Chương 23: Như tòa thành bị gió bão xâm chiếm

Cấp dưới của Hạ Thời Minh nhanh chóng tiến hành xử lý công việc, không tới hai ngày đã giải quyết thỏa đáng chuyện hợp đồng. Hôm nay, Kiều Hân đến Tập đoàn truyền thông và giải trí Hạ Thị để ký hợp đồng chính thức lúc chín rưỡi sáng, nàng và Diêu tỷ đã hẹn gặp nhau tại trụ sở lúc chín giờ.

Trước khi ra khỏi nhà, Hạ Thời Minh đã muốn đưa nàng đi, nói dù sao cũng là tiện đường, không muốn nàng một mình lái xe xa như vậy. Kiều Hân lắc đầu như trống bỏi, nếu ngày đầu tiên đến công ty ngồi trên xe hắn vậy không phải rõ ràng nàng chính là tiểu tình nhân mới sao?

Hạ Thời Minh nghiêm túc nhìn nàng, “Không muốn cùng tôi có quan hệ như vậy? Vậy tối hôm qua còn cùng…” Kiều Hân lập tức đi tới che miệng hắn lại trước khi nói ra mấy lời đáng xấu hổ. Hạ Thời Minh thấy thế hung hăng xoa xoa khuôn mặt nàng sau đó ghét bỏ nhìn lớp phấn nền dính trên tay.

Trước đó Kiều Hân tốn công trang điểm tỉ mỉ lại bị làm hỏng hết, nàng vô cùng tức giận cắn vào tay hắn. Hạ Thời Minh cúi đầu, nói tính tình nàng ngày càng kém, động một chút là ra tay với hắn.

Kiều Hân sáng nay tự mình lái xe đến Hạ thị, Hạ Thời Minh cho nàng mượn một chiếc giá trị thấp nhất trong bộ sưu tập, là chiếc Porche Panamera màu cherry hồng. Nàng không còn lựa chọn nào khác. Hạ Thời Minh nói nếu không thì nàng có thể lái một chiếc khác, là chiếc Rolls-Royce Cullinan màu đen.

Kiều Hân nhìn về phía chiếc xe kia, thở không ra hơi, thật sự quá là khoa trương đi.

Buổi ký hợp đồng diễn ra rất thuận lợi, trợ lý đặc biệt của Tổng giám đốc đích thân đến gặp nàng khiến ai cũng thắc mắc, đồn đoán không biết xuất thân của nghệ sĩ mới ký hợp đồng này là gì? Vài nhân viên chuyên bát quái đã lên mạng tìm kiếm thông tin về Kiều Hân, thậm chí còn mò qua weibo của nàng nhưng không tìm ra được điều gì đặc biệt. Ngoài việc so với một số nữ minh tinh bình thường ngoài kia nhan sắc nàng có điểm nhỉnh hơn một chút, cũng có chút khí chất đặc biệt, thì cũng không có gì hơn nữa?

“Cô nói xem Kiều Hân này là người của ai? Lúc ký hợp đồng, trưởng phòng thư ký của Tổng giám đốc còn phải đích thân tiếp đãi?”

“Follow trên weibo cũng chỉ có mười lăm vạn, địa vị có thể là gì đây?”

“Khẳng định lai lịch không nhỏ đâu, tôi vừa lướt qua hợp đồng kia, đến Hướng Diệc lão sư còn không cao bằng đó nha.”

“Thật sự? Bao nhiêu?”

“Mười bảy vạn, một người mới đó, tin được không?”

Mấy người xung quanh đều ồ lên. Công ty bọn họ bắt đầu làm từ thiện từ khi nào vậy?

Sau khi ký hợp đồng, trợ lý Tổng giám đốc nói với Kiều Hân: “Kiều tiểu thư là lần đầu đến công ty, chi bằng tôi đưa cô đi xung quanh tham quan nhé.”

Trưởng phòng thư ký trông chưa đầy ba mươi tuổi, tốt nghiệp trường Ivy League tại Mỹ danh giá, từng cử chỉ, hành động đều thể hiện phong thái của một người tinh anh.

Kiều Hân gật đầu. Lần trước đến công ty của Hạ Thời Minh cũng chưa kịp nhìn thấy gì, lần này có thể đến thăm nơi làm việc của hắn đương nhiên nàng sẽ không từ chối.

