Chương 6

16.

Đến bến tàu Tấn Giang, tôi đẩy Tam hoàng tử lên một chiếc thuyền nhỏ: "Trong vòng nửa giờ nếu có ai dám đuổi theo, ta sẽ g.i.ế.t gã!"

"Nếu giữ lời, ta sẽ thả gã khi ta tới nơi an toàn."

Đại công chúa tức giận: "Tất nhiên ta sẽ giữ lời. Nên ngay bây giờ, ngươi hãy để đệ ấy đi! Tại sao ngươi lại đối xử với ta như thế?"

"Đừng nói nhảm nữa! Chèo thuyền đi!"

Người chèo thuyền tháo dây, vung mái chèo, thuyền xuôi theo dòng sông, nước chảy xiết, chẳng bao lâu sau những người đứng trên bờ chỉ còn là một chấm nhỏ mờ ảo.

Giang Lưu đang cưỡi ngựa, từ xa giơ ngón tay cái ra hiệu cho tôi.

Hệ thống rất hưng phấn: [Ký chủ, nhìn thấy chưa? Anh ta rất ngưỡng mộ cô đó. Anh ta sẽ yêu cô!]

[Thứ quái gì thế? Đừng đoán mò suy nghĩ b.i.ế.n t.h.á.i của hắn.]

Tôi không dám mất cảnh giác, vẫn bắt Tam hoàng tử làm con tin, đồng thời quan sát bóng lưng của người chèo thuyền.

Nhìn thân thể rắn chắc và vòng eo đó, tôi chắc chắn người lái thuyền là cao thủ.

Thuyền đi được hơn nửa giờ, bờ sông phía trước chợt thu hẹp lại, tôi tìm cơ hội thích hợp cởi hết trang sức và nhanh chóng đẩy Tam hoàng tử xuống nước.

"Bùm!!!"

Tiếng động lớn như có thứ gì rơi xuống nước khiến người chèo thuyền đột nhiên quay người lại.

Tôi nắm chặt con dao, trừng mắt nhìn hắn ta: “Tam hoàng tử rơi xuống nước, ngươi muốn cứu gã hay là đánh nhau với ta rồi đem x.á.c gã về?”

Người chèo thuyền sửng sốt một giây rồi không chút do dự buông mái chèo lao xuống nước.

Tôi nhanh chóng bước tới, nắm lấy mái chèo và tập trung hết sức chèo về phía trước.

Hệ thống lại hưng phấn: [Ký chủ, không ngờ cô mạnh mẽ như vậy. Tôi càng lúc càng tin tưởng cô đấy.]

[Tôi nghĩ sẽ không vấn đề gì với việc quay lại và chinh phục Giang Lưu đâu.]

[Im đi, đừng nhắc Giang Lưu với tôi! ]

[Ký chủ, cô không thể bỏ cuộc như vậy được!]

Tôi và hệ thống cãi nhau suốt đường, thuyền trôi theo dòng nước và biến mất giữa non nước mênh mông.

17.

Một tháng sau, tôi đang ăn bánh đậu đỏ trên đường phố của Tô Châu.

Tôi chỉ còn ba năm cuối đời nên tôi đã bán số trang sức cướp được kia để đổi lấy bạc.

Hàng ngày tôi đi ăn, mua sắm và dạo quanh các con phố, ngõ hẻm, ngắm cảnh hoàng hôn đẹp nhất, uống loại rượu mạnh nhất và sống một cuộc sống thú vị nhất.

Tôi đã làm nhân viên văn phòng hơn mười năm và đây là lần đầu tiên tôi sống một cuộc sống tự do tự tại trong thời gian và không gian khác biệt như thế này.

Hệ thống vẫn nghiêm túc khuyên nhủ tôi: [Ký chủ, cô không thể làm thế này được. Tin tôi đi, lần cuối cùng Giang Lưu đã nhìn cô với ánh mắt thật sự khác biệt. Cuộc sống tốt đẹp chỉ có ba năm thì làm sao mà đủ? Cô hãy quay lại, chinh phục anh ta và sống thêm sáu mươi năm nữa đi!]

Tôi lắc đầu: “Đừng nhắc đến Giang Lưu!”

Vì tôi đang ăn mà cứ bị làm phiền nên tôi đã buộc miệng nói ra tiếng. Điều này khiến một thanh niên mười lăm, mười sáu đang ngồi gần đấy hít sâu một hơi: "Ngươi cũng biết Giang Lưu đã trở lại Tô Châu?"

Cậu ta bước đến như một tên trộm, lấy một tay che miệng và hạ giọng: "Sao ngươi biết hắn đang ở đây? Quên đi, đi với ta nào.”

Chàng trai trẻ tên là Mạnh Hạo, là một học giả trẻ thuộc một gia đình thương nhân rất giàu ở Tô Châu.

Cậu ta cứ huyên thuyên về quá khứ của Giang Lưu, và trong khi trò chuyện, miệng không ngừng khen ngợi Giang Lưu, như thể cậu ta là một fan hâm mộ cuồng nhiệt.

Qua miệng của cậu ấy, tôi biết đến một Giang Lưu hoàn toàn khác.

