Khi tôi mở mắt ra, đập vào mắt tôi là một khoảng trần nhà màu xám.
“Đây… là đâu? Vòng lặp sống lại kết thúc rồi à?”
Tay phải của tôi đưa lên bụng, vừa mịn màng vừa mềm mại. Nó vẫn còn là một cái bụng nguyên vẹn và hoàn chỉnh.
Tôi bỗng nảy sinh ra một cảm giác tồi tệ.
Đột nhiên có một gương mặt xuất hiện trước mắt tôi, đuôi tóc buông xõa của cô ấy chạm vào mặt tôi.
Là Mạnh Tiểu Khiết, cô ấy lo lắng nhìn tôi: “Trần An, sao anh lại tự dưng ngã xuống đấy? Làm em giật hết cả mình rồi!”
Thấy tôi đã mở mắt ra, cô ấy vội vàng đưa cho tôi cốc nước: “Anh bị tụt huyết áp à?”
Tôi từ từ ngồi dậy, cả người không hiểu sao mà mệt mỏi vô cùng, chân tay mềm nhũn cứ như thể đã ngâm mình trong bồn nước nóng rất lâu. Xương cốt tôi rã rời, cử động nhẹ cũng mất rất nhiều sức.
“Mình bị gì thế này?”
Tôi yếu ớt cầm lấy cốc nước từ tay Mạnh Tiểu Khiết, uống mấy ngụm mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Có vẻ như tình trạng bị gϊếŧ hại trong lần trọng sinh trước sẽ tạm thời kéo dài sang lần trọng sinh tiếp theo.
Cơn đau ở trên da, trong mắt cùng sự mệt mỏi lúc này đều là những cảm giác còn sót lại trước đó, chúng sẽ biến mất sau một khoảng thời gian ngắn.
Nhưng tại sao cảm giác này lại ngày càng kéo dài hơn?
Tôi lắc đầu, cảm thấy choáng váng, có chút thở không ra hơi:
“So với việc này thì còn có thứ khác quan trọng hơn.”
Tôi cố gắng đứng dậy, hỏi: “Em yêu, bây giờ là mấy giờ?”
Mạnh Tiểu Khiết cầm điện thoại ở đầu giường lên, không buồn ngẩng đầu lên đã trả lời: “3 giờ 2 phút!”
"Toang rồi!”
Lần này thế mà lại bị muộn mất hai phút, Ngô Mãnh sẽ sớm đi đến cửa mất!
Tôi bước vội lao về phía cửa rồi khóa trái nó lại, sau đó nhanh chóng nhìn quanh phòng ngủ, suy nghĩ xem mình có thể dùng thứ gì để làm công cụ trốn thoát không.
Phòng ngủ của Mạnh Tiểu Khiết không lớn, chỉ có một chiếc giường đôi, một chiếc ghế sofa chất đầy quần áo của Mạnh Tiểu Khiết và một chiếc bàn thủy tinh tròn, ngoài ra không còn thứ gì khác.
Tôi đẩy chiếc ghế sofa ra để chặn cửa lại, rồi nhấc chiếc bàn trà lên đặt trên ghế sofa. Hai thứ này gộp lại cũng không nặng mấy, người gầy gò như tôi còn có thể di chuyển chứ đừng nói đến người mạnh khỏe như Ngô Mãnh. Có lẽ cũng sẽ không ngăn được hắn ta lâu lắm.
Thôi, có còn hơn không.
Mạnh Tiểu Khiết nhìn chằm chằm tôi như người thiểu năng trí tuệ: “Trần An, anh bị điên à? Làm cái quái gì vậy?!”
Tôi thở hổn hển, quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt dịu dàng của cô ấy, đột nhiên có chút đau lòng, ngậm chặt miệng: “Thôi vậy, tốt nhất vẫn là không nên nói cho cô ấy, để cô ấy thư giãn trong những giây cuối cùng này đi.”
