Chương 1

Tôi đang trải qua thời điểm căng thẳng nhất trong cuộc đời mình.

Lúc này, tôi nằm dưới gầm giường, trên nền đất lạnh như băng, ngực tôi bị đè nặng bởi đống quần áo lộn xộn. Dù cả người đã dính đầy bụi bẩn đen xì nhưng tôi lại không dám mặc quần áo vào, thậm chí còn không dám thở mạnh.

Tôi cắn môi đến mức trắng bệch, đầu óc rối như tơ vò, trong lòng vô cùng hối hận.

Đáng lẽ lúc đó không nên đồng ý lời mời của cô ấy, chỉ vì quá vui sướиɠ mà bây giờ tôi cũng sắp bay màu luôn rồi! Giờ thì hay rồi, chồng cô ấy không hiểu sao lại đi công tác về sớm, đến lúc chúng tôi nhận ra thì hắn đã đi đến cửa phòng ngủ! Tôi hoảng hốt cầm quần áo bò xuống gầm giường, lông tơ trên người dựng hết cả lên.

Hóa ra dù có là đàn ông đẹp trai đến mấy, khi trốn tránh chồng người khác cũng sẽ chật vật như chó.

May mắn thay hắn chưa phát hiện ra tôi.

Động tác của tôi còn khá nhanh nhẹn, lúc hắn vừa mở cửa phòng ngủ ra thì tôi cũng kịp trốn xong. Lúc này, tôi nhìn chằm chằm vào đôi giày da màu đen sáng bóng đang đi tới đi lui ở trước mắt, cố đè nén sự run rẩy của bản thân. Cốt truyện máu chó giống như trong tiểu thuyết thế mà thật sự xảy ra với tôi.

Mạnh Tiểu Khiết đang giải thích cái gì đó, cô ấy nói cô vừa mới ngủ trưa dậy, ngại trời nóng nên mới cởϊ qυầи áo. Từ trong lời nói có thể thấy được sự lo lắng khó có thể che dấu của cô.

Người đang nghe cô giải thích là Ngô Mãnh. Hắn với Mạnh Tiểu Khiết đã quen nhau tại một trường học trực thuộc bệnh viện từ mấy năm về trước.

Ngô Mãnh là một học sinh đứng đầu có tiếng trong lớp, tuổi còn trẻ đã lên làm bác sĩ chính. Mạnh Tiểu Khiết tình cờ là một thành viên trong đoàn thực tập mà anh ta hướng dẫn, không biết thế nào mà hai người họ lại thành một đôi. Tình yêu giữa giáo viên và học sinh trong giới y khoa là điều đặc biệt cấm kỵ, đây cũng có thể là lí do mà Mạnh Tiểu Khiết che giấu chuyện tình cảm của mình. Dù vậy sau khi tốt nghiệp cô ấy cũng không làm việc theo chuyên môn mà lại gia nhập công ty thương mại của chúng tôi. Mạnh Tiểu Khiết cực kì ghét chuyên ngành của mình, khi còn học đại học đã đặt quyết tâm trong tương lai sẽ không bao giờ trở thành bác sĩ.

Đôi giày da di chuyển chậm rãi, tầm nhìn của tôi chỉ thấy tới mắt cá chân của hắn. Ngô Mãnh cứ thế đi qua đi lại mà không nói một lời nào. Tôi cảm thấy trong phòng tràn ngập bầu không khí quái dị. Một người chồng bình thường đi công tác lâu ngày mới về sẽ lãnh đạm với vợ mình như vậy sao? Tục ngữ có câu “Tiểu biệt thắng tân hôn”, nhưng thái độ của hai người lại lạnh nhạt đến bất thường, bầu không khí ngột ngạt đến mức khiến tôi gần như hít thở không thông.

“Thảo nào Mạnh Tiểu Khiết lại nồng nhiệt với mình như vậy……”

Đang mải suy nghĩ, chân Ngô Mãnh đột nhiên hoạt động, bước nhanh về phía sau tôi. Tôi kinh hãi, đôi mắt theo bản năng đuổi theo từng nhất cử nhất động của hắn. Nhưng vì không thể quay đầu lại nên tôi chỉ có thể nghiêng cổ một cách lúng túng và liếc nhìn hắn bằng tầm nhìn hạn hẹp của mình. Ngô Mãnh bước đến bên cửa sổ, tay nắm chặt tấm rèm cửa đã đóng kín.

Rèm cửa? Từ từ đã!!

Tim tôi đập thình thịch, chợt nhớ ra khi vào nhà, tôi đã tiện tay đặt nửa hộp thuốc lá lên trên bệ cửa sổ. Một khi hắn kéo rèm ra, chắc chắn sẽ thấy hộp thuốc đó!

