Chương 23: Đàn ông càng hư cô ấy càng thích

Thấy câu trả lời của cô ấy, Thu Phong bật cười.

Xem ra Xuân Tiếu nói đúng, acc này đổi chủ thật rồi, cả giọng điệu khi nói chuyện cũng khác hẳn.

[Bạn bè] Thu Phong: Xin lỗi nhé, bạn tôi cũng chỉ trút giận giúp tôi thôi, tức quá mà.

[Bạn bè] Thu Phong: Cậu chết bao nhiêu lần, mất bao nhiêu tiền, tôi đền cho cậu.

[Bạn bè] Tiểu Điềm Cảnh: Thôi, đâu chết gì, còn làm họ ra nhiều tiền đuổi gϊếŧ tôi nữa kìa.

[Bạn bè] Thu Phong: Ha ha, cậu thú vị thật, bị gϊếŧ đến vậy mà còn nói đùa với tôi được.

[Bạn bè] Tiểu Điềm Cảnh: Anh cũng thú vị thật, bị gạt sạch mà cũng còn can đảm nói chuyện với acc này.

[Bạn bè] Thu Phong: … Thôi được. Đúng là tôi bị gạt nhiều tiền lắm, tất cả ngoại trang số lượng có hạn và mốc nạp của acc này mấy năm qua toàn là tôi mua cho đó.

Cảnh Hoan nhìn thấy bóng dáng của Lục Văn Hạo ở chỗ Thu Phong, chợt có hơi đồng cảm.

[Bạn bè] Tiểu Điềm Cảnh: (vỗ vai) Không sao, đi một ngày đàng học một sàng khôn, xem như tiền học phí của kẻ lừa đảo đi.

Thu Phong sửng sốt, không ngờ người này lại an ủi mình.

[Bạn bè] Thu Phong: Ừ, tôi ổn rồi.

[Bạn bè] Tiểu Điềm Cảnh: Đúng rồi, nếu anh đã bỏ nhiều tiền cho acc này của tôi thì tôi trả một chút giúp cô ta nhé?

[Bạn bè] Thu Phong: Hả?

[Bạn bè] Tiểu Điềm Cảnh: Acc này của cô ta còn nhiều đồ lắm, kho của tôi không đủ chỗ để, vứt đi thì tiếc quá. Vừa hay, anh lấy luôn đi.

… Xem ra cũng chẳng có thứ gì tốt.

[Bạn bè] Thu Phong: Được, cậu đến Cốc Phượng Minh đi.

Bấy giờ vừa đánh boss xong, sau khi giải tán đội, đang định bay đi, Cảnh Hoan chợt nghĩ ra một điều.

[Bạn bè] Tiểu Điềm Cảnh: Không được, anh đến thành chính đi, đó không phải khu an toàn, tôi sợ anh gài bẫy tôi.

[Bạn bè] Thu Phong: Ha ha ha, ok.

Hình tượng nhân vật của Thu Phong là chàng thư sinh, áo trắng phấp phới, trên tay cầm một chiếc quạt xếp.

Thấy bộ đồ của Tiểu Điềm Cảnh, anh càng buồn cười hơn, acc này nhiều ngoại trang như thế mà sao cô ấy lại chọn trúng bộ xấu nhất vậy.

Anh chưa kịp gõ phím, vô số dòng chữ vàng đã nhảy ra giữa màn hình.

[Tiểu Điềm Cảnh ném cho bạn Bùa Truyền Tống Cao Cấp x3]

[Tiểu Điềm Cảnh ném cho bạn Đá Mặt Trăng x1]

[Tiểu Điềm Cảnh ném cho bạn Chìa Khóa Vô Danh x4]



Toàn là mấy thứ lặt vặt khó bán trong sạp.

Thu Phong không nén được cười, xem ra chủ acc mới cũng thật thà lắm, xem trọng mấy thứ lặt vặt này như vậy, còn đòi mang ra để “an ủi” anh ta nữa.

Đang nghĩ ngợi, góc phải bên dưới màn hình lóe sáng hiệu ứng đặc biệt.

Thu Phong nhìn kỹ, hóa ra là ánh sáng từ thần binh, thanh trường kiếm tỏa ánh đen cực kỳ bắt mắt đang bị người khác cầm trong tay.

Là Tâm Hướng Vãng Chi.

Anh ta rời mắt về, kỳ lạ là mấy dòng chữ vàng bỗng dưng không nhảy nữa.

[Cận] Tiểu Điềm Cảnh: Anh! (hôn gió)

Hướng Hoài Chi dừng chân cố gắng nhớ lại, lần trước anh có cấm biểu tượng cảm xúc này thì không nhỉ?

