- 🏠 Home
- Linh Dị
- Vong Hồn
- Chương 5: Đeo Bám
Vong Hồn
Chương 5: Đeo Bám
Về đến Hà Nội , sự náo nhiệt nơi phố phường khiến Ngọc bỗng nhiên cảm thấy yên tâm hơn nhiều so với cái yên tĩnh đến rợn người nơi căn biệt thự ở Đà Nẵng mặc dù trước đó hai hôm cô còn thấy được sống ở đó thật sự rất tuyệt vời. Hàng loạt sự việc kỳ quái đang diễn ra khiến một người phụ nữ nhạy cảm như Ngọc tự nhận thấy sự nguy hiểm. Bao giờ cũng vậy , chúng ta luôn trách phụ nữ khi họ suy nghĩ quá nhiều , họ lo sợ những thứ mà họ không nhìn thấy , không dám chắc . Tuy nhiên phụ nữ có cảm nhận luôn chính xác hơn đàn ông.
Một người đàn ông có thể xuề xoà với mọi việc xung quanh nhưng với phụ nữ họ sẽ nghĩ theo nhiều chiều hướng khác nhau. Đó cũng chính là bản năng của mỗi người phụ nữ biết chăm lo cho gia đình. Khi quyết định tạm thời bỏ ngôi biệt thự để về Hà Nội , Ngọc như trút bỏ được một nỗi lo vô hình đang đè nặng trong tâm trí cô.
Về đến nhà , hai vợ chồng mở cửa vào trong. Ngôi nhà gần tuần nay không có ai ở vì cả gia đình đều vào trong Đà Nẵng tuy nhiên nó vẫn toả ra cái không khí ấm áp , quen thuộc như bình thường. Đúng là đi đâu cũng không bằng ở nhà. Thấy vợ đứng ngẩn người Hùng hỏi :
– Mới đi có mấy hôm mà nhớ nhà đến độ ngớ người ra cơ à. Anh tưởng em hay than phiền ở đây ồn ào.
Ngọc quay lại nhìn Hùng cười :
– Không biết tại sao nhưng tự nhiên giờ em lại thấy thích cái ồn ào này anh ạ. Kiểu như xung quanh lúc nào cũng có người , thấy an toàn hơn là ở trong kia. Nhiều lúc im lặng đến đáng sợ.
Hùng thở dài :
– Đúng là phụ nữ , thay đổi nhanh thật. Người ta thì muốn yên tĩnh không được em giờ lại thích ồn ào..? Thế định bỏ căn nhà trong kia à..?
Ngọc im lặng , sau đó cô nói :
– Em không có ý đó , chỉ là mấy hôm nay xa nhà em cảm thấy bức bối trong người thôi. Mà anh cho con đi rửa mặt rồi chuẩn bị ngủ. Cũng muộn rồi , chết thật thế mà đã gần 11h rồi đây này.
Hùng xách ít đồ của vợ vào nhà rồi quay lại bế con đang ngồi ở cửa . Thấy cu Long tay đang cầm hai con búp bê cũ tìm thấy trong tầng hầm hôm qua Hùng gắt với Ngọc :
– Sao em lại mang hai con búp bê này về làm gì. Nhìn bẩn với cũ quá rồi…
Ngọc ngạc nhiên hỏi chồng :
– Búp bê nào , em có mang đồ chơi gì từ nhà đó về đâu.
Dứt lời Ngọc quay sang tròn mắt nhìn cu Long. Thằng bé mỗi tay cầm một con búp bê cười thích thú. Ngọc chạy lại giật lấy thì nó khóc ầm lên , đêm khuya nên Ngọc phải trả lại để cho con thôi không khóc nữa. Ngọc quay sang hỏi nhỏ chồng :
– Em nhớ là em không mang lên xe . Anh cũng không mang , mà lúc em bế con tay nó đâu cầm thứ gì. Sao giờ lại có hai con búp bê ở đây. Nhìn ghê quá anh ạ…
Hùng đang mệt , con thì vừa khóc , Hùng quay ra nói vợ :
– Một là em không chú ý để lẫn vào mấy túi đồ. Hai là con nó thích thì nó cầm lên xe trời tối mình không chú ý. Chứ chẳng lẽ búp bê nó tự chạy lên xe à. Mà không hiểu sao thằng bé thích hai con búp bê ấy thế , nó chơi suốt từ hôm qua đến giờ chẳng thấy nghịch ngợm gì. Bao nhiêu đồ chơi đẹp thì lại không chơi…Mà thôi tí em lau sạch đi rồi để con nó chơi cũng được. Giờ anh bế con đi rửa ráy chân tay mặt mũi. Em tự sắp đồ của mình đi nhé..
