Chương 9

Từ Nhẫn Đông nói: “Đã đưa cho chúng ta la bàn, tức là…”

Liên Kiều: “Nhiệm vụ chính đang khuyến khích chúng ta khám phá bản đồ mới.”

Khi nghe lời này, mọi người đều nhìn với ánh mắt ngạc nhiên, có lẽ vì thấy cách diễn đạt của cậu ta rất kỳ lạ. Viên Học Minh gật đầu nói: “Tôi hiểu ý cậu. Thật ra tôi cũng định ra ngoài xem còn có gì khác không, giờ có la bàn thì càng tốt.”

Trong thế giới thực, số lượng búp bê Matryoshka trong mỗi bộ không cố định, ít thì năm con, nhiều thì mười mấy con. Hiện tại, mọi người chỉ có hai con, rõ ràng là chưa hoàn thành nhiệm vụ. Mọi người đều tán thành quyết định của Viên Học Minh nên không lãng phí thời gian nữa, lập tức quay về nhà, khoác lên áo ấm dày cộp và theo Viên Học Minh ra ngoài khám phá.

Từ Nhẫn Đông đưa áo khoác dày cho Liên Kiều nhưng Liên Kiều lắc đầu, ra hiệu rằng mình muốn tìm kỹ lại căn nhà nhỏ này. Từ Nhẫn Đông hỏi: “Không phải đã tìm một lần rồi sao?”

Liên Kiều đáp: “Họ không có kinh nghiệm, tôi sợ bỏ sót thứ gì đó. Nên tôi muốn tìm kỹ... Ừm, kiểm tra lại một lần nữa.”

Nói xong, cậu bắt đầu tỉ mỉ tìm kiếm trong căn nhà. Từ Nhẫn Đông chú ý thấy cậu quan tâm đến những góc khuất, như sau tủ lạnh, dưới tủ, thậm chí chui xuống gầm bàn để xem dưới mặt bàn có gì không. Đồ đạc có thể di chuyển được thì nhất định phải di chuyển để kiểm tra, các lỗ có thể chui vào thì không bỏ sót.

Liên Kiều vừa tìm vừa lẩm bẩm. Nào là cái bàn này nhẹ quá chắc không phải gỗ thật, nào là tủ này bẩn quá bên trong liệu có gián không, miệng lẩm bẩm không ngừng. Lúc đầu Từ Nhẫn Đông còn đáp lại, sau phát hiện cậu chỉ tự nói chuyện một mình, không phải đang nói với mình.

Có lẽ đây là thói quen nghề nghiệp, làm streamer game thì không thể để phòng stream im lặng. Nhưng như vậy cũng tốt, trong căn nhà thợ săn rộng lớn này chỉ có hai người bọn họ, bên ngoài gió tuyết ầm ầm, bên trong cửa sổ đóng kín, thực sự không khí khá ngột ngạt. Liên Kiều cứ lẩm bẩm mãi, lại khiến Từ Nhẫn Đông cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Dưới sự tìm kiếm tỉ mỉ này, Liên Kiều thật sự tìm thấy búp bê Matryoshka thứ ba. Con búp bê này trốn sau rèm cửa ở góc tường, vì vậy trước đó mọi người không tìm thấy.

“Quả thật có thứ bị bỏ sót.” Từ Nhẫn Đông rất ngạc nhiên. Nhưng nghĩ kỹ lại, vị trí này rất khéo, rèm cửa dù kéo ra hay đóng lại đều sẽ che khuất búp bê, mọi người không chú ý cũng là chuyện bình thường.

Liên Kiều cười hì hì: “Đạo cụ ẩn thường nằm ở những góc chết của tầm nhìn. Khi quen thuộc cách thức thì có thể đoán được những chỗ nào có thể có.”

Từ Nhẫn Đông gật đầu, đưa tay muốn nhận búp bê nhưng Liên Kiều nói: “Anh Nhẫn Đông, để tôi mở cái này.”

Từ Nhẫn Đông: “Cậu không sợ kích hoạt điều kiện tử vong sao?”

Liên Kiều: “Cũng không thể để một mình anh gánh vác hết, như vậy không công bằng.”

Liên Kiều có tam quan rất đúng đắn, điểm này rất đáng yêu. Từ Nhẫn Đông cảm thấy cứu cậu quả thật là đúng.

Liên Kiều vặn mở búp bê, bên trong là một chiếc chìa khóa.

Trong căn nhà này, căn phòng duy nhất bị khóa là tầng hầm. Liên Kiều và Từ Nhẫn Đông nhìn nhau cười.

Hai người mở cửa tầng hầm thành công, phát hiện đây là một phòng chứa đồ tối tăm. Bụi bay mịt mù, làm người ta ho khan. Đồ đạc dưới đất chất đống lộn xộn, bóng đèn, xà beng, chai bia... Đủ thứ nhưng nhìn qua đều không có vẻ hữu dụng ngay.

Liên Kiều lại vui mừng khôn xiết, muốn nhặt hết mọi thứ lên đóng gói mang đi, miệng lẩm bẩm: “Biết vậy mang theo cái ba lô, xui thiệt, tính ra là lỗ cả tỷ...”

Từ Nhẫn Đông không biết nói gì: “Cậu là người thu gom rác à? Những thứ này có ích gì?”

Liên Kiều nhặt lên cây xà beng, mặt lộ vẻ thành kính: “Sao lại không có ích! Đây là thanh kiếm thánh của vật lý học đấy!”

