang, tôi và Tương Tư sẽ rất khó xử.
Thu Phong: Ha ha ha, nếu Tâm Hướng Vãng Chi thật sự có ý với Tiểu Điềm Cảnh, bọn tôi cũng chỉ cạnh tranh công bằng thôi, không đánh nhau đâu, yên tâm đi.
Hướng Hoài Chi không muốn cạnh tranh công bằng với Thu Phong.
Anh chỉ cảm thấy người là do anh đưa vào bang, chắc chắn anh phải tự dẫn theo rồi. Vả lại trong đội của Thu Phong có Tương Tư Không Màng, anh càng không thể để Trác Dật Nhiên sang đó.
Vừa bàn xong chuyện này, Tiểu Điềm Cảnh đã gửi biểu tượng đáng yêu cho anh, nói mình về rồi.
Anh không trả lời mà bay thẳng đến cạnh cô ấy, kéo người vào đội.
“Anh ơi chào buổi trưa.” Cảnh Hoan chào hỏi một cách ngoan ngoãn.
“Ừ.” Hướng Hoài Chi nói: “Đưa danh sách phó bản của cậu cho tôi xem.”
[Đội] Tiểu Điềm Cảnh: [Danh sách phó bản của người chơi Tiểu Điềm Cảnh]
Hướng Hoài Chi mở ra xem, những phó bản đã sáng lên đều là mấy chỗ anh từng dẫn cô ấy đi, còn lại toàn màu xám, chứng tỏ tuần này người chơi vẫn chưa làm.
Chẳng lẽ không có anh, cô ấy không biết tự đánh phó bản sao?
Cảnh Hoan nghe thật kỹ, nhận ra tuy giọng của Tâm Hướng Vãng Chi và Hướng Hoài Chi khá giống nhau, nhưng hình như Tâm Hướng Vãng Chi trầm hơn một chút.
Rõ ràng là giọng giống nhau, một người là đàn anh khóa trên tốt bụng, người kia lại là tên đàn ông khốn nạn có một không hai.
Sụt sịt bùi ngùi.
“Lộ Điều Điều đang treo máy, buff kia không ở đây.” Hướng Hoài Chi nghĩ ngợi: “Tôi dẫn cậu là nhiệm vụ khác nhé?”
Cảnh Hoan đáp: “Anh nói gì làm đó.”
Ban đầu Cảnh Hoan tưởng sẽ làm nhiệm vụ lặt vặt kinh nghiệm thấp, dù sao thì nhiệm vụ mà hai người họ làm được cũng có hạn, nhưng nào ngờ Tâm Hướng Vãng Chi lại dẫn cậu đi thẳng đến trước mặt NPC Chiến Thần.
“Anh…” Cậu vội lên tiếng: “Nhiệm vụ này đắt quá nhỉ?”
Nhiệm vụ Chiến Thần, không hạn chế số người, kinh nghiệm nhiều, nhưng mỗi lần nhận nhiệm vụ sẽ mất một vàng, do giá rất cao, vả lại cũng có nhiều cách để lấy kinh nghiệm nên gần như chẳng ai làm nó, kể cả lúc trước khi thiếu thốn kinh nghiệm, Cảnh Hoan cũng không lựa chọn nhiệm vụ Chiến Thần.
“Bản thân tôi thiếu kinh nghiệm.” Hướng Hoài Chi nói.
Cảnh Hoan đành ngậm miệng, im lặng làm cái đuôi theo sau.
Có lẽ do nhận tiền nên nhiệm vụ này cực kỳ đơn giản, thậm chí đôi khi nhiệm vụ được nhận còn chẳng phải đánh nhau nữa.
Làm hai tiếng, Cảnh Hoan uống ngụm trà sữa cuối cùng, hỏi: “Anh ơi, chúng ta làm đến bao giờ thế?”
“Đều được.” Hướng Hoài Chi hỏi: “Cậu bận à?”
“Vâng.” Cảnh Hoan thật thà rằng: “Hôm nay em muốn đánh Đấu Trường, muốn vào bản đồ sớm để tìm đồng đội.”
Đa số người chơi đánh Đấu Trường đều hẹn bạn sẵn, cậu chẳng có bao nhiêu bạn, Yêu là Chia Cậu Ăn lại là buff, hai người vào Đấu Trường chỉ có nước thua thôi, nên cậu đành tìm người lạ.
Hướng Hoài Chi khựng lại: “Sao đột nhiên muốn đánh Đấu Trường?”
Đánh đến 2000 điểm trong Đấu Trường, hệ thống sẽ tặng thưởng trang bị khóa ngẫu nhiên, thấp nhất là trang bị xanh lam, cao nhất có khi còn được trang bị cam.
