*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi trợ lý đặc biệt Ngô rời đi Lâm Nham đi xuống phòng bếp một chuyến mở hai cánh cửa tủ lạnh ra bên trong trống rỗng, cậu thở dài hỏi người đàn ông của mình, "Có đói bụng không?"
"Ừm đói bụng." Một tay kéo eo, một tay dò vào trong áo ngủ sờ tới sờ lui, tiến tới hôn gáy cậu, "Em yêu em có đói bụng không?"
Lâm Nham nuốt nước miếng một cái, cậu là thật đói....
"Hỗn đản!" Bị đặt trên bệ bếp lăn qua lăn lại vân vân quá phóng khoáng rồi! Lâm Nham xoa xoa eo bủn rủn muốn nhấc chân đá người, nhưng lúc này chân cũng có chút nhũn cậu chỉ có thể giương mắt nhìn.
"Ừ ừ ừ, anh là hỗn đản, ngoan, kẹp chặt một chút đừng để chảy ra, đây chính là hàng tỉ con cháu của anh a." Bàn tay to vỗ nhè nhẹ cái mông trơn bóng của cậu, cười híp mắt trêu chọc thanh niên đỏ mặt, Hoắc Cảnh Lân cũng cảm giác mình hiện tại càng lưu manh.
Khuôn mặt Lâm Nham đỏ đến muốn nhỏ máu, chỉ có thể tằng hắng một cái mạnh mẽ giả bộ trấn định đem người đàn ông đang đè nặng mình đẩy ra, "Em đói bụng." Thấy trong mắt người đàn ông hiện lên ám tối, cậu nhanh chóng nói tiếp, "Em thật đói bụng, đã đói bụng rồi!"
"Được rồi, anh gọi cơm ngoài." Chép miệng một cái, Hoắc Cảnh Lân có chút đáng tiếc.
Lâm Nham thở phào nhẹ nhõm, hắn nếu như lại tới thêm một lần nữa mà nói mình thực sự sẽ bị làm đến bất tỉnh, kia quả thực là quá thảm.
Hai người ăn cơm xong nằm trên giường nói chuyện phiếm, Hoắc Cảnh Lân cầm văn kiện số liệu trong tay lật xem, Lâm Nham tiến tới nhìn thoáng qua, có chút xem không hiểu.
"Anh yêu, em nhờ anh một chuyện này." Con ngươi dạo một vòng, Lâm Nham có một chút ý nghĩ.
"Hửm? Em nói." Cầm ly nước đặt ở trên bàn tủ đầu giường đưa cho cậu, Hoắc Cảnh Lân kỳ quái liếc nhìn cậu một cái, chuyện gì mà còn cần dùng đến chữ nhờ?
"Mấy năm trước em cũng có góp được ít tiền, cũng mua chút cổ phiếu làm đầu tư bất quá hiệu quả quá nhỏ, cho nên có thể nhờ anh giúp một chuyện hay không?" Lâm Nham tiến tới hôn cằm hắn một ngụm, "Đầu tư giúp em."
"Được." Hoắc Cảnh Lân đáp ứng một tiếng, chỉ một ít việc nhỏ như vậy làm cho hắn thực sự là thật không có cảm giác thành tựu.
Lâm Nham vui rạo rực xuống giường chạy đến va li để trong tủ lật a lật, đem sổ tiết kiệm của mình đều đưa cho hắn, "Hẳn là có hơn hai trăm vạn."
"Đều cho anh?" Hoắc Cảnh Lân tiếp nhận nhìn một chút, hắn không chút nào cảm thấy hai trăm vạn là ít, đối với Lâm Nham mà nói đây cơ hồ là toàn bộ gia sản.
"Dạ, Tề Huy trả cho em hai mươi vạn không ở trong này, em dự định giữ lại để dùng tiêu dùng hằng ngày" Cậu dù sao cũng tính là một minh tinh, mặc dù còn chưa hồng, ra cửa ở bên ngoài trong túi dù thế nào cũng có chút mới được.