Từ Nhẫn Đông: “Vật lý học gì?”

“Đây là nửa..." Liên Kiều không biết nhớ ra gì, lại đổi giọng, “Anh xem, ví dụ gặp phải hộp không mở được, có thể dùng xà beng để cạy; cửa bị khóa, có thể dùng xà beng mở... Thậm chí đánh người, đánh quái cũng có thể dùng xà beng, không những nhẹ mà lực tấn công lại cao, đúng là thần khí!”

Những công dụng này Từ Nhẫn Đông thật chưa từng nghĩ đến. Làm một nhân viên văn phòng, anh còn chưa từng thấy qua cái xà beng, nói gì đến việc phát hiện ra 100 cách sử dụng của nó.

Nhưng Liên Kiều da dẻ mịn màng, trông cũng không giống người hay dùng xà beng làm việc nặng. Từ Nhẫn Đông nghĩ một chút, hỏi: “Những kiến thức này cậu cũng học được từ chơi game à?”

“Ừ!” Liên Kiều cười đến híp cả mắt, trông rất tự hào. Cậu lại chìm vào trạng thái phấn khích, bắt đầu sờ mó lung tung, trông như một đứa trẻ vào siêu thị, thấy hàng hóa đầy rẫy trên kệ, cái gì cũng muốn cho vào giỏ hàng. Từ Nhẫn Đông nghĩ có lẽ những thứ này thực sự có ích, cũng không hỏi thêm mà lấy điện thoại ra bật đèn pin chiếu sáng cho cậu.

Rất nhanh, Liên Kiều lại phát hiện ra điều mới.

“Quả thật có cái thang!” Cậu cúi người ôm lấy cái thang, ngón tay vẫn móc vào cây xà beng không buông, trông có vẻ chông chênh.

Từ Nhẫn Đông nhìn không chịu được nữa, đưa tay nói: “Để tôi cầm xà beng cho.”

“Được!” Liên Kiều cười tươi, vui vẻ ôm cái thang lên lầu. Từ Nhẫn Đông thấy cậu ta háo hức, thắc mắc: “Cậu định đi đâu?”

Liên Kiều nói: “Tối qua tôi thấy ngoài nhà có cái tổ chim, trong đó có thể có búp bê ẩn. Tôi trèo lên xem.”

Từ Nhẫn Đông giật mình. Theo chân Liên Kiều ra ngoài, quả nhiên, trên một cái cây lớn ngoài sân có một tổ chim.

Tối qua bọn họ bị anh trai búa tạ truy sát, chạy đến mệt lử, vậy mà Liên Kiều còn có tâm trạng chú ý đến tổ chim? Thật sự khả năng quan sát của cậu ta tỉ mỉ đến mức đáng sợ.

Quả thực giống như là đã từng đọc kịch bản như thế………

Đúng rồi, sáng nay, khi anh lén nhìn cậu ta, cậu ta cũng tỉnh dậy ngay lập tức... Cậu ta thực sự chỉ đơn thuần nhạy cảm, hay đang cố tình giả vờ ngủ?

Trong lòng Từ Nhẫn Đông dâng lên một cảm giác không thoải mái, không kìm được mà ngó quanh, muốn tìm một vài bằng chứng để phủ nhận suy đoán của mình. Rất nhanh sau đó, anh lại thở phào nhẹ nhõm.

Đêm qua bọn họ ngủ ở phòng đối diện cái cây này, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, ai cũng có thể dễ dàng nhìn thấy tổ chim này.

Phát hiện ra điều này, Từ Nhẫn Đông cảm thấy an tâm một cách kỳ lạ. Lúc này, Liên Kiều đã dựng xong thang và leo lên cây. Vừa lên tới đỉnh cây, cậu ta đã hưng phấn hét lên:

"Anh Nhẫn Đông, anh Nhẫn Đông! Thật sự có! Ta-da~ Con búp bê Matryoshka thứ tư đã vào tay!" Từ trong tổ chim, cậu ta móc ra một con búp bê Matryoshka, vui vẻ lắc lư.

Cậu ta lắc lư, cả thang cũng theo đó mà rung chuyển. Từ Nhẫn Đông vội vàng giữ chặt thang, bất lực nói: "Cậu xuống trước đi, cẩn thận chút."

"Ồ." Liên Kiều cười khúc khích, từng bước từng bước, cẩn thận quay trở lại mặt đất.

Trong con búp bê này có hai viên kẹo. Nhìn qua giống như kẹo thường thấy, giấy bóng kẹo phản chiếu ánh sáng mộng mơ. Chạm vào thấy bên trong cứng, cũng không biết có ăn được không.

"Trước đây hai con búp bê đều chỉ dẫn đến con búp bê tiếp theo," Liên Kiều chìm vào suy nghĩ, "Viên kẹo này đang ám chỉ điều gì?"

Từ Nhẫn Đông suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Trong trò chơi của các cậu, những thứ này thường được dùng để làm gì?"

Liên Kiều nhìn anh, không biết nghĩ đến điều gì, đôi mắt trong sáng cười cong thành hình trăng lưỡi liềm.

"Thông thường là để hồi máu," Cậu nói, "Cũng có thể làm quà tặng cho người khác, tăng độ thiện cảm."

Từ Nhẫn Đông suy nghĩ một lúc nhưng vẫn không có manh mối. Liên Kiều nói: "Vừa hay có hai viên kẹo, mỗi người chúng ta giữ một viên, biết đâu sau này lại cần."

Từ Nhẫn Đông đồng ý.