“Thì ngày mai phải đánh phó bản bang nè? Em muốn xem có ra được trang bị tốt nào không, dùng đối phó đã…” Cậu khẽ giọng: “Đâu thể cứ ăn bám anh mãi được.”
Cảnh Hoan vốn muốn đến khu giao dịch để mua trang bị cho xong, nhưng lo sẽ phá hỏng thiết lập nàng thiếu nữ bỏ nhà ra ngoài làm thêm, thế là bây giờ cậu chẳng dám dùng tiền lung tung trong game nữa, đã mấy đêm liền cậu phải giả vờ ra ngoài làm thêm rồi.
Có tiền mà không được tiêu, thảm quá đi thôi.
Hướng Hoài Chi: “Cậu tổ đội với người lạ sẽ chỉ mất điểm.”
Cảnh Hoan: “Vậy cũng phải thử xem sao.”
Hướng Hoài Chi nói thẳng: “Không cần thử, những người tổ đội với Hồ Tiên Động vào Đấu Trường đều không phải dạng thông minh gì.”
Cảnh Hoan: “…”
Tuy chối tai thật đấy, nhưng Cảnh Hoan buộc phải thừa nhận lời anh nói là đúng.
Quá ít người biết chơi Hồ Tiên Động, tổ đội với một buff cũng tốt hơn so với Hồ Tiên Động.
Cảnh Hoan gượng cười: “… Em nghĩ cách khác vậy.”
Hướng Hoài Chi im lặng một lúc: “Muốn đánh thật à?”
Cảnh Hoan thuận miệng đáp: “Vâng.”
“Vậy tôi dẫn cậu.”
“Hả?” Cảnh Hoan sửng sốt: “Anh Lộ làm sao đây?”
“Cậu ấy nhiều bạn lắm, không cần lo.”
Lộ Hàng về thì nghe tin cái đùi mình đang ôm muốn dẫn người khác kiếm điểm, bỗng chốc có cảm giác như bị “daddy” bỏ rơi.
Nhưng sau khi nghe nói là Tiểu Điềm Cảnh, anh ta không để bụng nữa: “Cái gì? Cô ấy chưa có phần thưởng trang bị 2000 điểm á? Vậy cậu đi mau, tranh thủ đêm nay đánh lấy luôn cho cô ấy.”
Đúng bảy giờ hai mươi phút, Cảnh Hoan xuất hiện ở Đấu Trường, vào đội của Tâm Hướng Vãng Chi.
Lộ Điều Điều và người bạn mình gọi đến đứng cạnh họ.
[Cận] Lộ Điều Điều: Tiểu Cảnh Cảnh! (nắm đấm)
[Cận] Tiểu Điềm Cảnh: Có! (nắm đấm)
[Cận] Lộ Điều Điều: Nhỡ lát gặp tôi thì nhớ tha cho tôi đấy, không là tôi sẽ rớt khỏi top 1 mất!! (giận dữ)
Cảnh Hoan thấy thế bật cười, Lộ Điều Điều đúng là không cần mặt mũi mà, còn dám nói câu này trên kênh cận.
[Cận] Tiểu Điềm Cảnh: Không được! Tôi và anh tôi không bao giờ nhận thua đâu!! (đáng yêu)
Đường này không được, Lộ Hàng quyết định đi đường khác, anh ta bèn nghễn cổ nói với người bạn cùng phòng thân thương đang ngồi bàn đối diện: “Hướng Hướng, lát nữa chạm mặt cậu diễn chút nhé, dù sao Tiểu Điềm Cảnh cũng nhìn không ra.”
Bạn cùng phòng thân thương của anh ta nhếch môi, nở nụ cười vô tình: “Nếu lát gặp, cậu tự chạy lấy người đi.”
“?”
“Đỡ lãng phí độ bền vũ khí.”
“…”
Không biết có phải lời cầu nguyện của Lộ Hàng đã linh thiêng không, mà cả đêm hai đội cũng chẳng chạm mặt nhau.
Đêm nay Cảnh Hoan đánh rất thích ý, đổi nhẫn mới, lượng trị liệu của cậu tăng mạnh, rất nhiều trận đến tận khi kết thúc PK, thanh máu của Tâm Hướng Vãng Chi vẫn đầy.
Hướng Hoài Chi cũng nhận ra, không biết có phải vì khoảng thời gian gần đây chơi thường xuyên hay không mà thao tác của Tiểu Điềm Cảnh tiến bộ rất nhanh, nhất là tỷ lệ phong ấn chính xác, chuẩn đến bất ngờ.
Thao tác và ý thức của cô ấy cũng tốt.