Ngọc gật đầu rồi tiếp tục dọn dẹp nốt , Hùng bế con vào phòng tắm nịnh :
– Bỏ búp bê ở bàn ngoài này , bố rửa mặt cho xong rồi lại chơi .
Cu Long ngoan ngoãn gật đầu , hai bố con xong xuôi Hùng bế cu Long vào phòng ngủ. Đắp chăn cho con cẩn thận , thấy con nằm một lát là ngủ luôn nên Hùng cũng đi ra ngoài phòng khách với vợ. Ngọc lúc này đang ngồi ở bàn nhìn hai con búp bê với khuôn mặt lo lắng. Hùng đặt nhẹ tay lên vai mà Ngọc giật mình , quay lại Ngọc nói :
– Sao em nhìn kiểu gì cũng thấy hai con búp bê này không bình thường. Anh nhìn này , tuy em đã lau sạch sẽ nhưng vẫn còn một vài vệt bẩn màu nâu nâu không lau được. Hay để mai em mang đi vứt rồi mua cho con đồ chơi khác.
Hùng nhìn vợ cười :
– Thì đồ chơi cũ để ở tầng hầm như thế là chuyện bình thường. Nãy anh cũng định vứt đi rồi nhưng thấy con nó thích sợ vứt đi nó khóc nên anh lại thôi. Em làm gì thì làm , sáng mai ông bà nội đến chơi là nó lại quên ngay ấy mà. Trẻ con thích gì chỉ một lúc thôi. Mà thôi muộn rồi , vào ngủ đi. Hôm nay là phải chiều chồng đấy .!
Dù cũng khá mệt , nhưng biết tính chồng Ngọc cũng vui vẻ bỏ hai con búp bê xuống bàn rồi đi cùng chồng vào phòng ngủ. Hai vợ chồng đang ân ái bỗng nhiên Ngọc khẽ kêu :
– Nhẹ thôi anh , em hơi đau…Á….á..
Không những không đáp lại mà Hùng còn làm mạnh bạo hơn. Ngọc đau quá không chịu nổi nữa cô mới đẩy chồng ra. Nhưng hay cánh tay rắn chắc của Hùng bấu chặt lấy vai của Ngọc không cho cô giãy dụa. Thấy biểu hiện của chồng quá hung dữ , Ngọc dồn hết sức vào hai chân cố sức đẩy chồng ra nhưng càng cố gắng cô càng đau đớn. Bỗng dưng Hùng đưa tay lên bóp cổ vợ , tay hắn xiết chặt khiến Ngọc khó thở , Ngọc sặc sụa cố đưa tay lên tát thẳng vào mặt Hùng một cái rõ mạnh. Sau cái tát như trời giáng đó Hùng như bừng tỉnh , giật mình lùi người lại Hùng đưa đôi bàn tay vừa bóp cổ vợ lên nhìn một cách sợ hãi. Ngọc vội ngồi dậy , cô lùi sâu vào góc giường nhìn chồng kinh hãi . Hùng đưa tay ra xin lỗi vợ nhưng Ngọc hét lên :
– Anh cút đi….
