Chương 4

10.

Tôi ôm ngực tỉnh dậy trong không gian, lần này ngay cả hệ thống cũng im lặng: [Các nam chính có chút khó chiều, nhưng Giang Lưu có vẻ vô cùng khó khăn!]

Tôi xấu hổ ngồi xổm xuống đất, thậm chí không còn sức để hành động: [Bạn có thể cho tôi một số bí kíp để gian lận hay gì đó không? Nếu không thì làm sao tôi có thể chinh phục được độ khó này?]

Hệ thống thở dài: [Trong tình hình hiện tại, đây là tất cả những gì tôi có thể cung cấp cho bạn!]

Tôi ngẩng đầu chờ đợi.

Hệ thống: [Ký chủ lên đây!]

Lần này, tôi đã thay đổi kế hoạch chiến đấu của mình.

Là Giang Lưu g.i.ế.t ta, đương nhiên không thể đi tìm hắn nữa. Theo những gì anh ấy nói, Lưu Văn Anh ở viện bên cạnh có vẻ khá tốt bụng và có thể giúp được tôi.

Tôi khéo léo tưới nước cho Giang Lưu, ném chiếc xô đi và nhặt hộp trang sức trên bàn lên.

Mặc dù bên trong không có nhiều đồ nhưng tôi không thể tay không đi nhờ ai đó giúp mình được: “Lưu tỷ, muội gặp ác mộng. Đêm nay, tỷ có thể cho ta ngủ cùng không?”

"Này, này, này, muội không để tỷ thiệt thòi đâu. Tỷ có thể chọn đồ trong hộp trang sức của muội. Lưu tỷ, xin tỷ mở cửa..."

Tôi ở ngoài cửa khóc lóc hồi lâu, Lưu Văn Anh cuối cùng cũng mở cửa với sắc mặt u ám.

Ngay khi cánh cửa mở ra, tôi được chào đón cái trợn mắt: "Này, nửa đêm gặp ác mộng không ngủ được thì tìm Giang Lưu đi. Mắc mớ gì tìm ta?"

Tôi ngượng ngùng ôm lấy cánh tay Lưu Văn Anh: “Vào trong rồi nói, vào trong đi tỷ. Những thứ này ta tặng tỷ hết.”

"Ai quan tâm đến mớ giẻ rách của cô?"

Lưu Văn Anh độc mồm độc miệng nhưng bụng dạ lại rất tốt. Tôi kéo cô ấy vào trong, sau đó cô ấy sai người hầu đi lấy chăn đệm cho tôi.

11.

Tôi đã thử cô ấy một cách tinh tế: "Lưu tỷ thật tốt bụng, không giống như Giang Lưu. Cách hắn nhìn muội hôm nay khiến muội sợ c.h.ế.t khϊếp. Muội luôn có cảm giác như hắn muốn g.i.ế.t muội ấy!"

"Muội không hề biết chuyện phụ thân của đuổi hắn ra ngoài. Tại sao hắn lại ghét muội đến vậy?"

Lưu Văn Anh đang rót trà cho tôi, nghe vậy, cô ấy ngừng động tác, ngạc nhiên nhìn tôi: "Hắn muốn g.i.ế.t cô?"

"Sao cô lại nghĩ như thế?"

Tôi rụt cổ không nói gì, Liễu Văn Anh đi tới, đặt tách trà vào tay tôi: “Đường Lê, cô nhìn nhầm sao? Giang Lưu đối xử với cô rất khác."

Cô ấy nhìn chằm chằm vào mặt tôi với vẻ ghen tị: "Hắn nói sẽ phạt cô bằng cách để cô trở thành nha hoàn. Nhưng mới có mấy ngày, hắn đã dọn dẹp và dành hẳn một viện cho cô ở."

"Đừng suy nghĩ nhiều. Hắn còn không nỡ bắt cô làm việc thì làm sao có thể g.i.ế.t cô?”

Thấy Lưu Văn Anh không tin, tôi sốt ruột nhìn xung quanh xem có ai không, cẩn thận hạ giọng: "Lưu tỷ, muội không nói dối tỷ. Hắn thực sự muốn g.i.ế.t muội! Thật ra... muội không gặp ác mộng..."

“Lúc muội đang nửa tỉnh nửa mơ, muội đã nhìn thấy Giang Lưu đứng ở bên giường, chĩa kiếm vào muội.”

"Lưu tỷ, muội thật sự rất sợ hãi. Sau khi hắn đi rồi, muội lập tức đến tìm tỷ. Lưu tỷ có thể giúp muội trốn đi, được không?"