Mấy chục giây sau, Ngô Mãnh đúng giờ mà xuất hiện, cửa phòng ngủ bị hắn gõ vang, tựa như hồi chuông báo tử.
Trải qua mấy lần trước, tâm lí của tôi ít nhiều cũng đã tốt hơn, không còn sợ hãi như lúc đầu, ngược lại sự tức giận xâm chiếm lấy tôi ngày càng nhiều:
“Thằng điên này đã gϊếŧ mình ba lần rồi, nếu không phải mình còn có thể trọng sinh thì đã sớm hóa thành tro bụi! Tuy rằng trước đó là lỗi của mình, nhưng không phải hắn làm như vậy quá tàn nhẫn rồi à?! Đây chính là hai mạng người đấy, hắn gϊếŧ chúng ta xong không phải cũng tàn đời à!?”
Tôi biết không có cách nào để nói lý lẽ với kẻ gϊếŧ người, cũng chỉ có thể lải nhải ở trong lòng.
Mọi chuyện vẫn diễn ra như cũ, Ngô Mãnh bực bội bắt đầu đá liên tục vào cửa, cả căn phòng ngủ vang lên tiếng đạp mạnh.
Mạnh Tiểu Khiết lại một lần nữa bị dọa đến mức co rúm vào trong một góc.
Tôi đã gọi điện báo cảnh sát, nhưng xem xét tình huống trước đó, thời gian quá ngắn dẫn đến việc cảnh sát không kịp tới cứu chúng tôi. Cùng lắm họ chỉ có thể bắt được Ngô Mãnh lúc vừa mới gϊếŧ người xong.
Người duy nhất có thể cứu chúng tôi là chính bản thân mình.
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, quay mặt ra cửa, tựa người vào cửa sổ, rút một điếu thuốc từ hộp thuốc lá trên bệ cửa sổ đưa lên miệng, đầu thuốc dính vào mồ hôi trên đầu ngón tay của tôi, mằn mặn.
“Để xem nào… cái gì có thể giúp chúng ta bây giờ…”
Nhìn lên, có một cái sào phơi quần áo bằng thép được gắn vào bức tường phía trên bệ cửa sổ, trên đó treo vài cái móc trống.
Cúi đầu, dưới chân là một tấm thảm phủ đầy bụi bẩn.
Có vẻ không có thứ gì hữu ích.
Ánh mắt tôi quét qua chiếc giường bừa bộn, tấm thảm trải sàn, những khung ảnh trên tường, chiếc ghế sofa chất đầy quần áo….
Khoan!!?
Có thể dùng cách này không?
Tôi đưa mắt quay lại giường, trên giường đôi có một chiếc chăn bông lớn, tôi quay người mở cửa sổ nhìn xuống:
“Độ cao này chắc là cũng có thể.”
Tôi leo lên bàn công, hai tay nắm lấy sào phơi đồ, nhảy nhẹ rồi treo người lên cột.
“Cũng khá chắc chắn.”
Không còn thời gian để lãng phí nữa, tôi lập tức gọi Mạnh Tiểu Khiết đang run rẩy vì sợ hãi: “Mau tới đây giúp anh, tháo vỏ chăn ra!”
Răng rắc!
Cánh cửa phòng ngủ phát ra tiếng răng rắc chói tai, Ngô Mãnh đang định phá cửa.
Mạnh Tiểu Khiết sửng sốt một chút, vội vàng đi tới giúp tôi tháo vỏ chăn ra.
Tôi nhanh chóng xoắn tấm ga trải giường thành hình bánh quai chẻo, sau đó dùng phần cuối của vỏ chăn buộc chúng lại với nhau rồi cột vào sào phơi.
“Nhà Mạnh Tiểu Khiết ở tầng 4, mỗi tầng cao khoảng 3 mét. Tổng khoảng cách từ bệ cửa sổ tới mặt đất khoảng 12 mét. Ga trải giường và vỏ chăn cộng lại khoảng 4 mét. Không bao gồm chiều cao của hai chúng tôi, cần ít nhất 6 - 7 mét nối thêm vào, mới có thể làm chúng tôi tiếp đất an toàn.”