[Cận] Tâm Hướng Vãng Chi: Ừ.

[Cận] Tiểu Điềm Cảnh: Anh định đi đâu thế? (chớp mắt)

[Cận] Tâm Hướng Vãng Chi: Lấy thuốc đánh Đấu Trường.

[Cận] Tiểu Điềm Cảnh: Ồ, được, anh đi đi. Anh cố lên nhé. (cổ vũ) (nắm đấm)

Hướng Hoài Chi đang định đi, chợt thấy Thu Phong đứng đối diện Tiểu Điềm Cảnh.

Nếu anh nhớ không nhầm, hình như Thu Phong này là chồng của Người Đừng Nhíu Mày.

[Cận] Tâm Hướng Vãng Chi: Cậu đang làm gì vậy?

[Cận] Tiểu Điềm Cảnh: À, đang vứt rác. (đáng yêu)

[Cận] Thu Phong: …

[Cận] Tâm Hướng Vãng Chi: ?

[Cận] Tiểu Điềm Cảnh: Người đứng phía trước là người bị chủ acc cũ này gạt nè, đáng thương lắm nên em ném mấy thứ mà chủ acc cũ để lại cho anh ta, nhắc nhở anh ta sau này đừng để bị gạt nữa.

[Cận] Thu Phong: … Cảm ơn cậu nhé.

Hướng Hoài Chi nhíu mày, khẽ giọng cười.

Cô bé này cũng giỏi làm tổn thương người ta thật.

[Cận] Tiểu Điềm Cảnh: Anh đi thong thả nha, pái pai anh (vẫy tay)

Thu Phong cảm thấy cô gái này rất thú vị, chờ ném hết đồ, anh ta gõ phím định nói.

Nào ngờ chưa kịp gõ xong, Tiểu Điềm Cảnh đã phủi mông bay đi.

Không có “đi thong thả” cũng chẳng có “pái pai”, cả cái biểu tượng cảm xúc cũng keo kiệt.

Thật thà quá đi mất.

Anh ta nhét hết đồ trên người vào kho, sau đó gửi tin nhắn cho Xuân Tiếu.

[Bạn bè] Thu Phong: Xuân Tiếu, Tiểu Điềm Cảnh và Tâm Hướng Vãng Chi là sao vậy?

[Bạn bè] Xuân Tiếu: … Sao, cậu cũng bị Tiểu Điềm Cảnh làm chói mù mắt à?

[Bạn bè] Thu Phong: Ha ha, là sao?

[Bạn bè] Xuân Tiếu: Không có gì, hình như Tiểu Điềm Cảnh đang theo đuổi Tâm Hướng Vãng Chi.

[Bạn bè] Thu Phong: Nhìn ra được, nhưng cô ấy điên rồi à? Theo đuổi ai không chịu, cứ phải theo đuổi Tâm Hướng Vãng Chi? Chẳng phải cậu ấy là tên đàn ông khốn nạn sao?

[Bạn bè] Xuân Tiếu: Ừ trùng hợp ghê, Tiểu Điềm Cảnh lại thích loại này, đàn ông càng hư cô ấy càng thích.

[Bạn bè] Thu Phong: …

.

Cảnh Hoan không biết “sở thích đặc biệt” của mình đã được lan truyền khắp nơi, cậu thức dậy từ sớm, Cao Tự Tường và Lục Văn Hạo mỗi người ngồi một bên lải nhải mãi bên tai cậu, còn nói dai hơn cả ông thầy giảng viên nữa.

“Dì ấy tịch thu nồi của chúng ta, còn đòi phạt tiền!” Lục Văn Hạo tức giận: “Phạt tiền thì thôi, còn dán số phòng của chúng ta lên bảng tin trường, nói phải phê bình chúng ta trước lớp. Mà cũng lớn hết rồi, sao còn chơi trò này nữa.”

“Thì trách cậu đó!” Cao Tự Tường nói: “Tôi đã bảo cậu ăn nhanh lên, cậu cứ ăn từ từ, bị dì quản lý bắt quả tang vì mấy thức ăn còn thừa trong nồi, không phạt cậu phạt ai?”

“Nói cứ như chỉ mỗi mình tôi ăn vậy, cậu cũng chỉ ăn nhanh hơn một chút thôi, vậy mà cũng đổ thừa tôi á?”

Cảnh Hoan ngáp một cái: “Tôi buồn ngủ chết mất, đừng lèm bèm bên tai tôi được không? Cho tôi yên tĩnh chút, xem như tôi cầu xin hai anh em các cậu.”

