Chương 28

Liên Kiều thở dài: "Tình huống mà anh nói tôi cũng đã nghĩ đến. Nhưng nếu như vậy, anh nghĩ họ sẽ muốn mạo hiểm đi mở búp bê Matryoshka, hay là thừa cơ đồng đội không chú ý mà ra tay với đồng đội mình?"

Từ Nhẫn Đông nhíu mày, vô thức sờ cổ. Anh lại nhớ đến Giang Ly đã ra tay tàn nhẫn với mình.

Viên Học Minh xòe tay: "Đều như nhau thôi. Dù sao bây giờ thời hạn còn lại bốn ngày, nếu không tìm đủ búp bê Matryoshka, cuối cùng mọi người cũng đều chết, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Vậy thì cứ dựa vào bản lĩnh của mỗi người mà sống."

Thảo luận như vậy cũng không có kết quả, cuối cùng vẫn phải để mọi người cùng quyết định. Vì thế ba người im lặng trở về đội, nói với mọi người nội dung thảo luận vừa rồi. Mọi người nghe xong cũng im lặng, không khí vốn đã áp lực giờ lại càng thêm nghiêm trọng. Bảy người chưa có búp bê Matryoshka đều nhìn chằm chằm Viên Học Minh.

Viên Học Minh nói: "Tôi biết mọi người đang nghĩ gì. Tôi thấy bây giờ mọi người cũng không còn tâm trạng đi tìm búp bê Matryoshka mới nữa, hôm nay chúng ta hãy về trước."

Trên đường về lại bắt đầu có tuyết rơi, may mà lần này chỉ là tuyết nhỏ. Bông tuyết nhỏ li ti bay trên mặt, nhanh chóng tan ra. Đến khi mọi người trở về nhà thợ săn, lông mày đã đọng lại một lớp băng mỏng.

Nhưng lòng mọi người còn lạnh hơn cả cơ thể.

Đốt lò sưởi xong, Viên Học Minh hào phóng lấy ra bốn con búp bê Matryoshka. Ông lấy ra con mình tìm được, sau đó đưa hai con khác cho người tìm được. Con búp bê Matryoshka thứ tư thì người tìm được đã bị vặn thành bánh răng, ông để bảy người còn lại đoán ngẫu nhiên, người chiến thắng cuối cùng sẽ giữ búp bê Matryoshka.

Sau đó Viên Học Minh tuyên bố: sau này nếu tìm thấy búp bê Matryoshka sẽ thuộc về người tìm được. Nhưng người tìm được có quyền tặng búp bê Matryoshka cho người khác.

Mọi người không có ý kiến gì, chỉ là trong lòng tự hiểu nhau. Ánh mắt nhìn nhau, cũng mang theo một chút đề phòng.

Viên Học Minh không nhắc đến hai con búp bê Matryoshka mà Từ Nhẫn Đông và Liên Kiều cất giấu, điều này làm giảm đáng kể mối đe dọa từ đồng đội đối với họ. Từ Nhẫn Đông rất cảm kích điều này nhưng vẫn không dám coi Viên Học Minh là đồng đội.

Sau một ngày hành trình, mọi người đều mệt mỏi. Từ Nhẫn Đông trở về phòng, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức. Anh ngồi bên giường xoa bóp bắp chân, để cơ thể thư giãn.

Liên Kiều vào bếp nấu hai cốc sữa nóng mang ra, trông có vẻ muốn trò chuyện lâu dài. Nhưng thấy Từ Nhẫn Đông mệt mỏi, cậu đành từ bỏ ý định, lặng lẽ cùng anh nằm xuống ngủ.

Trên giường, cậu cứ lật qua lật lại, dù đã qua giờ sinh học vẫn không ngủ được. Từ Nhẫn Đông thì ngủ từ sớm. Đến nửa đêm, anh bị một tiếng hét thảm thiết đánh thức. Hai người gần như đồng thời bật dậy khỏi giường.