Diêu Niệm Âm nhìn theo Kiều Hân thì thầm vào tai nàng: “Em đã hiểu thế nào là một-người-đắc-đạo, gà-chó-thăng-thiên chưa?”

Kiều Hân không nhịn được cười.

Trụ sở Hạ Thị rất lớn, bao gồm hai tòa nhà cao tầng được nối với nhau bằng một cây cầu kính. Các phòng chuyên môn cũng rất chi tiết, thậm chí ngay cả ngành mới xuất hiện trong nước là sản xuất phát sóng trực tiếp cũng có.

Hạ Thị hiện tại đang tập trung vào mảng phim điện ảnh và các nền tảng truyền thông hiện đại mới. Gần một nửa trong số mười bộ phim đứng đầu phòng vé quốc nội trong ba năm trở lại đây đều do Hạ Thị đầu tư sản xuất. Việc đầu tư vào các kênh truyền thông hàng đầu trong nước là để nắm bắt chính xác sự phát triển xu hướng của thời đại. Nếu như thời Hạ Thị trước đây là giai đoạn hình thành tạo nền tảng phát triển của đế quốc kinh doanh thì hiện tại đến thời Hạ Thời Minh có thể nói là đã bước vào thời kỳ hoàng kim.

Đầu óc Kiều Hân lại tràn ngập hình ảnh hắn. Nàng luôn bắt đầu nghĩ về hắn mà không hề nhận ra. Hắn như vậy cao cao tại thượng, giống như một người đàn ông đứng dưới bàn thờ Phật, ở trước mặt nàng lộ ra khía cạnh phàm nhân một cách tự phụ.

Đôi khi, những lời trêu chọc ác liệt hoặc tính chiếm hữu mạnh mẽ của hắn khiến nàng cảm thấy vô cùng gần gũi. Cảm thấy thực sự có thể chạm vào hắn.

Cho nên nàng lại bắt đầu nghĩ đến cái vấn đề kia, một người như hắn rốt cuộc muốn ở nàng cái gì đây?

Sắc đẹp? Không đến mức đó đi. Phụ nữ xinh đẹp vây quanh, hắn muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.

Thân thể? Nếu đây là điều hắn muốn, hắn có thể ra tay ngay từ ngày đầu tiên, vậy tại sao lại trì hoãn đến bây giờ?

Thật sự không thể đoán ra được.

“Kiều tiểu thư, tầng này là khu nghỉ ngơi của nhân viên công ty.” Trưởng phòng thư ký đưa bọn họ đến một khu vườn nhỏ trên cao, là một khu vườn ngoài trời và quán cafe trong nhà được ngăn cách với nhau bằng cửa kính. Tầm nhìn sân vườn rộng rãi, thoáng đãng, ở đây làm việc hoặc thư giãn đều khiến tâm tình người ta trở nên thoải mái.

Kiều Hân còn đang đi xung quanh đánh giá khu vườn thì đột nhiên từ phía dưới truyền đến một trận huyên náo, nàng liền đi tới lan can nhìn xuống dưới. Xung quanh cổng công ty có rất nhiều người hâm mộ, nửa phút sau nàng đã thấy một đội vệ sĩ đi ra giữ trật tự, sau đó một chiếc xe ô tô công vụ màu trắng chạy tới, người hâm mộ điên cuồng lao về phía xe. Ngay khi định xem minh tinh đang đến là ai thì một tin nhắn wechat hiện lên khiến nàng thu lại tầm mắt mình.

Hạ Thời Minh: [Đến văn phòng của tôi. Ngay bây giờ!]

Kiều Hân thở dài, người đàn ông này đúng là cường hào ác bá. Tham quan được một nửa nàng đành phải từ bỏ, trưởng phòng thư ký sắp xếp đưa nàng vào thang máy riêng, trực tiếp lên phòng làm việc của Hạ Thời Minh, trong quá trình không có ai nhìn thấy.

Hạ Thời Minh đang đứng trước cửa sổ thủy tinh sát đất nhìn toàn cảnh thành phố náo nhiệt phía dưới. Cửa thang máy mở ra, Kiều Hân trong chốc lát nhìn thấy bóng lưng anh tuấn đĩnh đạc của hắn. Biết người đã tới, người đàn ông quay lưng lại phía nàng ra lệnh, “Lại đây!”

Kiều Hân khẽ tiến lại gần bên cạnh hắn. Hạ Thời Minh xoay người đưa tay ôm lấy nàng hỏi chuyện hợp đồng thế nào rồi? Có thỏa đáng hay không?