“Ai là anh em với cậu ta? Cậu không biết đó thôi, hôm qua bọn này đã chiến đấu ba trăm hiệp trong phòng đấy!” Lục Văn Hạo khoanh tay hỏi: “Mà khoan, đêm qua cậu làm gì? Tiết học chín giờ cũng buồn ngủ à?”

Hôm qua cậu làm nhiệm vụ tìm nguyên liệu rèn đến tận nửa đêm, vùi đầu giày vò hai tiếng mà chẳng ra được gì.

Trong Cửu Hiệp, muốn rèn vũ khí trang bị thì phải có nguyên liệu rèn tương ứng, sách rèn thì có thể mua ở chỗ người chơi, nhưng có một vài nguyên liệu lặt vặt chỉ lấy được trong lúc làm nhiệm vụ thôi, thiết lập tệ hại này đúng là làm khó bàn tay đen đủi của cậu rồi.

Cậu ngửa người ra sau, nhắm mắt: “Không làm gì cả, xem phim muộn quá.”

Lục Văn Hạo “ồ” dài: “Sao, có bộ nào muốn chia sẻ với anh em không?”

“Bớt nói chuyện buồn nôn đi, tôi xem phim đàng hoàng.”

“Này Hoan Hoan.” Lục Văn Hạo lướt nhóm WeChat: “Phòng 313 lại hẹn chơi bóng với chúng ta kìa, thấy sao, đi không?”

Cảnh Hoan mở mắt: “Khi nào?”

“Hôm nay luôn, bốn giờ chiều, đúng lúc chúng ta tan tiết, sân bóng rổ dưới lầu nhé.”

Cảnh Hoan nghĩ ngợi, hình như lâu rồi cậu không vận động, nhất là gần đây cứ ngồi trước máy tính mãi, dễ mệt.

“Chơi thì chơi, trưa nay tôi về lấy đồ chơi bóng.”

Buổi chiều, Hướng Hoài Chi học xong, vừa bước ra khỏi lớp đã thấy ba chàng trai đi từ nhà vệ sinh bên cạnh ra, có vẻ như vừa thay áo chơi bóng.

Chàng trai đi giữa chưa mặc đàng hoàng đã bị hai người còn lại sốt ruột kéo đi, hơn nửa vạt áo còn bị vướng bên trên để lộ vòng eo thon gầy trắng trẻo, thấy rõ cả đường cong trập trùng nơi sống lưng cậu.

“Hướng Hướng, làm gì đó?” Lộ Hàng bước ra cửa lớp, hỏi.

Hướng Hoài Chi rời mắt về: “Không, định về.”

“Đừng mà, chưa tới bốn giờ nữa, về sớm thế làm gì?” Lộ Hàng ôm bóng: “Tôi định đến sân bóng rổ một chuyến, thấy sao, đi cùng không? Tuy cậu tạm thời chưa chơi được, nhưng ít ra cũng hít thở chút không khí chứ.”

Hướng Hoài Chi nhìn đồng hồ, quả thật còn sớm, vả lại cũng lâu rồi anh không đến sân bóng.

“Được.”

Hai người đến sân bóng rổ phía đông ở gần phòng học nhất, họ rất hiếm khi đến đây, do hôm nay đàn em của Lộ Hàng rủ đấu bóng nên mới đến một chuyến thôi.

Vừa đến nơi, Lộ Hàng đã chạy vào sân, Hướng Hoài Chi thì chọn bừa một vị trí để ngồi.

Điện thoại vang, anh cầm ra xem.

Tiểu Cảnh Nè: Anh ơi >.<, hôm nay em có tiết yoga, muộn chút mới về được, nếu các anh có đánh phó bản thì không cần chờ em nhé~

Hướng: Ừ, hôm nay tôi cũng có việc.

Gửi xong, Hướng Hoài Chi nhác thấy chiếc áo chơi bóng số 8 màu vàng quen thuộc nọ.

Là chàng trai mà anh vừa gặp hồi ở cửa phòng học, dưới ánh nắng, làn da chàng trai nọ trông còn trắng hơn ban nãy, khác hẳn với nước da của những người thường chơi bóng rổ.

Chàng trai xoay người lại, Hướng Hoài Chi hơi sững sờ.

Là cậu đàn em đã ném nồi trên cầu thang.

Lúc trước anh từng nhìn cậu ở khoảng cách gần, cậu có đôi mắt hai mí rõ ràng, sống mũi cao, tóc đen mềm, bấy giờ khóe môi hơi cong lên, không biết đang nói gì với người bên cạnh.

Ánh mắt Hướng Hoài Chi bất giác dõi theo cậu, đến khi hoàn hồn thì cậu đàn em đã ghi được hơn hai mươi điểm trong lúc chơi với các bạn của mình.