"Đó là đám Giang Ly à?" Liên Kiều nhìn ra cửa, trong mắt có chút không đành lòng.

"Ừ." Từ Nhẫn Đông nói, "Hai người họ đến giờ vẫn chưa có búp bê Matryoshka."

Liên Kiều im lặng. Hai người ngồi bên nhau trên giường, nghe tiếng hét của phụ nữ, tiếng gầm rú của đàn ông, tiếng bước chân hỗn loạn và tiếng đồ đạc lật đổ từ căn phòng không xa. Chuỗi âm thanh hỗn loạn này trong đêm tĩnh mịch đặc biệt chói tai. Không ai đề nghị đi cứu người, dù sao bọn họ rõ hơn ai hết, trước mặt quái vật, sức mạnh của bản thân nhỏ bé đến mức nào.

Liên Kiều dựng tai lên nghe một lúc, rồi đột nhiên gọi nhỏ một tiếng: "Anh Nhẫn Đông."

Từ Nhẫn Đông nói: "Đừng sợ, tôi ở đây."

Liên Kiều lại nói: "Tôi không sợ, tôi đang nghĩ về những lời anh nói ban ngày. Lúc đó trông anh như đã sẵn sàng chết rồi. Chẳng lẽ trên thế giới này không có gì đáng để anh luyến tiếc sao? Tôi không nói ở đây, tôi nói thế giới thực ngoài kia."

Từ Nhẫn Đông im lặng. Anh đột nhiên nhận ra, có lẽ Liên Kiều nói đúng.

Anh là một cô nhi, lớn lên trong trại trẻ mồ côi, vì thành tích học tập xuất sắc mà có học bổng để hoàn thành việc học. Sau khi tốt nghiệp đại học, anh lại thuận lợi vào làm tại một công ty tài chính. Bề ngoài thì phong quang, xuôi chèo mát mái nhưng mỗi ngày trở về nhà, đối diện với căn hộ trống trải, anh luôn cảm thấy lòng mình cũng trống trải.

Không ai chờ anh trở về. Thậm chí có lẽ, ngay cả khi anh chết không một tiếng động ở đây, cũng không ai quan tâm.

Tuy anh kiên cường nhưng sống cô độc nhiều năm, trong lòng anh vẫn cảm thấy cô đơn.

Liên Kiều bỗng nói: "Nhưng tôi không muốn anh chết."

Từ Nhẫn Đông sững sờ, Liên Kiều nói: "Nói ra có thể buồn cười. Chúng ta rõ ràng mới quen hai ba ngày nhưng tôi cảm thấy anh rất quen thuộc... Có lẽ chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu đó, chỉ là chúng ta đều quên rồi?"

Cậu quay đầu lại, nhìn Từ Nhẫn Đông với ánh mắt mơ hồ, mang theo sự thắc mắc và kỳ vọng.

Từ Nhẫn Đông nhìn cậu, trong lòng nghĩ, là cậu quên, tôi thì không quên.

"Nhưng nếu chúng ta thường xuyên gặp nhau, có khi nào một ngày nào đó chúng ta sẽ nhớ ra không?" Liên Kiều nghiêm túc nhìn anh, "Giống như kho báu giấu khi còn nhỏ, lớn lên đã hoàn toàn quên mất chuyện này nhưng luôn có cơ hội để tìm lại. Rồi nhìn lại, à, lúc đó mình thích thế này... Sẽ nhớ ra thôi. Hơn nữa trải nghiệm mất đi rồi tìm lại, chẳng phải cũng rất thú vị sao?"

Từ Nhẫn Đông mỉm cười, chút chua xót trong lòng đột nhiên tan biến. Anh kéo chăn qua: "Đợi khi chúng ta ra ngoài rồi nói."

Liên Kiều cười mỉm: "Ừm."

Khi Từ Nhẫn Đông nhắm mắt, cảm thấy sự ấm áp ấy rất gần rất gần.

Đêm đó, anh ngủ rất yên giấc.