Nghe thấy hai từ “ các anh” là Thoại biết bà Xuyến đang nghĩ Thoại là công an , cũng vốn dĩ thuộc dạng nhanh mồm mép , thủ đoạn. thoại rút trong ví ra cái thẻ màu đỏ chẳng biết là thẻ gì giơ vụt qua rồi cất đi ngay , xong hắn nói :
— Cái đó tôi biết , hồ sơ lời khai của bà trong vụ án đó tôi cũng đang giữ ở đây. Mời bà ngồi xuống nói chuyện , tôi sẽ chỉ hỏi thêm một số vấn đề thôi , mong bà hợp tác.
Bà Xuyến lúng túng ngồi xuống , chưa để bà Xuyến nói , Thoại mở điện thoại mở tài liệu về vụ án của Kiều Anh cho bà Xuyến nhìn , hắn cố tình mở ảnh KIều Anh cùng hiện trường lên để xem thái độ của bà Xuyến. Quả nhiên mỗi lần gạt đến ảnh của Kiều Anh là bà ta nhắm mắt không dám nhìn , lúc này Thoại nói tiếp :
— Bà đã xem qua hồ sơ của chúng tôi rồi phải không..? Như bà cũng đã biết vụ án đến nay vẫn chưa bắt được hung thủ. Chúng tôi nghĩ đó là trộm nhưng mới đây đã có người đến cơ quan điều tra cung cấp một số manh mối mới về vụ án. Và đó cũng là lý do tôi đã theo bà về tận đây , việc bà bỏ trốn khỏi nhà không dám gặp chúng tôi càng khiến tôi nghĩ manh mối mà người đưa tin cái chết của Kiều Anh là do bà càng chính xác.
Biết lúc này đã không thể trốn đi đâu được nữa , lại nghe thấy Thoại nói Kiều Anh là do bà ta gϊếŧ , bà Xuyến xanh mặt vội vàng chối :
— Không không , chắc chắn tôi không gϊếŧ cô chủ . Hôm đó tôi đi chợ tôi không có nhà. Chính các anh cũng đã nói lúc cô Kiều Anh bị gϊếŧ tôi đang có mặt ở chợ mua đồ còn gì…Tôi không phải là người gϊếŧ cô Kiều Anh..
Thoại nháy máy cho Hùng sang. Thoại nói :
— Bây giờ tôi sẽ gọi người đã đưa manh mối cho công an sang . Anh ta chính là người đã mua lại ngôi biệt thự và hiện giờ đang sống ở đó.
Lúc này Hùng đi sang bên phòng 305 , chốt cửa phòng lại Hùng bĩnh tĩnh ngồi xuống , nhìn thẳng khuôn mặt bối rối của bà Xuyến , Hùng bắt đầu nói :
— Chắc bà cũng không lạ gì tôi , tôi chính là chủ ngôi biệt thự mà sáng nào bà cũng lấm la lấm lét nhìn sang đây. Tôi không muốn gây rắc rối gì cho bà cả , chỉ cần bà nói thật những gì bà biết cho tôi về cái chết của Kiều Anh thì không những tôi không tố cáo bà mà còn cho bà một khoản tiền lớn. Bà nên thành thật , vì lời khai của bà trong hồ sơ với công an đã hoàn toàn không đúng. Nếu bây giờ chỉ cần chúng tôi đưa ra cho công an biết bà khai không đúng sự thật thì chắc chắn bà sẽ bị bắt để điều tra lại…
Lúc này Hùng mới ra hiệu cho Thoại bắt đầu ghi âm.
Bà Xuyến thấy Hùng nói những câu vô cùng sắc bén nhưng vẫn ngoan cố :
— Tôi khai hết sự thật rồi , các anh đừng ép cung tôi…Tôi không biết gì cả..?
Hùng mỉm cười nói tiếp :
— Theo tôi được biết cô Ngọc Lan , chủ nhà bà đang giúp việc hiện tại có mối quan hệ rất thân thiết với Kiều Anh , cô Lan cũng đã nói trước đây thường xuyên sang nhà Kiều Anh chơi , có khi còn ở đấy. Vậy tại sao trong hồ sơ bà lại nói rằng Kiều Anh không có bạn bè nào đến nhà cả ..? Chẳng lẽ bà chưa tùng nghe thấy “ Nhị Đại Tiểu THư” à..? Hay cô Lan chỉ sang nhà Kiều Anh những lúc bà vắng nhà..? Chỉ với chừng đó thôi theo điều 307 bộ luật hình sự có thể khép bà vào tội khai báo gian dối , cung cấp tài liệu sai sự thật. Vụ án của Kiều Anh là một vụ đại án gϊếŧ người , bà nghĩ bà sẽ thoát được khỏi tù tội ư…
Bà Xuyến tái mặt khi nghe những thông tin mà Hùng vừa mói , mặt mũi hoang mang chưa biết phải trả lời thế nào thì Hùng nói tiếp :
— Đấy là còn chưa kể đến những thứ tôi tìm được ở ngôi biệt thự sau khi cho thợ sửa sang lại ngôi nhà. Giờ tôi đang cho bà cơ hội chứ tôi không đến đây để xin bà phải nói, bà nên hiểu rằng chúng ta còn ngồi đây gặp nhau để nói chuyện là vì tôi biết bà không phải thủ phạm , nhưng nếu bà còn bao che không chịu nói thì tôi không đảm bảo được người ngồi tù có phải là bà hay một ai khác không đâu..?
