Cảnh Hoan nhìn chằm chằm tên WeChat của Hướng Hoài Chi, hai tai đỏ lựng cả buổi trời, đến tận khi số lượng tin nhắn chưa đọc quá 10, cậu mới tắt khung chat để đọc tin nhắn khác.
Là nhóm chat phòng ký túc xá đã lâu không có tin nhắn mới.
Lục Văn Hạo: (chia sẻ từ trung tâm video Cửu Hiệp – Ghi hình đầy đủ live stream Tâm Hướng Vãng Chi.)
Lục Văn Hạo: Lượt view này, mới mấy ngày đã lên đầu bảng, bỏ xa tất cả những video PK hồi trước của anh Hướng luôn…
Cao Tự Tường: Chỉ có bản thân mình mới vượt qua chính mình, đây là kẻ mạnh, hiểu chưa?
Đã mấy ngày trôi qua, Cảnh Hoan vẫn xấu hổ không dám xem bình luận.
Cậu cần mặt mũi.
Chỉ cần không xem, sự xấu hổ sẽ chẳng tìm đến cậu.
Lục Văn Hạo: Đoạn tắt mic bị cắt ra đăng lên mạng, hai blogger tôi follow cũng share luôn.
Lục Văn Hạo: Đm! Hồi chiều tôi xem mới 200 lượt share thôi, sao giờ thành 8000 lượt share rồi?!
Cảnh Hoan ngơ ngác.
Vui Vẻ Mỗi Ngày: Tắt mic gì?
Lục Văn Hạo: Đoạn giữa đó, đoạn cậu đi tắm.
Mười phút sau, Cảnh Hoan khóa cửa phòng, kéo rèm cửa sổ, đeo tai nghe, mở video mà Lục Văn Hạo chia sẻ một cách chậm chạp.
Vì không nhớ thời gian cụ thể, cậu chỉ đành gắng gượng xem lại từ đầu.
“Tôi là ai? Tôi là cục cưng bé bỏng của Tâm Hướng Vãng Chi đây…”
Đm.
Bỗng chốc, Cảnh Hoan có cảm giác như đang chịu phạt.
Lặng đi chừng mười giây, cảm giác ngượng nghịu mới vơi đi đôi chút, cậu không nhịn được che mắt, chỉ để lại một khe nhỏ tiếp tục xem ghi hình live stream.
Giọng điệu khi ấy của cậu gợi đòn vậy sao?
Thế mà Tiên Manh Manh cũng nhịn được? Sau đó còn tặng quà một nghìn tệ cho Hướng Hoài Chi?
Cậu không biết nên khen Tiên Manh Manh rộng lượng hay chung thủy nữa…
Cảnh Hoan nén cảm giác lúng túng xuống, cuối cùng cũng đến đoạn cậu vào phòng tắm.
Cậu nghe Hướng Hoài Chi nói: “Mắng người thì cấm chat, mắng bà xã tôi đá thẳng.”
?
Cảnh Hoan chớp đôi mắt to sau kẽ ngón tay, lề mề vươn tay tăng âm lượng loa.
Nghe hết đoạn ghi hình live stream này, Cảnh Hoan phải uống hai ly nước mới bình tĩnh trở lại.
Tâm trạng cậu rất phức tạp.
Đi cùng với sự gượng gạo và mất mặt là cảm giác ngọt ngào khó tả thành lời…
Một lúc sau, Cảnh Hoan tải video vào máy mình, điềm tĩnh nhấp vào nút “Report” ở góc trên bên trái màn hình.
Thật ra cậu đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ bị mắng rồi, tuy đúng là cậu không dùng acc nam giả nữ để làm chuyện xấu xa gì, nhưng nếu người khác cảm thấy phản cảm thì mắng dăm ba câu cậu cũng chấp nhận.
Song, chẳng có gì cả, mấy ngày qua cậu chưa từng nghe thấy lời nói ác ý nào.
Giờ mới biết, hóa ra Hướng Hoài Chi chỉ với vài câu bâng quơ đơn giản thôi đã làm chệch đi sự chú ý của mọi người.
Cảnh Hoan không nhịn được nhìn acc đang được ghim trên mục trò chuyện WeChat của mình.
