Chương 15: Bóng ma cô độc 2

Kiều Hân xuống trước cửa tiểu khu liền nhìn thấy người đàn ông ngồi trong xe, cửa sổ bị kéo xuống, một bàn tay thả lỏng đặt trên vô lawng, giữa đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc hảo hạng. Tự đáy lòng nở nụ cười, nàng bắt vị thiếu gia này chờ gần hai mươi phút chỉ sợ là đang rất sốt ruột rồi.

Bước chân nhanh hơn một chút, nàng đi đến bên cạnh xe gõ lên cửa sổ. Hạ Thời Minh nghiêng người mở khóa cửa xe cho nàng. Hương thơm thiếu nữ ngọt ngào tràn ngập trong xe như một quả bạch đào vừa mới chín tới, tinh khiết, lại có một chút hương hoa xuyến chi. Vừa ngửi một cái liền biết nàng đã đi tắm, lại còn xịt nước hoa lên người, Hạ Thời Minh cũng không nói ra tâm tư của nàng, chỉ cười cười rồi khởi động xe.

“Chúng ta sẽ đi đâu vậy?” Kiều Hân cảm thấy thật sảng khoái sau khi được tắm và thay bộ quần áo sạch sẽ.

“Đi trung tâm thương mại.” Hạ Thời Minh lái xe về phía trung tâm thành phố.

"Đi đến trung tâm thương mại?"

"Tối hôm qua không phải nói hôm nay dẫn em đi mua quần áo sao?" Chỉ là một câu thuận miệng nói ra hắn vẫn nhớ như in. Kiều Hân cảm thấy có chút phiền toái, xua tay: “Không cần phiền đến như vậy, mấy ngày nữa em sẽ bắt taxi về lấy thêm một ít quần áo nữa là được rồi.”

Hạ Thời Minh đem điếu thuốc trên miệng dập vào gạt tàn, “Vậy không được, nói được phải làm được. Không thể ngay ngày đầu tiên đã khiến em nghĩ tôi không đáng tin cậy được.”

Kiều Hân bối rối há miệng, nàng không nắm được trọng tâm câu nói, thật lâu mới hỏi lại, “Ngài có như vậy thật không?”

Hắn vừa cười vừa liếc mắt về phía nàng, nhếch mép trêu đùa: “Em nghĩ sao?”

Thoáng chốc không khí xung quanh có chút lãnh, như gió lùa thổi qua l*иg ngực. Nàng toàn bộ quá trình không lên tiếng nữa, chỉ cúi đầu. Hạ Thời Minh thời dịp dừng trước đèn đỏ, quay đầu nhìn nàng vài lần, thấy nàng không nói lời nào lúc sau cũng không nhìn về phía này nữa.

-------

Chỉ còn hai tháng nữa là đến Tết, ba bộ phim chiếu dịp Tết năm nay đều do Hạ thị sản xuất, hiện giờ cũng đã tới giai đoạn hậu kỳ, Hạ Thời Minh bận rộn đến mức không về biệt thư năm, sáu ngày rồi. Kiều Hân còn không cả nhìn thấy được bóng dáng hắn. Hắn sống ở nhiều nơi không cố định nên nàng cũng không rõ hắn thường xuyên ở nơi nào nhất. Căn biệt thự nàng đang ở có lẽ là một trong số rất nhiều bất động sản của hắn. Nhưng nàng vẫn nhận được một đến hai tin nhắn Wechat mỗi ngày, hỏi nàng ăn uống có tốt không hoặc có muốn mua thứ gì mang đến không. Kiều Hân nhìn đống hộp và túi giấy trước mặt trong phòng thay đồ nghĩ, vị thiếu gia này không lẽ là một người nghiện mua sắm?

Hôm đó hắn đưa nàng đến khu trung tâm thương mại mua sắm quần áo, nàng giống như một con búp bê thay hết bộ này đến bộ khác chỉ cần hắn nhìn qua thấy ưng ý, làm nàng gần như kiệt sức. Tối đó, nàng đếm không hết được những bộ quần áo đã mua, ước lượng có lẽ mặc liên tục nửa năm cũng không hết.