“Hạ tổng đây đưa ra chính sách xóa đói giảm nghèo, làm sao em có thể bất mãn chứ?”

Hạ Thời Minh mỉm cười ngồi xuống, thoáng dùng sức nắm lấy cổ tay Kiều Hân. Nàng ngồi trên đùi hắn, mũi hắn tràn ngập hương thơm nữ tính của cô gái, giống như hoa nhài mới hái tháng bảy.

“Tôi đây chính là chọn mục tiêu xóa đói giảm nghèo. Kiều tiểu thư hài lòng thì tốt rồi.” Kiều Hân nhẹ nhàng cắn cắn lên môi hắn rồi nhanh chóng lùi về phía sau như chuồn chuồn lướt nước, mỉm cười nhìn hắn, “Vậy em sẽ phấn đấu sớm ngày tự lực cánh sinh.”

Hạ Thời Minh bất mãn với hành động chiếu lệ của nàng, dùng tay bắt lấy cằm nàng mạnh mẽ hôn lên đôi môi thơm mùi cherry. Kiều Hân nhắm mắt, vòng tay sau đầu anh nồng nhiệt đáp lại, nụ hôn càng trở nên trầm luân mà khắc sâu.

Hạ Thời Minh khó có thể chống cự được nàng ngẫu nhiên nhiệt tình như vậy, cả người điên cuồng cọ xát vào cơ thể nàng. Hắn càng ngày càng không khống chế được bản thân. Nhưng loại khó chịu vì phải khắc chế, kìm nén này lại khiến hắn nếm trải được cảm giác chân thực mới lạ nhất, khiến hắn có hứng thú, làm cho hắn nghiện hơn so những trò chơi tự phụ trước đây.

Thay đổi cách chơi, càng khiến cho cuộc chơi trở nên thú vị hơn!

Kiều Hân bị ép chặt trên tường, thở dốc, nheo mắt nhìn hắn. Không giống như nàng, hắn không có một chút ngượng ngùng nào cả, vẻ mặt thỏa mãn của hắn nhìn qua càng thêm mê người. Dù bận vẫn ung dung nhìn nàng giãy giụa, cũng không định tính toán cứu lấy nàng.

Nàng đột nhiên sinh ra một ý nghĩ kinh hãi, nếu có thể kéo hắn cao cao tại thượng xuống từ dưới chân tượng Phật đó, nhìn hắn sững sờ, nhìn hắn động lòng, nhìn hắn phát điên, không làm chủ được bản thân thì sẽ là chuyện điên rồ đến mức nào? Máu như sôi lên, nàng không dám nghĩ đến nữa. Nghĩ nhiều thêm một giây đều sẽ cảm thấy sợ hãi, nàng sợ chính mình sẽ bị ám ảnh bởi suy nghĩ ấy.

Hạ Thời Minh không biết trong đầu nàng hiện lên ý tưởng điên cuồng như thế nào, giọng điệu trêu chọc nói, “Hân Hân, kỹ thuật của em tệ quá, phải luyện tập nhiều hơn nữa đó.”

Kiều Hân tức giận nhìn hắn, đuôi mắt phiếm hồng: “Luyện…luyện…” Nói xong liền nắm lấy cà vạt kéo cả người hắn ngã về phía mình.

------

Các minh tinh thường xuyên ra vào trụ sở Hạ Thị không phải là chuyện lạ, cho nên thường xuyên có người hâm mộ vây kín dưới sảnh.

Hạ Y Dĩnh hôm nay đến công ty vì công việc riêng. Thấy bên ngoài tập trung đông fan vây quanh như vậy thì có chút không vui, tức giận liếc mắt trợ lý, làm sao mà trợ lý lại để tin cô ta đến công ty rò rỉ ra ngoài được chứ, cô ta lập tức sai người trợ lý báo cho bộ phận an ninh nhanh chóng tới giữ gìn trật tự.

Ký qua loa cho một vài fan hâm mộ, Hạ Y Dĩnh cùng trợ lý đi vào trong trụ sở Hạ Thị. Trong lúc chờ thang máy, viên trợ lý luôn cảm thấy giấu giếm chuyện này đối với Amanda sẽ có chuyện không hay, vì vậy do dự hỏi đi hỏi lại: “Chị Y Dĩnh, chúng ta có nên nói trước với Amanda một câu không?”