"Được, bảo đảm một tháng liền tăng gấp đôi." Hoắc Cảnh Lân rất trịnh trọng đem sổ tiết kiệm đặt ở trong ngăn kéo của ví tiền, vừa nghe thấy cậu nhắc tới Tề Huy có chút xoắn xuýt, liền trực tiếp hỏi, "Em còn nhớ Tề Huy sao?"
Sau khi Lâm Nham nằm xuống liền nghe thấy hắn hỏi như vậy rất tự nhiên lắc đầu, chăm chú nhìn hắn trả lời, "Không có, tuy rằng hắn ta có thể tính là mối tình đầu của em, thế nhưng lúc cùng hắn ta ở chung cảm giác hoàn toàn khác lúc ở bên cạnh anh."
Lúc này hai người sớm chiều ở chung Lâm Nham nhìn thấy trên người Hoắc Cảnh Lân có một ít khuyết điểm nhỏ nhưng phần lớn đều là ưu điểm, không thể không nói cậu bị Hoắc Cảnh Lân hấp dẫn.
"Không giống thế nào?" Hoắc Cảnh Lân nằm nghiêng đối mặt cậu, nhất định phân ra cao thấp.
Lâm Nham thật đúng là nghiêm túc suy nghĩ, vươn ngón tay ra từng cái từng cái một đếm kỹ.
"Tề Huy đặc biệt chủ nghĩa đàn ông, anh cũng giống vậy, nhưng anh sẽ tôn trọng em sẽ không khinh thường em," Đè xuống một ngón tay, cậu tiếp tục nói, "Mỗi lần thấy anh cười với em tim em sẽ đập rộn lên mặt cũng sẽ hồng, lúc ở cùng Tề Huy với nhau thì sẽ không, có thể lúc mới bắt đầu thì sẽ, nhưng rất nhanh liền không còn." Lại đè xuống một ngón tay, cậu trộm liếc nhìn người đàn ông của mình hơi nhếch lên khóe miệng.
"Ưm, tiếp tục."
"Anh bá đạo hơn so với hắn ta, bất quá em cảm thấy anh bá đạo rất tuấn tú." Lời này vừa nói xong liền đè xuống một ngón tay, "Anh soái hơn hắn ta a, so với hắn ta càng biết dỗ em hơn, còn có thể cùng nháo với em, nếu như đổi thành Tề Huy mà nói hắn ta khẳng định có một đống lớn không được chờ em," bĩu môi, Lâm Nham quay đầu nhìn về phía Hoắc Cảnh Lân nói, "Kỳ thực quan trọng nhất em cũng đã nghĩ rất nhiều rồi, em có khả năng cũng không có thích Tề Huy đến như vậy."
Nếu quả như thật thích mà nói sẽ không lại đột nhiên nổi điên kết hôn, cũng sẽ không chạy đi kết hôn rồi liền ba ba ba. Xét đến cùng vấn đề vẫn là ở cậu, chỉ có thể nói Tề Huy không phải người đàn ông có thể hấp dẫn ánh mắt của cậu kia.
Nếu như khóe miệng có thể toét đến lỗ tai mà nói, vậy bây giờ Hoắc Cảnh Lân nhất định cười hở đến 24 cái răng.
Trong mắt lóe qua ánh sáng khác thường, người đàn ông tận lực đè thấp tiếng nói mang theo mê hoặc, "Đã bắt đầu thích anh rồi?"
"Dạ." Mím môi một cái, Lâm Nham rũ mắt xuống biên độ nhỏ gật đầu.
Cằm lập tức bị nắm, ngẩng đầu đối diện với người đàn ông.
Hình ảnh ngược trong mắt rõ ràng là bóng dáng của đối phương, Lâm Nham tựa như nghe thấy được trái tim mình bang bang bang nhảy lên.
"Anh cũng vậy." Ba chữ giấu ở giữa đôi môi mơ hồ không rõ, nhưng trong nháy mắt Lâm Nham mở to hai mắt nhìn.