Nhưng mà những chuyện khoa trương hơn nữa vẫn còn ở phía sau.

Mấy ngày nay, mặc dù người kia không thấy mặt nhưng vẫn ngày ngày đều đặn chuyển quà đến chỗ nàng, mỗi ngày một loại quần áo, giày dép, túi xách, trang sức khác nhau, đủ các thương hiệu xa xỉ bậc nhất. Đồ đạc được chuyển đến và sắp xếp theo mùa, đều là những mẫu thiết kế mới nhất hiện nay, một số mẫu thậm chí còn chưa có trên thị trường.

Đại khái có thể liên tưởng đến câu: “Đời người chỉ hận thiếu niềm vui, xem nhẹ vàng bạc vì nàng cười.”

Kiều Hân mở từng chiếc hộp ra xem, chỉ chọn lấy vài món quần áo mặc hàng ngày, trong số những chiếc túi da hiếm có đắt đỏ, nàng cũng chỉ chọn lấy một cái bình thường nhất. Những món đồ còn lại nàng đều cẩn thận đóng gói lại như cũ rồi xếp gọn vào trong tủ.

Nàng thở một hơi, sau hơn mười lần chuyển đồ cuối cùng cũng xong. Xoa xoa cánh tay có chút đau, nàng tựa vào tượng để thực hiện động tác kéo giãn thì đột nhiên có tiếng điện thoại vang lên. Là một dãy số lạ.

“Xin chào?”

“Kiều tiểu thư, cô vẫn khỏe chứ?” Giọng nói có chút quen thuộc làm Kiều Hân lập tức trở nên phòng bị.

“Đã hơn nửa tháng trôi qua, không biết cô chuẩn bị tiền đến đâu rồi?” Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói trầm thấp.

“Không phải nói cho tôi thời gian một tháng sao?” Nàng nhíu mày, giọng điệu có phần không được tốt.

Đầu đây bên kia cười nhẹ, “Hóa ra Kiều tiểu thư đây khi làm việc là dạng phải chờ đến ngày cuối cùng mới có kết quả sao?” Thấy Kiều Hân không nói gì, đầu dây bên kia lại tiếp tục, “Ông chủ chúng tôi gần đây tài chính có chút gấp gáp, tôi e rằng không thể chờ tới một tháng được rồi.”

“Năm ngày! Tôi cho cô thêm năm ngày nữa. Nếu không đợt hóa trị tiếp theo của em trai cô có lẽ không thể thành công được rồi!”

“Ông! Ông lật lọng!” Kiều Hân bất giác cao giọng, ngón tay nàng run lên vì tức giận. “Tôi nói cho ông biết, nếu ông dám động vào em trai tôi, tôi dù liều mạng không bỏ qua cho các người.”

“Kiều tiểu thư, đừng kích động như vậy. Tôi không phải vừa nói với cô rồi sao?” Giọng điệu bên kia có phần thấp xuống, “Nhưng năm ngày là thời hạn cuối cùng. Năm ngày sau, tôi sẽ chờ cô ở cổng bệnh viện vào mười giờ sáng.”

“Nếu như cô không xuất hiện…” Âm thanh cuối cùng kéo dài.

“Tôi sẽ tới.” Kiều Hân lạnh lùng trả lời.

“Được rồi, Kiều tiểu thư rất sảng khoái. Năm ngày nữa gặp lại cô.”

Cúp điện thoại xong, Kiều Hân chậm rãi trượt xuống tường, suy sụp ngã ngồi trên mặt đất, nàng ôm lấy đầu gối, vùi mặt vào nơi sâu nhất không dám khóc thành tiếng. Đôi mắt đỏ hoe nhìn những hộp giấy chứa những món đồ hàng hiệu tinh xảo xung quanh, màu cam, đen, trắng, họa tiết hoa lá, động vật,…quả là một tòa tháp tuyệt đẹp!

Mà nàng bị giam cầm trong đó như một bóng ma cô độc…

---------------

Preview: Chương 16: Ngợp trong vàng son