Thậm chí anh cảm thấy cô ấy không kém Lộ Hàng là bao, còn tốt hơn Thuật Sĩ ở chỗ có kỹ năng thêm máu, anh hoàn toàn chẳng cần lo lắng về lượng máu của mình, cũng chẳng cần để tâm phong ấn của đối thủ, chỉ cần gây dame là thắng.
Lại kết thúc một trận, Hướng Hoài Chi đang lấy thêm thuốc, chợt hỏi: “Lúc trước cậu chơi game gì?”
Cảnh Hoan sửng sốt, nói tên một game khá giống với Cửu Hiệp: “Sao vậy?”
“Không có gì.” Hướng Hoài Chi nhìn đồng hồ: “Lấy thuốc xong còn kịp ván cuối.”
Cảnh Hoan đáp vâng, vội thêm đầy thuốc vào túi.
Nửa phút sau, họ vào trận PK cuối cùng của hôm nay.
[Cận] Thu Phong: (ngạc nhiên)
[Cận] Thu Phong: Tiểu Cảnh Cảnh. (thẹn thùng)
Người đứng đối diện họ là Thu Phong, còn đồng đội bên cạnh anh ta là cao thủ DPS top 10 server.
Thu Phong vẫn đang gõ phím, muốn nói thêm vài câu với Tiểu Điềm Cảnh thì người đối diện đã dứt khoát rút kiếm xông thẳng đến chỗ họ.
Thu Phong động đậy ngón tay định phong ấn Tâm Hướng Vãng Chi.
[Bạn đã bị phong ấn, không thể sử dụng phép thuật.]
???
Thu Phong sửng sốt, bấy giờ mới chú ý đến tình trạng của mình.
Có bốn con nhện nhỏ đang đứng dưới chân anh ta, còn đi vòng vòng nữa, anh ta đã bị Tiểu Điềm Cảnh phong ấn rồi.
… Phong ấn khi nào nhỉ? Anh ta chỉ gõ vài chữ thôi mà.
Thu Phong không đùa nữa, ngồi thẳng lưng định PK nghiêm túc.
Tiếc rằng bị khống chế ngay từ khi bắt đầu gây tổn thương quá cao, anh ta vừa hết bị phong ấn đã phải đối phó Tâm Hướng Vãng Chi để bảo vệ DPS bên mình, nhưng Tâm Hướng Vãng Chi di chuyển tốt, phong ấn ba lần mà chưa chắc được trúng một lần, thế là anh ta quay đầu định phong ấn Tiểu Điềm Cảnh.
Sau đó nhận ra, còn chẳng bằng phong ấn Tâm Hướng Vãng Chi nữa.
… Hồi xưa tốc độ di chuyển lúc PK của Hồ Tiên Động khủng bố vậy sao?
Mười phút sau, anh ta đã cắn hơn phân nửa số thuốc mang theo nhưng thanh máu vẫn chẳng khả quan hơn, không tài nào trở bại thành thắng rồi.
“Mẹ, môn phái Hồ Tiên Động này làm mệt quá, hết phong ấn pháp thuật vật lý thì chuyển sang định thân tôi…” DPS trong đội mở mic than vãn.
Cậu ta cứ như cái bao cát vậy, bị định thân tại chỗ cho Tâm Hướng Vãng Chi đánh.
Thu Phong cũng hơi khó chịu, anh ta bèn mở mic trên kênh cận, nói lời trêu đùa: ‘Tiểu Cảnh Cảnh… thường ngày em đáng yêu như thế mà sao trên sàn PK lại độc ác vậy? Không thể tha cho anh sao?”
Cảnh Hoan sửng sốt, lập tức tỏ rõ lập trường trên kênh đội: “Anh ơi, em không thân với người này chút nào hết.”
Tâm Hướng Vãng Chi đáp “ừm”: “Tôi biết.”
Anh chuyển thanh đao trong tay về trạng thái kiếm, dứt khoát lấy luôn những giọt máu cuối cùng của DPS bên đối phương.
Thu Phong không vùng vẫy nữa, cũng chẳng hồi sinh đồng đội: “Tiểu Cảnh Cảnh, em nỡ lòng để anh đau khổ thế sao?”
Vài giây sau, cuối cùng anh ta cũng nhận được câu trả lời.
Giọng nói trong trẻo êm tai vang lên, khác hẳn chất giọng ngọt ngào trước đây của “Người Đừng Nhíu Mày”, nhưng vẫn khiến người nghe thoải mái: “Anh chưa nghe qua một câu à?”
Thu Phong sửng sốt: “Câu gì?”
Tiểu Điềm Cảnh nói giọng lạnh lùng: “Hoa hồng đẹp đều có gai.”
Thu Phong: “…”
Vậy gai của em cũng phải đâm Tâm Hướng Vãng Chi đi chứ?