Hồi mới quen Hướng Hoài Chi, cậu cứ nghĩ anh là một người rất lạnh nhạt, cả về lời nói và cử chỉ.
Dần dà mới nhận ra, anh ấm áp biết nhường nào.
Sau khi chắc chắn đã tải xong, Cảnh Hoan mới tắt trang mạng đi.
Cậu mở Cửu Hiệp, đăng nhập cùng lúc Tiểu Điềm Cảnh và Tâm Hướng Vãng Chi, định tổ đội làm nhiệm vụ ngày.
Vừa tổ đội trong nhà, tin nhắn bạn bè của Tâm Hướng Vãng Chi nhấp nháy.
[Người Lạ] Điêu Tàn: Có đó không?
Do nhận chức vị đường chủ trong bang, thông thường vẫn sẽ có người muốn vào bang gửi tin nhắn riêng cho anh, dạo này Hướng Hoài Chi rất ít tắt tính năng nhận tin nhắn người lạ.
Cảnh Hoan vừa định trả lời “Không phải chính chủ”, đối phương lại tức tốc gửi thêm tin nhắn.
[Người Lạ] Điêu Tàn: Anh sống ở đâu vậy đại thần.
[Người Lạ] Điêu Tàn: Anh có chơi XX không?
[Người Lạ] Tâm Hướng Vãng Chi: XX là gì?
[Người Lạ] Điêu Tàn: Ha ha, đây là phần mềm mà người như chúng ta dùng.
Cảnh Hoan nhíu mày.
Người như chúng ta? Là người gì?
Cảnh Hoan cầm điện thoại tra tên phần mềm mà người nọ nói, một biểu tượng hiện ra.
Câu tóm tắt bên dưới là “App xã giao đàn ông đều dùng”.
[Người Lạ] Điêu Tàn: Anh ở đâu?
[Người Lạ] Tâm Hướng Vãng Chi: Cậu có việc gì không?
[Người Lạ] Điêu Tàn: Muốn gặp mặt anh.
[Người Lạ] Tâm Hướng Vãng Chi: ?
[Người Lạ] Điêu Tàn: Em có thể gửi ảnh em cho anh xem trước, hài lòng thì chúng ta nói tiếp.
Cảnh Hoan có ngốc cỡ nào, bấy giờ cũng đã hiểu.
[Người Lạ] Tâm Hướng Vãng Chi: Gửi xem thử.
[Người Lạ] Điêu Tàn: (Đối phương gửi 1 tấm ảnh cho bạn, đồng ý/từ chối)
Cảnh Hoan mở ra xem.
Là tấm ảnh lõa nửa người cực kỳ cay mắt, Cảnh Hoan lướt qua thôi đã tắt đi ngay lập tức.
[Người Lạ] Tâm Hướng Vãng Chi: Vậy thôi à?
[Người Lạ] Điêu Tàn: ?
[Người Lạ] Tâm Hướng Vãng Chi: Người anh em, nói thật nhé, vóc người nhỏ nhắn này của cậu, tôi chỉ cần một đấm thôi cũng đủ làm cậu khóc trọn ba tháng nhé.
[Người Lạ] Tâm Hướng Vãng Chi: Dám làm phiền ông xã tôi nữa, tôi sẽ mua luôn dịch vụ giường bệnh trọn năm cho cậu đấy.
Gửi hai câu sang, Cảnh Hoan làm mới lại thông tin của đối phương, quả nhiên đã rời mạng.
Vốn chỉ là acc clone cấp 10, nhìn vào biết ngay chạy tới dụ dỗ lung tung.
Cảnh Hoan cười gằn, nhấp chuột bật tính năng từ chối nhận tin nhắn người lạ của acc Tâm Hướng Vãng Chi.
[Bạn bè] Bán Sinh: Hoan Hoan, đang làm gì đó?
[Bạn bè] Tiểu Điềm Cảnh: Làm nhiệm vụ ngày.
Sau khi biết Tiểu Điềm Cảnh là Cảnh Hoan, Lục Văn Hạo và Cao Tự Tường tức tốc thêm bạn cậu, còn tặng rất nhiều nguyên liệu cho bọn Lộ Hàng để bồi thường chuyện lúc trước.