Trán của cậu lấm tấm mồ hôi, lông mày bị thấm ướt, cậu bèn kéo cổ áo lên lau nhẹ trán mình.

Tầm mắt của Hướng Hoài Chi lại rời xuống eo cậu, làn da nơi ấy còn trắng hơn cả những chỗ lộ bên ngoài, cơ bắp cũng không quá khoa trương, săn chắc vừa vặn.

Rất khỏe mạnh.

Sau khi thầm đánh giá như thế, Hướng Hoài Chi quay đầu, tập trung xem trận đấu của Lộ Hàng.

Đã gần một tuần Cảnh Hoan không chơi bóng, bấy giờ mệt bở hơi tai, chơi được một lúc đã rời sân, cầm chai nước suối đổ vào miệng.

“Hoan Hoan!” Lục Văn Hạo không ra sân, cậu ta hạ giọng: “Cậu không thấy sân bóng hôm nay nhiều con gái lắm à?”

Cảnh Hoan nhìn quanh: “Nhiều thật. Sao, tiếng tăm của tôi lại được đồn xa hơn rồi sao?”

“Lại bày đặt.” Lục Văn Hạo chế nhạo cậu, chỉ sang bên cạnh: “Không thấy bức tượng chói lóa ngồi bên kia sao?”

Cảnh Hoan liếc sang, là mặt của ân nhân.

“Không biết hôm nay làn gió nào đã thổi Hướng Hoài Chi đến sân bóng rổ của chúng ta nữa, đúng là hiếm thấy… Ể? Hoan Hoan, cậu đi đâu vậy?”

Cảnh Hoan chẳng thèm quay đâu: “Đi chào hỏi.”

Nghe thấy tiếng bước chân, Hướng Hoài Chi vừa định quay đầu, người nọ đã ngồi xuống cạnh anh, giữ một khoảng cách vừa phải.

“Đàn anh.” Cảnh Hoan mỉm cười: “Lại gặp nhau rồi.”

“Ừ.” Thấy cậu sang, Hướng Hoài Chi khá bất ngờ: “Có chuyện gì?”

“Không có, tình cờ thấy anh nên muốn chào hỏi thôi.” Cảnh Hoan vờ như vô tình nhìn thoáng qua chân anh: “Gì nhỉ, em nghe nói chân anh bị thương, xin lỗi nhé, lần trước em va mạnh như vậy… Có thấy khó chịu ở đâu không?”

Sau khi nghe nói Hướng Hoài Chi bị thương ở chân, Cảnh Hoan cứ canh cánh mãi chuyện này. Dù sao thì bản thân cậu cũng là chàng trai hơn năm mươi kilogam, va như thế cũng mạnh lắm đấy.

Hướng Hoài Chi mỉm cười: “Không sao, đã gần như lành hẳn. Cậu không cần xin lỗi mãi thế.”

“Vậy thì tốt.” Cảnh Hoan thở phào: “Đàn anh đến chơi bóng à?”

“Không phải, xem bạn bè chơi bóng.” Hướng Hoài Chi ngước cằm: “Bên kia.”

Cảnh Hoan nhìn theo một lúc, một anh chàng cao ráo có kỹ thuật tốt hơn những người xung quanh một chút, vả lại trông khá lạ mặt, nhìn vào biết ngay là ngày thường không hay đến sân bóng rổ này.

Xem được một nửa, Cảnh Hoan chợt ra đến một điều, cậu mở khóa điện thoại liếc nhìn, sau đó gõ một dòng chữ, dứt khoát nhấn gửi.

Đúng lúc này, điện thoại của Hướng Hoài Chi vang lên. Cảnh Hoan khựng lại, vô thức nhìn sang nơi phát ra âm thanh.

Hướng Hoài Chi thì vẫn chỉ cầm điện thoại tập trung xem trận bóng, chẳng có ý định đọc tin nhắn.

“Hoan Hoan!” Cao Tự Tường đứng cách đó không xa gọi cậu: “Hình như sắp mưa rồi, chúng ta về trước nhé?”

Cảnh Hoan ngước đầu nhìn, sắc trời âm u, xem ra sẽ có mưa đây. Cậu đứng dậy nói: “Em đi trước nhé đàn anh. Sắp mưa rồi, anh cũng về sớm nha.”

“Được.”

Khi chàng trai đi xa, Hướng Hoài Chi mới nhàn nhã mở khóa điện thoại xem tin nhắn.

Tiểu Cảnh Nè: Anh ơi, ban nãy học yoga không xem điện thoại ^0^, vậy thì tốt quá, hôm nay chúng ta vẫn đánh phó bản chung nha.

Tiểu Cảnh Nè: Bây giờ em về đây, em vào game chờ anh nhé~ (cupid) (tim)