Bà Xuyến lắp bắp :
— Tôi..tôi…
Hùng đứng dậy ghé sát vào tai bà Xuyến nói nhỏ :
— Bà đã giúp cô Lan gϊếŧ Kiều Anh phải không..?
Câu nói chỉ đủ để cho bà Xuyến nghe thấy , bà Xuyến kinh hãi bởi thứ mà bà vừa nghe thấy không phải giọng nói của người sống , nó lạnh lẽo u uất , hơi thở phát ra từ miệng Hùng khiến bà Xuyến lạnh toát sống lưng …Và đó là giọng của Kiều Anh :
“ Bà…là..đồ…gϊếŧ…người “
Bà Xuyến sợ run người , đứng bật dậy bà ta chắp tay van lạy trước sự ngơ ngác của cả Thoại lẫn Hùng :
— Tôi lạy cô , cô tha cho tôi, tôi không phải là người gϊếŧ cô đâu….Là tôi bị họ mua chuộc..
Hùng nhìn Thoại ra hiệu ;
— Máy ghi âm vẫn mở đó chứ..?
Thoại gật đầu , Hùng vỗ vai bà Xuyến , cái vỗ vai khá nhẹ nhưng bà ta sợ đến lùi người lại. Rõ ràng bà ta đang sợ thứ gì đó trong căn phòng này chứ không phải do Hùng và Thoại. Mở mắt ra bà Xuyến nhìn xung quanh trong hoảng loạn , Hùng nói :
— Bà bình tĩnh ngồi xuống đi , vừa rồi bà nói bà bị “họ” mua chuộc là sao..?
Hùng kéo ghế cho bà ta ngồi xuống , bà Xuyến định thần lại rồi nói :
— Chuyện đến nước này tôi cũng không dám giấu diếm gì nữa…Từ đó đến nay chẳng hôm nào tôi được ngủ yên , lúc nào cũng nơm nớp lo sợ mình sẽ bị gϊếŧ. Đêm nào tôi cũng mơ thấy cô Kiều Anh về nhìn tôi đòi mạng. Nhưng..nhưng quả thật tôi không gϊếŧ cô ấy…Chỉ là tôi tình cờ phát hiện ra kẻ gϊếŧ cô ấy thôi…
Cả căn phòng trở nên im lặng , Thoại tuy mang tiếng giả dạng công an nhưng nãy giờ vẫn đang đổ mồ hôi hột vì cuối cùng bà Xuyến cũng đã sợ đến chịu khai thật. Cuối cùng thì những nỗ lực của hai anh em đã được đền đáp . Quả thật ban nãy ngồi nghe Hùng nói mà tim Thoại cũng đập bình bịch , vì những thứ Hùng nói dẫu sao cũng chỉ là trên tìm hiểu cũng không có căn cứ xác thực , đa phần chỉ đang đánh vào tâm lý sợ hãi của bà Xuyến. Thoại ngồi mà lo lắng bà Xuyến sẽ ngoan cố không chịu khai , hoặc nếu bà ta không có liên quan gì để mà khai thì tất cả mọi chuyện sẽ đi vào ngõ cụt. Bởi vì Thoại và Hùng đâu phải công an mà có quyền điều tra , chỉ cần bà Xuyến ngoan cố làm ầm lên thì khả năng Thoại và Hùng bị phản kèo là điều dễ hiểu.
Nhưng với sự bình tĩnh , nói năng sắc lẹm của mình , cùng với ban nãy bà Xuyến chắp tay vái lạy luôn miệng xin tha từ một thứ gì đó Hùng đã khiến bà ta phải mở lại câu chuyện cách đây mấy năm , bắt đầu từ cái ngày bà ta lên dọn phòng và phát hiện ra vết máu trong phòng cô chủ. Tuy nhiên bà ta đã không gọi điện ngay cho công an và chính điều đó đã làm thay đổi hoàn toàn kết quả điều tra.
Hùng và Thoại nín thở để chuẩn bị nghe lại câu chuyện gϊếŧ người man rợ , bà Xuyến bắt đầu kể :
— Hôm cô Kiều Anh bị gϊếŧ đúng thật là tôi không có ở nhà , bình thường cô ấy cũng hay đi chơi qua đêm với bạn bè nên khi đi chợ về tôi không thấy cô ấy ở nhà cũng nghĩ là chuyện bình thường , sáng hôm sau tôi lên dọn phòng , vì ngày nào cũng dọn giờ đó. Chìa khóa thì tôi có tất cả các phòng để tiện việc dọn dẹp . Nhưng khi mở cửa ra tôi thấy đồ đạc trong phòng bị quăng quật , dưới sàn tuy đã được lau nhưng vẫn còn vết máu loang lổ , trên tường cũng có máu bị bắn lên…
—————-