Chương 30

So sánh ra, ba người đàn ông kia chỉ vì có búp bê Matryoshka mà an phận quả thực quá hèn yếu.

Vậy nên, ngoại trừ ba người kia, mọi người chia thành hai đội. Một đội đi về phía Tây, một đội đi về phía Bắc, chia nhau tìm búp bê Matryoshka.

Tuy nhiên, đến chạng vạng, cả hai đội đều không thu hoạch được gì. Không thu hoạch được gì nghĩa là không tìm thấy búp bê Matryoshka, cũng không phát hiện ra công trình mới nào. Họ đi dọc theo hai hướng khác nhau, mỗi bên đi được mười mấy km, chỉ thấy tuyết trắng xóa, như thể trong thế giới này chỉ còn lại tuyết. Một ngày như vậy coi như bị lãng phí.

Đêm đến, mọi người đều rất chán nản, đến cả bữa tối cũng không muốn ăn. Chỉ có Từ Hồng vẫn từng miếng từng miếng nuốt bánh mì khô, thậm chí còn tìm giấy bút, vẽ tay một bản đồ, phác họa lại phạm vi đã thám hiểm.

Đêm đó lại có hai người bị thỏ gϊếŧ hại. Lần này, hầu như tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của hai người đó trước khi chết. Ngay sau đó, có một cô gái tinh thần sụp đổ, không mặc áo khoác, khóc lóc chạy ra khỏi ngôi nhà nhỏ. Từ Nhẫn Đông và Liên Kiều đứng ở cửa sổ, nhìn thấy cô gái chạy ngày càng xa, không ai nói gì. Cho đến sáng hôm sau, cô gái cũng không quay lại.

Mọi người tập trung tại phòng ăn, biết rằng thời gian còn lại không nhiều. Tuy nhiên sự thất bại của ngày hôm qua khiến tinh thần mọi người cực kỳ thấp. Khi Viên Học Minh và Từ Hồng bàn bạc bước tiếp theo nên thám hiểm ở đâu, có người cười khổ nói: "Còn muốn ra ngoài? Tiết kiệm sức lực đi! Nếu nhất định phải chết, tôi thà chết trong căn nhà ấm áp còn hơn chết rét bên ngoài!"

Không ai trả lời nhưng rõ ràng ai nấy đều bị ảnh hưởng bởi tâm trạng tiêu cực này. Người muốn ra ngoài thám hiểm quá ít, không đủ để chia thành hai đội nhỏ. Vì vậy ngày hôm đó, bao gồm cả đám Từ Nhẫn Đông, chỉ có sáu người ra ngoài. Họ tiến về phía Tây chưa thám hiểm, đi rất cẩn thận, thậm chí dùng cành cây liên tục lật tuyết, hy vọng lại có thể như lần trước, mèo mù vớ cá rán, tìm thấy búp bê Matryoshka ẩn giấu.

Tiếc rằng lần này vẫn không thu hoạch được gì. Khi họ ủ rũ trở về ngôi nhà nhỏ, ánh mắt của những người ở lại cũng mất đi chút hy vọng cuối cùng. Lần này, ngay cả Viên Học Minh cũng mất đi khả năng hiệu triệu, vì người không có búp bê Matryoshka chỉ còn lại Từ Hồng.

Viên Học Minh hỏi Từ Hồng: "Còn đi nữa không?"

Từ Hồng nói: "Tất nhiên, chúng ta vẫn còn thời gian."

Viên Học Minh cười khổ: "Nhưng mà, những chỗ có thể đi, chúng ta đều đã đi rồi."

Từ Hồng im lặng. Khi trời sáng, mọi người phát hiện Từ Hồng đã biến mất. Lần này đến chạng vạng cô cũng không quay lại, không ai biết cô đã đi đâu, cũng không ai biết cô bị thỏ gϊếŧ hại hay chết trong bẫy búp bê Matryoshka. Nhưng không còn ai quan tâm đến chuyện này nữa, vì chỉ còn một đêm nữa là đến ngày hẹn của thỏ. Đêm đó tất cả mọi người đều mất ngủ, phần lớn đã hai ba ngày không ăn không uống, ai nấy gầy gò như người rơm, mặt mũi không chút sinh khí.

Ba người Từ Nhẫn Đông vẫn cứ ăn uống bình thường, chỉ có điều đêm đến bị tiếng khóc la của bạn bè làm tỉnh giấc, ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ. Từ Nhẫn Đông không sợ, vì anh đã quen chết rồi. Viên Học Minh ở thế giới thực đã một chân bước vào cửa tử, ông coi nhẹ sự sống chết cũng là chuyện bình thường.

Mà Liên Kiều bình tĩnh như vậy, lại khiến Từ Nhẫn Đông hơi bất ngờ.

Anh hỏi Liên Kiều: "Cậu không sợ à?"

Liên Kiều ôm chặt cây xà beng, giọng nhỏ nhắn nhưng hung dữ: "Tôi nghĩ chúng ta còn có thể cứu vãn!"