“Không cần.” Hạ Y Dĩnh trả lời, dáng người của cô ta trong giới giải trí vẫn luôn là niềm tự hào của fan. Lúc lẳng lặng đứng, cô ta giống như một con thiên nga đen ưu nhã. Hôm nay Hạ Y Dĩnh trang điểm rất thanh tú. Làn da không chút tì vết, đôi môi đỏ mọng kiều diễm, mười phần phong tình. Cô ta có một khuôn mặt xinh đẹp, diễm mà không tục, mị mà không yêu, đuôi mắt nhọn và dài làm khuôn mặt cô ta càng thêm sắc sảo. Một vẻ đẹp không hề đại trà.

Cửa thang máy mở ra, Hạ Y Dĩnh đi vào ấn vào tầng cao nhất. Trợ lý nhỏ chạy theo sau định nói gì đó, lén liếc nhìn khuôn mặt cô ta nhưng cuối cùng lại giữ trong lòng không dám nói.

Amanda đang xử lý hồ sơ do Bộ phận Điện ảnh và Truyền hình báo cáo, giám đốc bộ phận quản lý nghệ sỹ vừa lên báo cáo công việc, xin chỉ thị về việc casting bộ phim “Lạc Thành”. Bên đạo diễn Chu chỉ nói vai nữ chính nhất định phải do ông ta lựa chọn, còn lại các vai khác có thể do Hạ Thị sắp xếp. Có rất nhiều nghệ sỹ nữ trong công ty muốn nhận vai nữ hai bộ phim này, do vậy các cô ấy đang cố gắng moi thông tin từ chỗ cô.

Nhưng tâm tư của ông chủ, cô chỉ là một thư ký nhỏ làm sao có thể biết được?

Amanda đang nghĩ cách đối phó với mấy người đó thì cửa tháng máy mở ra, một người phụ nữ xuất hiện. Cô ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng lập tức căng thẳng.

Làm thế nào mà cô ta lại xuất hiện ở đây vậy?

“Hạ tiểu thư, sao cô lại tới đây?” Amanda bước nhanh đi lên, bình tĩnh dừng lại trước mặt Hạ Y Dĩnh.

"Tôi đến gặp Hạ tổng."

"Hạ tổng đang bận, Hạ tiểu thư có hẹn trước không ạ?"

Hạ Y Dĩnh nhếch mép cười, "Như thế nào? Tôi tìm Hạ tổng còn cần phải hẹn trước sao?"

Amanda vẻ mặt có chút ngượng ngùng, "Hạ tiểu thư đừng làm khó chúng tôi."

Hạ Y Dĩnh không để ý tới, lập tức hướng bên trong đi thẳng vào.

Lúc này trong phòng Hạ tổng có ai, Amanda biết rõ. Hạ Y Dĩnh tự tiện xông vào như thế này, Hạ tổng mà tức giận thì cô chắc chắn không thoát tội. Dưới tình thế cấp bách, Amanda vội vàng lên tiếng: “Hạ tiểu thư so với tôi càng rõ quy củ của Hạ tổng hơn. Cô như vậy đi vào mà không hẹn trước, Hạ tổng mà tức giận, đến lúc đó ai cũng không tránh khỏi liên lụy.”

Hạ Y Dĩnh đứng yên, nhìn về phía người đang đứng phía trước cửa văn phòng, “Chị Amanda hà tất phải như vậy. Chuyện tôi và Hạ tổng không đến người ngoài như chị phải bận tâm đâu.” Nói xong, cô ta đạp giày cao gót tiến đến gần, chuẩn bị cong ngón tay gõ lên cửa, nghĩ lại lại buông xuống, trực tiếp xoay then cửa đi vào.

Trong phòng làm việc, Kiều Hân đang bị Hạ Thời Minh ôm vào trong ngực, hắn nói hắn muốn luyện tập cũng không phải là loại luyện tập như vậy.

Kiều Hân lúc này giống như một tòa thành vừa bị một cơn bão cuốn qua, “Không…không cần luyện…”

“Lúc này mới là khởi động thôi.”

Đang lúc nàng từ bỏ chống cự thuận theo ý hắn, rốt cuộc dứt khoát chìm vào say mê, cửa văn phòng lại đột nhiên bị đẩy ra.

Kiều Hân nghe thấy tiếng động, bỗng chốc mở to hai mắt.