“Sắp lộ rồi!”

Tôi hét lên trong đầu.

Nhưng Ngô Mãnh lại không mở rèm ra, ngược lại còn kéo hai tấm rèm vào sát nhau.

Trái tim đang căng thẳng của tôi được thả lỏng.

Giọng nói trầm thấp của Ngô Mãnh vang lên: “Tiểu Khiết, phòng tắm có nước ấm không?”

Mạnh Tiểu Khiết hỏi: “Có, anh muốn đi tắm à?”

“Ừ.”

“Em chuẩn bị nước ấm xong rồi, anh mau vào tắm đi.”

Cơ hội tới rồi!

Tôi vui mừng khôn xiết, khóe miệng không kiềm chế được nhếch lên. Không ngờ cơ hội trốn thoát lại đến nhanh như vậy. Trong lúc hắn đi tắm thì tôi sẽ bỏ chạy.

“Mau đi tắm đi.” Tôi nhắm hai mắt lại, thầm cầu nguyện trong lòng.

Ngô Mãnh cởi giày và tất ra, sau đó có tiếng sột soạt truyền đến, hắn lần lượt cởϊ áσ quần ra.

Tôi nhíu mày, nghĩ thầm: “Tên này thật kì lạ, còn chưa vào phòng tắm đã cởϊ qυầи áo rồi.”

Sau đó hắn bước ra khỏi phòng ngủ và đóng cửa lại, chỉ chốc lát sau tôi đã nghe được ngoài cửa vang lên tiếng nước chảy ào ào.

“Phải nhanh chóng tận dụng thời cơ ngay lúc này!”

Tôi hít một hơi thật sâu, mặc kệ sự lo lắng tột độ, tôi đưa tay ra khỏi gầm giường rồi bò ra ngoài. Đầu tôi chưa kịp chui ra khỏi giường thì tiếng bước chân nặng nề tiến đến càng ngày càng gần, tôi nhanh chóng lui lại. Ngay giây phút tôi vừa lùi về, cửa phòng ngủ lại một lần nữa bị đẩy mạnh ra.

“Làm cái quái gì vậy?!” Tôi không nhịn được, có chút khó chịu.

“Ra ra vào vào, muốn dọa chết người à!”

“Aaaaaaaaaaaaaa!”

Đang mắng thì trên đầu tôi vang lên một tiếng thét chói tai đầy thê lương, ngay sau đó cả chiếc giường đều rung lên bần bật. Cùng với tiếng hét kinh hoàng kia, những tấm ván giường như một con cá sống nảy loạn. Chất lỏng đỏ tươi thẩm thấu qua nệm, nhỏ lên trên mặt, mùi tanh nồng nặc tràn ngập khoang mũi tôi.

Mặt mũi tôi trắng bệch, nằm cứng đờ ở dưới giường, mồ hôi lạnh phút chốc phủ kín sau lưng.

“Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?!”

Một lúc sau, mọi thứ trở lại bình thường, tôi nghe thấy tiếng Ngô Mãnh thở hổn hển như bò ở trên đầu. Tôi nhanh chóng bịt chặt miệng mình lại, một cảm giác hết sức kinh sợ tràn ngập khắp người, tôi gắt gao cố gắng nhìn cảnh tượng bên ngoài giường dù tầm nhìn của bản thân rất nhỏ.

Tôi nhìn thấy Ngô Mãnh bước xuống giường, hắn xoay người lại, dường như đang dùng tay kéo thứ gì đó đi. Theo tiếng "bùm” trầm đυ.c, một cái đầu với mái tóc rối bù của phụ nữ đột nhiên đập xuống đất, cô ấy chịu va chạm mạnh như vậy nhưng lại không có phản ứng gì, hai tay buông thõng rũ xuống đất.

Cảnh tượng ấy suýt chút nữa đã khiến tôi phải hét lên.

Là Mạnh Tiểu Khiết!

Ngô Mãnh gϊếŧ Mạnh Tiểu Khiết?!

Tôi run như cầy sấy, những giọt mồ hôi to như hạt đậu xuôi theo gương mặt chảy xuống. Có chết tôi cũng không ngờ có ngày tôi sẽ gặp phải loại chuyện này! Sự kí©h thí©ɧ quá mức đột ngột khiến tôi gần như ngất đi.