Vừa nói Ngọc vừa khóc , cô vẫn ho lên những tiếng khàn giọng. Vừa mới ban nãy thôi cô suýt nữa thì bị chồng bóp cổ chết. Quá kinh hãi Ngọc chỉ dám thu mình vào trong góc giường rấn nước mắt. Hùng liên tục xin lỗi vợ , bản thân Hùng cũng không hiểu tại sao mình lại làm vậy. Hùng nhìn vợ hối lỗi , mặc quần áo vào Hùng đi ra ngoài phòng khách. Như lo sợ điều gì Ngọc vơ lấy quần áo rồi chạy sang phòng cu Long chốt cửa lại. Cả căn nhà trở nên im lặng , đồng hồ chỉ đúng 12h đêm . Trong phòng Ngọc ôm con khóc nức nở , bên ngoài phòng khách Hùng vẫn đang tự dằn vặt bản thân. Điều quái quỷ gì khiến Hùng lại muốn gϊếŧ vợ. Nhưng có một điều Hùng biết rõ nhất đó là khi đưa tay lên bóp cổ vợ Hùng nghe thấy có một giọng con gái thì thầm bên tai những lời lạnh lẽo :
– Gϊếŧ nó đi….Gϊếŧ nó đi…
Giọng nói đó như có ma lực điều khiển con người. Nó văng vẳng trong đầu Hùng , nó thúc giục Hùng phải gϊếŧ người phụ nữ trước mặt đó là vợ mình. Mặc dù rõ ràng Hùng vẫn nhận ra đó chính là Ngọc. Nhưng bàn tay Hùng như có người điều khiển không thể làm trái. Bắt đầu nhớ đến những điều vợ nói mấy hôm nay , rồi những thứ mà ngay bây giờ nghĩ lại khiến Hùng dựng hết tóc gáy. Hùng giật mình khi nghĩ đến buổi sáng hôm đầu tiên ở ngôi biệt thự. Sáng đó Hùng đang ngủ thì bỗng có cảm giác ai đó đang mân mê khắp cơ thể mình , không dừng lại ở đó càng lúc cảm giác càng sung sướиɠ , thoả mãn. Lúc đó Hùng muốn mở mắt nhưng không mở được. Nhắm mắt tận hưởng kɧoáı ©ảʍ cho nên lúc Ngọc vào gọi Hùng dậy Hùng mới nhìn vợ rồi cười tủm tỉm. Khi đó Ngọc một mực tỏ ra chẳng hiểu gì nhưng Hùng nghĩ Ngọc vốn đoan trang nên ngại nhắc đến chuyện đó. Rồi giấc mơ khiến Hùng ướt cả quần chiều nay , những tiếng động mà Hùng bỏ ngoài tai nhưng lại khiến Ngọc sợ hãi. Như nhớ ra một điều gì đó Hùng chạy lại gõ cửa phòng gọi vợ :
– Ngọc ơi cho anh xin lỗi , anh có chuyện này muốn hỏi em..
Tất nhiên lúc đó Ngọc không muốn nói chuyện gì với chồng. Ngọc im lặng không trả lời , Hùng cũng không dám hỏi gì thêm mà lặng lẽ quay trở lại phòng khách. Thời đại công nghệ thông tin , trước giờ Hùng không tin ma quỷ , nhưng hôm nay suýt nữa thì gϊếŧ vợ nên bản thân Hùng hiểu rõ nhất. Lấy điện thoại Hùng lên mạng gõ những biểu hiện mình gặp ban nãy là gì. Kết quả hiện ra đa phần đều nói rằng đó là dấu hiệu khi bị Vong Theo , Ma Nhập….Nuốt nước bọt , Hùng bỗng cảm thấy không khí xung quanh trở nên lạnh bất thường. Cả căn nhà giờ nhìn vào đâu cũng thấy một cảm giác đáng sợ.
Không biết có phải do kết quả tìm kiếm trên mạng khiến Hùng trở nên sợ hãi hay không. Nhưng giờ đây ngai tại phòng khách Hùng cảm thấy có một hơi thở vô cùng nhẹ đang lướt qua vành tai mình. Nó lạnh như nước đá , lần đầu tiên trong đời Hùng cảm thấy cơ thể mình như bị đông cứng không thể cựa quậy . Hơi thở đó càng lúc cành mạnh , nó như đang ghé sát vào tai Hùng nói điều gì đó vô cùng chậm chạp :
– Tất…cả…nhà…mày…sẽ…phải….chết.
Tiếng nói như từ chốn âm phủ xa xôi vọng về , nó vang lên gần ngay bên tai nhưng lại vọng ra khắp căn nhà. Có gì đó như đang đè nặng trên vai Hùng , không thể quay lại nhìn xem đó là gì , Hùng chỉ biết đang có một bàn tay con gái với nước da nhợt nhạt , tay áo đã bị xẻ những vệt rách tả tơi đang khẽ đặt lên vai mình. Bàn tay đó khiến Hùng cảm thấy kinh sợ.
Bất chợt bàn tay đó biến mất , chỉ còn đó những tiếng bước chân nặng trịch đang đi lên phía cầu thang tầng hai. Khi không còn nghe thấy âm thanh nào nữa lúc này Hùng mới cử động được. Mồ hôi túa ra như tắm , cơ thể tuy lạnh cóng nhưng những giọt mồ hôi vẫn không ngừng đổ ra. Trong nhà một tiếng thét thất thanh vang lên :
– Anh Hùng ơi cứu em…
Giọng hét thảm thiết của Ngọc , trong phòng hai mẹ con dường như đã xảy ra chuyện gì đó. Tuy nghe rõ tiếng vợ nhưng phải mất mấy giây sau Hùng mới có thể hoàn hồn. Chạy lại căn phòng của con trai Hùng vặn tay nắm nhưng không mở được cửa vì đã bị chốt bên trong . Đập cửa Hùng gọi vợ :
– Ngọc , mở cửa cho anh. Bên trong có chuyện gì thế.. Mở cửa ra…..