Cậu nghe thấy, hắn cũng đã hiểu, người đàn ông này cũng bắt đầu thích mình.
Thật vui vẻ.
Sáng sớm hôm sau thức dậy chồng chồng hai người chạy bộ vòng quanh tiểu khu, thuận tiện liền đi siêu thị một chuyến, trong tủ lạnh thật sự là quá trống trãi, nhu cầu cấp bách nhồi đầy các loại thực phẩm.
"Mua nhiều cỏ như vậy làm gì!" Nhìn một đám thực vật xanh bỏ trong xe đẩy, lông mi Hoắc Cảnh Lân nhăn lại liền không buông lỏng.
Lâm Nham mang mũ lưỡi trai quay đầu nhìn hắn, chỉ chỉ xe đẩy, "Vậy anh mua nhiều thịt như vậy để làm gì?"
"Ăn a." Lẽ thẳng khí hùng.
Lâm Nham liếc mắt nhìn hắn, xoay người tiếp tục trong tất cả các loại rau dưa chọn thứ mình nhìn trúng đặt vào trong xe đẩy, "Kỳ thực em luôn cảm thấy đồ trong siêu thị là thật không tươi bằng mua trong chợ, bất quá nơi này của chúng ta hình như không có chợ."
Một câu chúng ta đem tất cả các oán khí của Hoắc Cảnh Lân đều hóa giải, hắn nhìn Lâm Nham khom lưng cầm rau cần nghĩ, những thực vật xanh này hình như cũng không có đáng ghét như vậy.
"Đúng rồi, ngày hôm nay Phạm Hồng Vân muốn đến gặp em một chút, anh lúc nãy gọi điện thoại bảo cậu ta qua." Lúc tính tiền Hoắc Cảnh Lân vừa đem đồ ở trong xe đẩy lên quầy thu ngân vừa quay đầu thấp giọng nói với Lâm Nham đứng bên cạnh.
"Nhanh như vậy?" Trong khoảng thời gian này nghỉ ngơi thật sự là quá thoải mái, cậu sắp quên mình bây giờ là người không có việc làm.
"Nhanh sao? Buổi chiều anh phải đến công ty đi làm, lúc bận rộn một mình em ở nhà cũng không có ý nghĩa, còn không bằng em cũng cùng bận rộn đâu." Lúc trước hắn gọi điện thoại cho Hoắc Cảnh Du đem chuyện đều nói rõ ràng, Hoắc Cảnh Du làm tổng giám đốc truyền thông Thiên Dịch biểu thị là rất hoan nghênh anh dâu gia nhập.
Lâm Nham cảm thấy lời hắn nói cũng không sai, nếu là thật chính mình một người ở nhà đợi chỉ sợ cũng rất buồn chán, gật đầu một cái đáp ứng.
Trên đường trở về Lâm Nham đột nhiên hỏi, "Thế hệ này của anh, anh là đứng thứ mấy?" Người Hoắc gia thật sự là nhiều lắm, cậu đến bây giờ cũng còn chưa nhớ rõ người cả nhà tên là gì.
"Ba có năm anh em, ông ấy là thứ hai. Trong nhà chúng ta có tổng bảy anh em, Cảnh Du và Cảnh Ngọc là long phượng thai nhà của chú Ba, Cảnh Du làm tổng giám đốc truyền thông Thiên Dịch, Cảnh Ngọc du học ở nước ngoài. Anh là thứ ba, Cảnh Hiên nhà bác cả so với anh cả nhỏ hơn một tuổi là thứ hai, anh ấy cùng bác cả đều là ở B thị bận việc công ty, anh em Cảnh Du và Cảnh Ngọc là thứ tư và thứ năm, Cảnh Thụy nhà chú tư là thứ sáu nó theo chính trị, Cảnh Uy nhà bác năm là út, ở quân bộ."