Ngô Mãnh dùng sức kéo Mạnh Tiểu Khiết ra khỏi phòng, thi thể của cô ấy bị kéo lê trên sàn nhà để lại một vết máu dài. Đầu cô nằm trên mặt đất, khuôn mặt ngước lên trong tư thế kỳ lạ, trùng hợp nhìn về phía giường tôi! Khuôn mặt vốn xinh đẹp kia giờ đây trông méo mó như lệ quỷ, đôi mắt trừng to, miệng há hốc, tựa như đang muốn nói điều gì đó với tôi.

Tôi cắn chặt ngón tay, sợ mình sẽ phát ra bất cứ âm thanh nào, thậm chí còn chưa nhận ra nước mắt đã chảy đầy mặt.

Sau khi Ngô Mãnh kéo thi thể vào phòng tắm, đóng cửa lại, tiếng nước ào ào khiến tôi không thể nghe thấy bất kì âm thanh nào khác.

“Báo cảnh sát!!!”

“Phải chạy khỏi đây, sau đó báo cảnh sát!!!”

Trong đầu tôi chỉ có suy nghĩ này! Tôi dùng hết sức để cử động tay chân đang cứng đờ vì sợ hãi, đột ngột chui ra khỏi gầm giường.

“Điện thoại, điện thoại của mình đâu?”

Tôi siết chặt tay, điên cuồng tìm kiếm trong phòng ngủ.

Trên giường? Không có!

Trên bệ cửa? Cũng không có!

Trong ngăn kéo? Cũng không có!

“Rốt cuộc mình đã để nó ở đâu rồi?”

Đầu óc tôi trống rỗng sau cú sốc, mồ hôi tuôn như thác chảy ở sau lưng, hai chân xụi lơ không có sức lực.

“Nhớ ra rồi!”

Tôi vỗ đùi, nhớ ra điện thoại đang nằm trong túi quần của tôi, nãy giờ chưa lấy ra, mà quần thì đang nằm dưới gầm giường.

Tôi ngay lập tức ngồi xổm xuống, vươn tay ra tìm quần. Do dùng sức quá mạnh, cánh tay bị mép giường làm trầy một miếng da.

“Tìm thấy điện thoại rồi!”

Tôi nhanh chân chạy ra ngoài phòng ngủ! Nhưng lại nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng!

“Chẳng lẽ tiếng động lúc mình tìm điện thoại quá to nên bị hắn phát hiện rồi?”

Còn chưa kịp suy nghĩ, tiếng bước chân nối tiếp vang lên, vài bước đã đi tới bên ngoài cửa phòng ngủ. Gần như theo bản năng, tôi lại một lần nữa chui xuống dưới giường. Ngay khi đầu tôi vừa thu lại vào dưới gầm giường, Ngô Mãnh bước đến.

Đôi chân trần của hắn đầy vết máu, một mùi tanh nồng nặc xộc vào mũi.

Đôi chân đó đi dạo một vòng quanh phòng ngủ, đôi mắt của tôi cũng dõi theo hắn một vòng. Tôi ngậm chặt miệng, cảm giác như vừa mở miệng là trái tim của tôi sẽ chui ra ngoài.

Cuối cùng, hắn cũng xoay người đi ra ngoài ngoài phòng ngủ.

Tôi sợ đến mức mất hết hồn vía, cảm giác da đầu sắp nổ tung, vô lực tựa mặt xuống nền đất bẩn.

Lúc này, có tiếng chuông đột nhiên vang lên!

Điện thoại của tôi sao tự nhiên lại đổ chuông?!

Bước chân đang hướng ra ngoài của Ngô Mãnh đột ngột dừng lại.

Tôi mất hết hy vọng, tóc tai gần như dựng đứng lên! Điện thoại lập tức bị tắt, phòng ngủ yên tĩnh trở lại.

“Ông trời phù hộ, a di đà phật, đại la thiên tiên……”

Tôi như sắp bật khóc, cả người không kiềm chế được run lên, tiếng chuông chỉ vang lên trong một giây, nhưng rõ ràng là hắn đã nghe thấy mất rồi!

Tôi nhìn đôi chân đầy máu đang đến gần.

Càng ngày càng gần……

Nửa giây sau, một gương mặt to lớn xuất hiện trước mặt tôi!

“Hóa ra ở đây còn có một người nè.”

Nỗi sợ hãi tràn đến đỉnh đầu tôi!

Tôi hét lên một tiếng, lùi về phía sau, dùng hết toàn lực bò ra ngoài gầm giường. Mắt cá chân phải ngay lập tức bị nắm lấy, cái tay đó giống như chiếc kìm giữ chặt chân tôi lại. Sau đó, một cơn đau khủng khϊếp ập đến, tôi cảm thấy có thứ gì đó sắc lạnh bén nhọn trong nháy mắt đâm xuyên bàn chân mình.