Trong đầu tôi nhanh chóng tính toán, ánh mắt quét khắp phòng, cuối cùng cũng tìm được thứ mình muốn: “Dùng cái đó đi!”
Mắt tôi dán chặt vào chiếc ghế sofa chứa đầy quần áo của Mạnh Tiểu Khiết, tôi chạy nhanh đến đó.
Tôi cúi xuống, đang định nhặt quần áo lên thì đột nhiên có một bàn tay từ phía trước vươn ra, nắm lấy cổ tay tôi!
Là Ngô Mãnh!
Hắn tạo ra một cái lỗ trên cửa phòng ngủ, thò tay vào kẹp chặt bàn tay đang định lấy quần áo của tôi.
Tôi sợ hãi hét lên, cúi đầu nhìn thấy một đôi mắt đỏ như máu đang nhìn tôi. Ngô Mãnh nhìn tôi gắt gao, ánh mắt ấy tựa như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.
Mạnh Tiểu Khiết ở phía sau hét lên, hướng ra ngoài cửa sổ kêu cứu: "Cứu với! Cứu với! Gϊếŧ người rồi!!!!”
Tôi nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm vào bàn tay đang siết chặt trên cổ tay mình và nghĩ: “Cứ dùng cách cũ đi!”
Tôi há miệng cắn mạnh vào tay Ngô Mãnh. Ngay sau đó, ngoài cửa có tiếng hét lớn, hắn đau đớn chửi tục, vội vàng rút tay lại.
Tôi lập tức nhả ra, rút tay của mình về.
Lần trước đã chết như thế nào, tôi vẫn còn nhớ như in!
Tôi nhặt quần áo lên, vừa nhặt lên, tôi đột nhiên cảm thấy cổ tay phải đau nhói, tôi hét lên, máu tươi đã chảy đầy tay tôi.
Tôi thở hổn hển đau đớn, nhìn thấy Ngô Mãnh rút con dao ra khỏi lỗ thủng, sau đó lại đưa tay vào chạm vào ổ khóa sờ soạng.
“Nhanh lên! Không còn thời gian đâu!!!”
Tôi nhặt quần áo lên, chạy về phía giường, bảo Mạnh Tiểu Khiết cùng tôi xoắn quần áo rồi buộc lại, không biết là do căng thẳng hay bị tổn thương thần kinh, nhưng tay phải của tôi run rẩy không ngừng, vết máu rải rác trên tấm ga trắng như tuyết tựa như những đóa hoa.
“Trời ơi, hắn điên thật rồi! Hắn sẽ gϊếŧ chúng ta mất!”
Mạnh Tiểu Khiết vừa lo lắng vừa sợ hãi, há miệng khóc lớn.
Tôi thầm nghĩ: “Hắn đã gϊếŧ chúng ta rất nhiều lần rồi.”
Cuối cùng, chúng tôi nối tất cả ga trải giường và quần áo lại với nhau, thắt chặt nhiều nút lớn ở các đoạn nối để đảm bảo chúng không bị đứt, rồi buộc đầu “dây thoát hiểm” dài hơn chục mét vào sào treo đồ, phần còn lại được ném thẳng ra ngoài cửa sổ.
Tôi nhoài người ra ngoài cửa sổ nhìn xuống. Tính toán của tôi cũng gần như chính xác. Đuôi dây thoát hiểm buông xuống đất vừa đủ cao để chúng tôi tiếp đất an toàn. Tôi dùng sức kéo mạnh phần đầu: "Tiếp theo chính là lúc kiểm tra chất lượng quần áo với lực tay.”