Lưu Văn Anh càng nghe, ánh mắt càng sáng lên. Cô ta nhìn tôi với vẻ xa lạ khiến tôi vô cùng hoảng hốt, lập tức đứng dậy: “Lưu tỷ không tin ta sao?”

Lưu Văn Anh nắm tay tôi: "À, đừng lo lắng, chỉ cần có ta ở đây, hắn không thể g.i.ế.t cô!"

Thân phận của Lưu Văn Anh không đơn giản như tôi nghĩ, cô ta có vài hộ vệ ẩn thân trong viện này.

Cô ta thấp giọng nói vài câu, nha hoàn bên cạnh lập tức đi ra ngoài, nửa giờ sau, cô ta mang về một bộ quần áo của hầu gái và đưa cho tôi.

"Mọi việc đã được sắp xếp."

"Qua một khắc, xe đổ phân sẽ rời đi.”

Xe đổ phân rất bẩn thỉu, nếu ban ngày mà đi tới lui thì nhất định sẽ đắc tội quý nhân trong nhà.

Theo thông lệ, xe đổ phân của những nhà có quyền thế ở kinh thành luôn ra ngoài vào lúc nửa đêm.

Tôi bịt mũi trốn trong chiếc xe đầy mấy xô nướ© ŧıểυ và phân.

Haizz... tôi dùng xô nướ© ŧıểυ đuổi Giang Lưu, còn bây giờ lại cùng mấy xô phân để trốn đi. Tôi và mấy cái xô thật sự có duyên.

12.

Xe ngựa rời khỏi Giang phủ, tôi nằm phía trên. Xe cứ lắc lư khiến tôi thϊếp đi lúc nào không hay.

Khi tôi tỉnh dậy lần nữa, trên người tôi là chiếc chăn gấm mềm mại, một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần trong trang phục rực rỡ đang nghiêng người nhìn chằm chằm vào mặt tôi.

Khi thấy tôi tỉnh lại, cô ấy nhếch khóe miệng, nở một nụ cười rất yếu ớt: "Đường Lê?"

Tôi bối rối ngồi dậy.

Nha hoàn bên cạnh lập tức giới thiệu: "Đây là đại công chúa, chính công chúa của chúng tôi đã cứu cô."

Tôi chợt tỉnh, nhớ ra Lưu Văn Anh hình như là người của đại công chúa, chẳng trách cô ấy lại có thể đưa tôi ra khỏi phủ Giang Lưu.

"Đôi mắt này rất đẹp, hóa ra y thích điều này."

Đại công chúa đưa tay ấn lên mi mắt của tôi, ngón tay lạnh buốt, tôi không khỏi rụt người lại.

Đại công chúa lại mỉm cười, nhưng nụ cười rất yếu ớt, khóe miệng hơi nhếch lên, vô cùng miễn cưỡng: “Đưa cô ta đi.”

Sau khi đại công chúa rời đi, nha hoàn ở bên cạnh lấy một bộ quần áo màu hồng mặc cho tôi. Nhìn tấm vải mỏng, tôi sửng sốt: "Ta không muốn mặc cái này!"

"Cô không có quyền chọn mặc hay không mặc! Công chúa của chúng ta không phải là loại chó mèo nào cũng cứu. Ngài cứu cô thì cô phải làm việc cho ngài. Một khi công việc hoàn thành, công chúa sẽ thả cô đi. Đây là luật!”

Tỳ nữ này trông có vẻ gầy gò nhưng lại vô cùng khỏe mạnh. Cô ta dùng tay lột đồ của tôi, động tác vô cùng thành tạo và nhanh nhẹn.

Tôi thầm than trách trong lòng, vừa thoát khỏi hang hổ lại rơi vào hang sói.

Đại công chúa muốn tôi ăn mặc thế này, chẳng lẽ bắt tôi đi hầu hạ kẻ khác sao?

Nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của tôi, nha hoàn kia nhẹ nhàng an ủi: "Yên tâm đi, không phải như cô nghĩ đâu. Ta chỉ bảo cô phục vụ trà nước trong bữa yến tiệc thôi. Ai dám làm chuyện quá đáng trong phủ đại công chúa cơ chứ?"

Có ai lại ăn mặc mỏng manh như thế này để đi rót trà không?

Tôi nhìn xuống bộ đồ hở hang và chỉ biết bất lực.

Quên đi, cứ đi từng bước một. Nếu điều tồi tệ xảy ra thì tôi vẫn có thể bắt đầu lại. Không có gì phải sợ cả!