Tôi hét lên như điên, những ngón tay đau đớn co quắp lại, bấu chặt vào sàn nhà.

Con dao đang lao về phía tôi!

Hóa ra cơ thể con người lại yếu đuối tới vậy trước những lưỡi dao sắc bén. Lưỡi dao đâm xuyên qua da thịt tôi. Tôi cảm thấy cái chết đang đến gần, nỗi sợ hãi ngày càng tăng, tôi cố gắng trốn thoát một cách tuyệt vọng nhưng không có ích gì! Máu bắn tung tóe khắp nơi, sàn nhà cùng ván giường cũng được nhuộm một màu đỏ tươi.

Nỗi sợ cái chết khiến tôi đưa tay lên để đỡ rồi dùng tay cướp đi con dao của hắn, nhưng lại bị khống chế dễ như trở bàn tay, thậm chí cổ tay cũng bị cắt đứt.

Dù đau đến thấu tim nhưng ngay cả sức lực để hét lên tôi cũng không có. Tôi cảm giác tay chân mình đang lạnh lẽo dần, cả người giống như ở trong hầm băng, ngay cả thở thôi cũng cảm thấy mệt.

Ngô Mãnh vừa đâm tôi vừa kéo tôi ra ngoài một cách thô bạo. Tầm mắt của tôi tối sầm lại, cảm giác bản thân như miếng thịt đang nằm trên thớt để hắn tùy ý đùa nghịch.

Cuối cùng đến cảm giác đau cũng không cảm nhận được nữa.

“Cứu mạng….với.”

Tôi mê man rồi mất đi ý thức.

Cứ như thế, tôi đã chết.

Tôi thế mà lại chết vì nɠɵạı ŧìиɧ, nói ra lại khiến cho người ta cười vào mặt.

Điều gì sẽ xảy ra sau khi chết đi?

Một mảnh bóng tối, bóng tối vô tận.

Loại bóng tối đó không có cách nào diễn tả được. Đó là một màu đen đặc không lọt nổi một tia sáng, không ai có thể tìm thấy cảnh tượng kinh khủng như vậy ở trên thế gian.

Tôi lang thang không có mục đích, phiêu du trong bóng đêm. Xung quanh đều là bóng tối, chạy về hướng nào cũng như nhau.

Từ đã? Không đúng!

Trong bóng đêm che khuất cả bầu trời, có một tia ánh sáng nhỏ đang lấp ló!

Tôi không có chút do dự chạy tới như điên. Đi về phía ánh sáng gần như là bản năng của bất kì loại sinh vật nào, tôi muốn thoát ra khỏi bóng tối tuyệt vọng này.

Khoảng cách tới tia sáng kia càng ngày càng gần, ánh sáng tỏa ra cũng ngày càng nhiều hơn, tôi tăng tốc, chạy nhanh vào trong chùm ánh sáng.

Đột nhiên mọi thứ đều biến mất!

Trời đất quay cuồng, tôi mất khống chế mà rơi xuống.

Cuối cùng ngã phịch xuống một nơi nào đó rất mềm mại.

Tôi nhìn quanh, trợn to mắt.

Là phòng ngủ của Mạnh Tiểu Khiết! Còn Mạnh Tiểu Khiết thì đang nằm ở trên giường, nằm trước mặt tôi!

Mạnh Tiểu Khiết còn sống à?

Cô ấy không mặc quần áo, ôm lấy tôi thật chặt, làn da mềm mại, mịn màng mà nóng bỏng.

Chân thật như vậy sao!? Chuyện này là như thế nào? Vừa rồi tất cả đều là mơ sao??? Nhưng nó chân thật như vậy! Ký ức bị gϊếŧ chết sống động như vậy, tôi không tin đó là ảo giác.

“Chẳng lẽ, mình sống lại rồi à?”

Sau lưng tôi toát ra một lớp mồ hôi mỏng. Tôi đẩy Mạnh Tiểu Khiết ra, vớ lấy chiếc quần nằm trên giường.

Cô ấy nghi ngờ nhìn tôi, có chút không hài lòng: “Sao đấy? Có như vậy thôi đã không được rồi à?”

Tôi lấy điện thoại trong túi ra, đồng hồ hiển thị: 3 giờ chiều ngày 16 tháng 2 năm 2022.

Khoảng thời gian đến lúc Ngô Mãnh trở về còn bao lâu nữa?

Là hai phút? Năm phút? Hay là ngay giây tiếp theo?

Tôi đột nhiên quay đầu lại, sắc mặt tái nhợt nhìn Mạnh Tiểu Khiết, lỡ miệng nói: “Chạy mau!”