[Bạn bè] Bán Sinh: Mở mic tán dốc xíu nhé?
Nhóm thảo luận ký túc xá mở cuộc gọi thoại nhóm.
“À ờ, tôi chỉ hỏi chút thôi.” Lục Văn Hạo hắng giọng, “Chắc cậu cũng biết lúc trước acc anh Hướng là người cày thuê chơi nhỉ? Chuyện của chị cậu…”
“Biết.” Cảnh Hoan nói.
Lục Văn Hạo sửng sốt: “Ồ…”
Cao Tự Tường hỏi: “Nghĩa là hai người yêu nhau thật lòng à?”
“Ừ.” Cảnh Hoan đáp, “Còn thật hơn cậu với bạn gái cậu đấy.”
Cao Tự Tường nghe thế cười ha hả: “Đm, ôm cục cưng của tôi đi, từ chối so sánh.”
Mấy người họ trò chuyện một lúc về thành tích, chỉ mỗi Lục Văn Hạo rớt một môn, còn lại đều đậu với số điểm suýt soát.
Lục Văn Hạo cảm thán: “Tại sao lần nào tôi cũng xui xẻo thế? Thi thì tạch, tăng cấp game thất bại, yêu qua mạng không phải trai giả gái cũng là bà dì…”
Cậu ta khựng lại rồi nói tiếp: “Mà dù giả gái, cho gặp người đẹp trai như Hoan Hoan, tôi cũng ok mà.”
“Đừng nghĩ bậy về bố.” Cảnh Hoan ngắt lời cậu ta.
“Ai mẹ nó dám nghĩ bậy về cậu, tôi chỉ lấy ví dụ thôi.”
“Cũng không được ví dụ.”
“… Hành vi của đại ca server.” Lục Văn Hạo dứt lời, chợt cảm thấy tổng kết của mình chuẩn quá chuẩn.
Tắt cuộc gọi, Cảnh Hoan thoát Cửu Hiệp.
Một mình không thể thao tác hai acc, đánh xong phó bản đơn giản rồi, cậu thật sự không biết nên làm gì nữa.
Nhìn thoáng qua, thấy biểu tượng PUBG bên cạnh.
Cảnh Hoan nhướng mày, tìm nhóm thảo luận năm người mà Lộ Hàng lập.
Vui Vẻ Mỗi Ngày: Mọi người đang làm gì đó?
Cao Tự Tường: Kiếm Đá Tử Luyện.
Anh Lộ: Chuẩn bị đi tắm.
Lục Văn Hạo: Mới bị mẹ mắng xong, hai mươi tuổi đầu rồi mà sao tôi vẫn phải bị la rầy vì chuyện thành tích… Sao, có kèo gì à?
Vui Vẻ Mỗi Ngày: Bạn trai (tim) không ở nhà, cô đơn hiu quạnh (tim)
Cao Tự Tường: ?
Anh Lộ: ?
Lục Văn Hạo: ???
Vui Vẻ Mỗi Ngày: Chàng sinh viên trong sáng (tim) thao tác mạnh mẽ (tim), 1 thiếu 3, bạn trai không về tôi không ngủ, hẹn gặp tại map Erangel (hôn)
Nhóm chat yên tĩnh vài giây.
Lục Văn Hạo: Đcm, nói huỵch toẹt ra đi, đừng có chơi mấy trò nhảm nhí này nữa, dọa tôi chết khϊếp.
Anh Lộ: Tôi cảm thấy cậu muốn tôi bị Hướng Hướng đánh chết, trò này mà cậu cũng dám chơi? Tôi dám đớp cục thính này không?
Cao Tự Tường: Xin lỗi, tôi thích nữ sinh viên trong sáng hơn.
Vui Vẻ Mỗi Ngày: Vậy rốt cuộc ba người có chơi không?
Năm phút sau, bốn người họ bắt đầu hành trình nhảy dù thành hộp dài đằng đẵng.
Điện thoại Hướng Hoài Chi hết pin giữa chừng, sau khi vào xe cắm sạc, đọc lịch sử tin nhắn, anh không nhịn được bật cười.