Tôi ôm lấy đôi vai đang run rẩy của Mạnh Tiểu Khiết, nói với cô ấy: “Sau khi em nắm lấy sợi dây thì em đặt chân lên tường, dùng phản lực và lực ma sát để từ từ đi xuống. Đừng buông tay trong lúc ấy! Dù có trầy rách da, em cũng không được buông ra! Hiểu chưa?”
Cô ấy hoảng sợ gật đầu, nhìn thoáng qua giống như cái hiểu cái không.
Tôi tính toán: “Độ cao từ tầng 4, nói cao thì không hẳn là cao, nói thấp cũng không thấp, chỉ cần có thể lợi dụng dây thừng đi xuống đến độ cao an toàn, dù có ngã xuống cũng không gây nguy hiểm tới tính mạng. Cân nặng của Mạnh Tiểu Khiết khá nhẹ, ít nhất gánh nặng không quá nhiều. Hy vọng sức cô ấy có thể đủ khỏe để xuống đến tầng 2.”
Đang suy nghĩ, cánh cửa sau lưng bị đẩy ra. Ngô Mãnh cầm dao chen nửa người qua khe cửa, bị sofa với bàn trà ở đằng sau chặn lại.
“Nhanh lên! Không có thời gian để do dự đâu!”
Tôi đẩy Mạnh Tiểu Khiết trèo lên bậu cửa sổ, sắc mặt cô ấy tái nhợt, tóc bết vào vầng trán đẫm mồ hôi, run rẩy cầm sợi dây thoát hiểm.
“Trần An, anh thật sự muốn dùng cách này sao? Hay là chúng ta nói chuyện từ từ với Ngô Mãnh đi?”
“Nói nhảm cái gì! Mau xuống đi! Em cảm thấy mình chết chưa đủ à?”
Tôi không rảnh giải thích với cô ấy, đẩy cô nắm chặt dây thừng. Mạnh Tiểu Khiết chậm rãi bước dọc theo bệ cửa sổ ra ngoài, dùng cả hai tay nắm lấy sợi dây thừng mỏng manh này, nhắm chặt mắt không dám nhìn xuống dưới.
Mạnh Tiểu Khiết không dám lãng phí thời gian, duỗi thẳng chân giẫm lên bức tường của tòa nhà, sau đó đổi tay và di chuyển xuống từng chút một, may mắn thay tường nhà không bằng phẳng, có một số kết cấu nhô ra bên ngoài có thể đỡ được chân cô.
Tôi nghển cổ nhìn xuống, tim tôi thắt lại, mồ hôi đã thấm đẫm quần áo.
Tôi quyết định đợi cô ấy tiếp đất rồi mới đi xuống. Dây thừng và sào phơi đồ rất có thể không chịu được sức nặng của cả hai chúng tôi nên tôi không dám mạo hiểm.
Lúc này lưng tôi chợt nổi da gà, quay người lại thì thấy Ngô Mãnh đang đẩy chiếc ghế sofa và bàn trà kê sát cửa ra rồi tiến vào phòng, trên tay cầm con dao sắc bén.
Da đầu tôi nổ tung, quay đầu nhìn xuống dưới, Mạnh Tiểu Khiết mới xuống đến tầng 2. Tôi vừa lui về phía sau vừa hướng về phía Ngô Mãnh gào to: “Bình tĩnh! Tôi thừa nhận tôi với vợ anh quan hệ có chút mập mờ, nhưng giữa hai chúng tôi thật sự chưa xảy ra chuyện gì cả! Tôi mới cùng cô ấy đi ăn vài buổi, hôm nay mới định… Nhưng mà còn chưa làm gì, anh đã về rồi…”
“Mày cảm thấy tao sẽ tin mày à?”
Giọng nói lạnh lẽo của Ngô Mãnh ngắt lời tôi
“Tất cả những gì tôi nói đều là sự thật…”
Ngô Mãnh từng bước một tới gần, hắn trừng mắt cười nói: "Xin lỗi, nhưng mà tao không quan tâm lắm, mục đích của tao chỉ có một…”
“Chính là gϊếŧ hết bọn mày.”