Đáp lại tiếng đập cửa rầm rầm đó là những tiếng la thất thanh của Ngọc , cửa vẫn không mở được. Hùng vội chạy đi tìm chìa khoá , lấy được chìa khoá tuy nhiên cánh cửa vẫn im lìm không thể mở :
– Cứu em….cứu em….
Những tiếng kêu cứu như lạc giọng đi như đang có ai bóp cổ. Không thể chịu đựng nổi Hùng lấy luôn cái bình cứu hoả đặt ở góc tường gần lối ra vào phá cửa phòng. Cánh cửa bị đập náy ổ khoá lúc này mới chịu bung ra . Lao vào phòng Hùng đỡ lấy vợ , lúc này Ngọc đang thu mình vào một góc run lẩy bẩy. 1h đêm , căn nhà trở nên vô cùng đáng sợ. Ngọc ngồi co ro dựa vào góc tường cô đưa mắt nhìn phía tủ đựng quần áo của con. Một tay bấu chặt lấy người chồng , một tay cô chỉ về hướng cái tủ miệng lắp bắp :
– Nó…nó…ở…trong…đó..không…không…có…đầu…
Hùng nhìn theo tay vợ , đối diện hai vợ chồng là cái tủ đựng quần áo. Ngay lúc này đây cái tủ không có hiện tượng gì bất thường cả. Nhưng rõ ràng ban nãy nó phải có gì đó thì Ngọc mới sợ hãi đến mức độ như này. Đèn phòng lúc này đã được bật sáng , vì quá lo lắng cho vợ còn Ngọc thì quá sợ hãi nên cả hai không chú ý rằng có một thứ còn đáng sợ hơn đang diễn ra ngay bên cạnh hai người từ nãy đến giờ.
Cu Long đã tỉnh dậy từ bao giờ , có lẽ những tiếng hét , tiếng đập phá cửa khiến nó thức giấc. Nhưng nó không hề khóc lóc hay sợ , ngược lại điều đó nó ngồi khoanh trân vòng tròn ôm hai con búp bê chẳng ai biết nó lấy từ ngoài bàn phòng khách lúc nào. Nhưng nó ngồi đó ôm búp bê , tay chỉ về hướng bố mẹ miệng cười khanh khách . Tiếng cười đó khiến hai vợ chồng cảm thấy ghê rợn , nó không phải là tiếng cười của trẻ con nó là một giọng cười ma quái , đáng sợ hơn miệng nó cười nhưng đôi mắt của nó đang trợn lên nhìn chằm chằm vào bố mẹ không hề chớp.
Đang lo sợ không biết con trai đang xảy ra chuyện gì thì cả hai giật thót mình vì ngay lúc này cái tủ lại đang phát ra những âm thanh ghê rợn :
” Két…két…kèn….kẹt…”
Bên trong tủ rõ ràng đang có thứ gì cào vào thành tủ tạo nên những âm thanh gai người , cánh tủ từ từ mở ra he hé như chỉ muốn nhìn ra bên ngoài rồi nó bất ngờ đóng sầm lại như có người đang ở trong đó. Hai vợ chồng Hùng ôm chặt lấy nhau run lẩy bẩy. Chỉ có một người duy nhất thấy vui với những điều kì dị này đó chính là con trai họ.
Bất ngờ cu Long ngã gục xuống giường , Hùng vội kéo người con lại lay lay , thằng bé vẫn còn thở , chỉ là nó đang ngất đi mà thôi. Cả ngôi nhà trở nên im lặng trong nỗi sợ hãi bao trùm. 3h sáng , gia đình ba người vẫn ngồi đó ôm nhau không dám rời đi đâu. Hùng biết cuộc sống của gia đình từ đây sẽ phải đối mặt với một thứ đáng sợ mà trước đây anh luôn coi thường và tỏ ra coi thường mỗi khi có ai nhắc đến nó.
- 🏠 Home
- Linh Dị
- Vong Hồn
- Chương 5: Đeo Bám