".... Dương thịnh âm suy..." Lâm Nham giật khóe miệng một cái, may mà chú ba Hoắc sinh một đôi long phượng thai, nếu không cả nhà tất cả đều là nhóc con, lúc nhỏ nhất định rất đặc sắc.
"Ừ, chúng anh từ nhỏ đều ở nhà cũ với nhau, khi còn bé Cảnh Ngọc không ít lần cùng chúng anh leo cây lấy trứng chim, giống như bé con hoang dã." Hoắc Cảnh Lân giống như nhớ tới chuyện gì rất vui vẻ, khóe miệng liên tiếp câu lên.
"Tình cảm anh em các anh thật tốt."
"Khẳng định tốt, những chuyện ngổn ngang trong nhà mà anh nói kia, đều có sản nghiệp mà mình phải bận rộn, kỳ thực truyền thông Thiên Dịch vốn là cho Cảnh Du, nhưng khi đó nó mới vừa tốt nghiệp không lâu cho nên người nhà không yên lòng bảo anh dẫn dắt nó, bất quá hai năm qua nó làm rất tốt, lúc trước anh có đề cập đem vị trí chủ tịch trả lại cho nó nó còn không vui, nói làm tổng giám đốc rất tốt, không nhiều chuyện phiền lòng." Hoắc Cảnh Lân bĩu môi, hắn cũng là rất bận rộn nhóc con thúi kia một chút cũng không săn sóc người làm anh trai này.
Cảm nhận được oán khí mà người đàn ông tản ra, Lâm Nham bật cười lắc đầu vươn tay vỗ xuống cánh tay người bên cạnh, "Cực khổ rồi, về nhà làm thịt xào chua ngọt cho anh ăn."
"Được, chồng yêu." Hoắc Cảnh Lân được voi đòi tiên, "Chồng yêu cũng không thể làm thêm món giò heo kho tàu sao? Còn có cá chưng tương? Lại có thêm món gà chiên giòn thì càng hoàn mỹ."
"... Không thể!" Được đằng chân lên đằng đầu câu châm ngôn này dùng để hình dung Hoắc Cảnh Lân bây giờ càng không thể chính xác hơn, Lâm Nham chỉ có thể thở dài, vì sao ông chồng nhà mình lại thích ăn thịt đến thế cơ chứ?
Mua đồ có chút nhiều, qua lại hai chuyến mới có thể đem tủ lạnh nhồi đầy, Lâm Nham mặc tạp dề ô vuông màu xanh đậm, một bên cắt thịt một bên chỉ huy Hoắc Cảnh Lân rửa rau.
"Không cho đem lá đều ngắt bỏ!" Sau khi liếc mắt quét người đàn ông cư nhiên định đem lá cây cải thìa tất cả đều ngắt bỏ cậu rống lên một tiếng. Cây cải thìa thân lá cũng chỉ có một chút như vậy, ngắt bỏ lá còn có cái gì có thể ăn!
Hoắc Cảnh Lân chậc một tiếng, lúc vừa định cãi lại nói "mình chỉ là định ngắt lá rau đi rửa chứ không phải muốn bỏ", chuông cửa vang lên.
Ném rau cải dầu đang cầm trong tay xuống chậu rửa rau, xoay người rời đi, "Anh đi mở cửa."
Lâm Nham bất đắc dĩ, tính toán một chút, vẫn là tự mình làm đi, nếu như trong cậy vào Hoắc Cảnh Lân chỉ sợ buổi trưa của bọn họ liền không có món cải thìa xào nấm hương rồi.
Người tới là ai?
Hoắc Cảnh Lân mở rộng cửa, sau khi thấy Phạm Hồng Vân đứng ngoài cửa nhướng nhướng mày, "Cậu tới thật đúng dịp a."
Phạm Hồng Vân nháy mắt mấy cái, oán khí này thật là lớn a!
Chú thích: Thịt xào chua ngọt
Giò heo kho tàu
Cá chưng tương
Gà chiên giòn
Cải thìa xào nấm hương