Vừa dứt lời, mũi dao lạnh lẽo đã lao về phía bụng tôi, tôi quay người tránh đòn rồi nhảy lên bệ cửa sổ. Nhìn từ trên xuống, Mạnh Tiểu Khiết đã tiếp đất, đang ngồi xổm xuống đất, cường độ vận động cao lại còn bị kí©h thí©ɧ khiến cô không thể đứng dậy.
Không nói một lời, tôi nắm lấy sợi dây và nhảy ra khỏi cửa sổ. Gió lạnh thổi vào mặt, tôi gần như ngất đi khi treo mình trên sợi dây giữa không trung.
Hai lần trước đó hắn đều chọn đâm vào bụng tôi đầu tiên, vậy nên vừa rồi tôi quả nhiên đã đánh cược thắng.
Tôi nhảy xuống mấy mét chỉ trong vài giây, ngẩng đầu lên nhìn cửa sổ, đối diện là gương mặt đầy phẫn nộ của Ngô Mãnh. Bây giờ hắn không chạm tới tôi được nữa.
Tôi kìm nén trái tim đang đập loạn của mình, dẫm lên tường để nhanh chóng đi xuống.
Vết thương ở tay phải khiến tôi không thể sử dụng sức, tôi cảm thấy mình không còn trụ được bao lâu nữa.
Ngô mãnh liếc nhìn tôi và nắm lấy sợi dây bằng một tay.
“Hắn định làm cái quái gì vậy? Hắn định trèo xuống đuổi theo mình à? Hắn ta điên thật rồi!”
Nhưng điều hắn làm tiếp theo khiến tôi hồn bay phách lạc.
Hắn đang dùng đao cắt dây thừng!
Tôi hoảng sợ hét lên, tăng tốc để đi xuống. Khoảng cách từ tôi đến mặt đất vẫn còn khoảng 7 - 8 mét. Treo mình giữa trời cao khiến đầu óc tôi choáng váng, gió lạnh thổi chiếc áo sơ mi ướt đẫm mồ hôi dính vào người tôi làm cả người không kiềm chế được mà run rẩy.
Con dao của Ngô Mãnh cũng di chuyển nhanh hơn, dây thừng rất nhanh đã bị hắn cắt rách ra một lỗ thủng. Tôi cảm thấy rõ ràng sợi dây đã trở nên lỏng lẻo hơn.
Tôi tiếp tục lo lắng mà đi xuống, khóe mắt tôi thấy rất nhiều người đang tụ tập ở tầng dưới. Họ đều ngẩng đầu và giơ điện thoại di động lên, tụ tập xung quanh rồi bàn luận về điều gì đó.
“Mẹ nó, mình cũng sắp phát điên rồi!”
Tôi đang tự đùa với bản thân trong đầu, đột nhiên không hiểu sao cảnh tượng lần đầu tiên tôi gặp Mạnh Tiểu Khiết lại hiện lên trong tâm trí tôi.
Buổi chiều hôm đó chúng tôi gặp nhau ở quán cà phê, cô ấy cười lên trông dịu dàng đến lạ. Tựa như bức tranh sơn dầu trong ánh chiều tà…
Đó là ngày hè cách đây một nửa năm về trước, lúc này đã trở thành ngày tôi hối hận nhất trong cuộc đời.
Tiếng còi cảnh sát vang lên sau tai tôi, xe cảnh sát càng ngày càng gần, sắp tới dưới tầng rồi.
Trong tình huống nguy hiểm như vậy, liệu cảnh sát có thể cứu được mình không?
Không thể.
Giây tiếp theo, sợi dây thừng bị cắt đứt, hai tay tôi không còn điểm bám, cả người đột ngột mất trọng tâm:
“Aaaaa!”
Tôi vô lực ngả người về phía sau, từ trên cao rơi thẳng xuống đất!