Nhà mẹ đẻ của Giang Lưu là một gia đình buôn bán giàu có ở Tô Châu, còn cha hắn là quan cửu phẩm. Vốn dĩ họ không phải lo lắng về cơm ăn áo mặc, nhưng đáng tiếc, Bình Khang vương tử đến thăm Tô Châu và yêu mẹ của Giang Lưu ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Tên đó b.ắ.t c.ó.c mẹ Giang Lưu, cha Giang Lưu tới cửa nhưng tên ấy lại ngang ngược bảo rằng bà ấy là vợ lẽ của mình và có giấy tờ chứng thực.

Bình Khang b.ạ.o h.à.n.h vợ của cha Giang Lưu ngay trước mặt ông ấy. Nhưng cha của Giang Lưu chỉ có thể bất lực đứng nhìn.

"Cái tên Bình Khang kia thật sự là một con dã thú, gã uy hϊếp mẹ con Giang Lưu, còn bảo phụ thân của Giang Lưu phải đưa tiền cho gã. Tên khốn nạn ấy dùng Giang Lưu để uy hϊếp chính phụ thân, phụ mẫu của Giang Lưu. Muốn gì thì lấy đấy."

"Một gia đình hạnh phúc với ba người cứ thế mà bị gã làm cho tan nát."

Mạnh Hạo tức giận đập tường: “Tội nghiệp Giang Lưu lúc đó mới mười bốn tuổi, tuyệt vọng đến kinh thành tìm vị hôn thê.”

"Ngươi biết Đường gia ở kinh thành đã từng có đính ước với Giang Lưu không? Đường Văn Tài là quan tứ phẩm, tuy rằng chức vụ không cao, nhưng cũng có chút quan hệ."

"Chỉ là một nữ nhân thôi, Bình Khang chắc chắn sẽ mau chán. Nếu Đường Văn Tài chịu giúp, khả năng tên Bình Khang kia có thể cho ông ta chút mặt mũi mà tha cho vợ của bằng hữu."

"Thật đáng tiếc, họ Đường lại huỷ hôn, còn đuổi Giang Lưu ra ngoài!"

"Đường Văn Tài đã từng được Giang gia cứu giúp, vậy mà cuối cùng lại như vậy. Ngươi nói thử xem, nhà họ Đường có phải phường gian ác không?”

18.

Mạnh Hạo tức giận nhìn tôi: "Trên đời này lại có người vô liêm sỉ như vậy!"

Tôi ngượng ngùng gật đầu: "Thật không biết xấu hổ, tiếp theo thế nào?"

Mạnh Hạo thở dài: "Tiếp theo ấy à? Giang Lưu vừa rời đi, phụ thân ở nhà đã phóng hỏa t.ự s.á.t. Tài sản của gia đình hắn đã bị Bình Khang vương tử cướp sạch. Đáng thương cho hắn một mình ở kinh thành, không biết làm sao sống sót.”

“Sau đó, mẫu thân hắn không chịu nổi nhục nhã, muốn báo thù, nhưng Bình Khang kia phát hiện, đánh c.h.ế.t bà ấy rồi quẳng x.á.c cho chó hoang ăn.”

"Đã nhiều năm như vậy, không biết Giang Lưu làm sao leo đến được vị trí hiện tại. Hắn liều mạng để có được như ngày hôm nay, ngươi có cảm thấy hắn vĩ đại không?"

Mạnh Hạo nhìn tôi với đôi mắt sáng như sao, với dáng vẻ đó, tôi mà nói gì không hay về Giang Lưu là cậu ta sẽ đánh tôi nếu tôi ngay.

Tôi chỉ biết gật đầu như giã tỏi: "Tuyệt vời!"

Chuyện này liên quan đến danh tiếng của thân thích Hoàng đế, nên ở kinh thành chẳng ai nói về nó.

Tôi luôn cho rằng lão cha Đường Văn Tài trong câu chuyện này huỷ hôn vì gia đình Giang Lưu sa sút, nhưng không ngờ đằng sau lại là một câu chuyện bi thương như vậy, chẳng trách Giang Lưu lại ghét tôi đến vậy.

Qua chuyện này, tôi càng khẳng định nhiệm vụ chinh phục nam chính không thể thực hiện được.

“Tục ngữ câu ‘Ác giả ác báo’, tên Bình Khang kia đã bị Giang Lưu xử lý. Gã không bao giờ nghĩ dến mình cũng có ngày bị như thế. Ha ha ha, ta rất muốn nhìn thấy vẻ mặt lúc đó của gã.”

Mạnh Hạo hưng phấn nắm lấy cánh tay tôi.

"Chỉ cần ngươi thích Giang Lưu, chúng ta sẽ là bằng hữu tốt. Cố lên, bằng hữu, ta sẽ mua đồ uống cho ngươi!"

Trong mắt Mạnh Hạo rõ ràng có sự si mê. Cậu ta giống kiểu con nhà giàu đơn giản, không biết nhiều về thế giới này.

Tất nhiên là tôi không từ chối. Một là vì đồ ăn đồ uống ở Tô Châu rất đắt, tôi không đủ khả năng mua; hai là vì tôi cũng muốn tìm hiểu xem cậu ấy biết gì về việc Giang Lưu đến Tô Châu lần này.