Cảnh Hoan gửi rất nhiều tin nhắn riêng cho anh, ban đầu là tường thuật trực tiếp làm nhiệm vụ ngày, sau đó tường thuật việc cả đám làm mấy con bot mới nhảy xuống đã biến thành hộp, kiểu chết cũng đa dạng lắm.
Vừa đọc xong tin nhắn mới, cậu chàng lại gửi thêm hai tin.
Vui Vẻ Mỗi Ngày: Em lại bay màu rồi, Lục Văn Hạo ngu si ném nade trật, làm em bị nổ chết.
Vui Vẻ Mỗi Ngày: Em đau khổ quá anh ơi.
Nhớ Vui Vẻ Mỗi Ngày: Bạn trai về nhà rồi đây.
Vui Vẻ Mỗi Ngày: Hả?
Nhớ Vui Vẻ Mỗi Ngày: Ngủ đi.
Về đến nhà, Hướng Hoài Chi tắm rửa, sau đó gọi video cho Cảnh Hoan.
Cảnh Hoan nằm sấp trên giường, hỏi: “Mai có ra ngoài không?”
Hướng Hoài Chi “Ừ” một tiếng: “Phải đi thêm hai ngày.”
Cảnh Hoan mở lịch ra xem, hai hôm sau là đêm Ba mươi rồi.
Hướng Hoài Chi đăng nhập game, nhìn danh sách nhiệm vụ: “Làm xong nhiệm vụ ngày giúp anh rồi à?”
“Vâng, sợ anh về không kịp.”
Nói tới đây, Cảnh Hoan sực nhớ một điều, cậu rời mắt né tránh camera: “Đúng rồi, hôm nay em vào acc anh, bật tính năng từ chối nhận tin nhắn của người lạ rồi.”
Cảm nhận được sự khác thường từ giọng cậu, Hướng Hoài Chi hỏi: “Sao thế?”
“Không có gì, có tên ngốc nhắn riêng với anh, em block rồi.” Cảnh Hoan ngập ngừng, “Con trai.”
“…”
Hướng Hoài Chi hiểu ngay.
Thật ra anh cũng thường xuyên gặp chuyện thế này, suy cho cùng cũng có nhiều người chơi gọi anh bằng danh hiệu người đứng đầu các server, đủ để thu hút rất nhiều ong bướm.
Nhưng con trai thì… anh cũng mới gặp lần đầu.
“Dạo này anh ít bật, do Xuân Tiếu bận nên ban ngày không thường online, mới nhờ anh giúp duyệt người xin vào bang.” Hướng Hoài Chi giải thích.
“Em biết, em chỉ cảm thấy cậu ta xem thường người khác quá.” Cảnh Hoan rằng.
“Xem thường thế nào?”
Hướng Hoài Chi mở danh sách bạn bè gửi tin nhắn cho Xuân Tiếu, bảo rằng mình không muốn làm chức vụ đường chủ nữa.
“Cậu ta gửi ảnh vào acc anh, gầy tong teo chỉ có da bọc xương, còn đen sì nữa, cũng chẳng đẹp.” Cảnh Hoan hỏi với vẻ ngờ vực, “Lấy đâu ra can đảm hẹn ông xã của em vậy?”
Hướng Hoài Chi ngạc nhiên: “Em gọi anh là gì?”
Cảnh Hoan nhận ra, cũng ngớ người.
Cậu im lặng vài giây, hùng hồn rằng: “Ông xã đó… Sao, không cho gọi à?”
Hướng Hoài Chi nhoẻn miệng cười: “Cho chứ.”
Một lúc sau, Hướng Hoài Chi nhíu mày thật khẽ, hỏi tiếp: “Sao em biết cậu ta gầy trơ xương?”
“Cậu ta gửi ảnh đó.” Cảnh Hoan đáp: “Lõa nửa người, em thấy hết mà.”
“…”
Hướng Hoài Chi mở danh sách chặn với vẻ mặt vô cảm, tìm tên acc, gửi ID của cậu ta cho nhóm sát thủ.
[Bạn bè] Tâm Hướng Vãng Chi: 1000, tìm acc chính của người này.