Lâm Nham ở phòng khách trấn an lão gia tử, trong thư phòng trên lầu Tô Mỹ Linh cũng bị tức giận, gọi điện thoại cho Hoắc Huyền Triết mở miệng liền nói, "Nham Nham bị người ta khi dễ, cái đạo diễn rách nát kia còn muốn phong sát nó, hắn ta nghĩ hắn thật năng lực a!"
Hoắc Huyền Triết thở dài, ông đã rất lâu không có cùng ông bạn già của mình ra ngoài uống trà tán gẫu, giọng bà vợ nhà mình lớn đến nỗi đối phương đều nghe thấy được, "Chờ tôi trở về lại nói, bà đi nhìn Nham Nham xem."
Tô Mỹ Linh dường như cũng hiểu được mình hình như quá khẩn trương rồi, vội nói câu đừng uống rượu liền cúp điện thoại rồi xuống lầu.
Bên này Hoắc Huyền Triết bất đắc dĩ buông di động, ngẩng đầu nhìn ông bạn già Lâm Vi Quân của mình đang nhìn chính mình, cười nói, "Làm gì, muốn hỏi gì thì hỏi đi."
Lâm Vi Quân nhướng mày, người hơn năm mươi tuổi lại giống như hơn bốn mươi, nếu Lâm Nham có ở đây mà nói khẳng định sẽ tán thưởng một tiếng, lại là một vị mĩ đại thúc.
"Tôi nghe nói Lão Nhị nhà ông cưới một người đàn ông về làm vợ?" Ngón tay của ông thon dài, khớp xương rõ ràng, làn da lộ ra màu trắng bệnh hoạn, cầm tách trà màu xanh trong rất đẹp mắt.
Sau khi Hoắc Huyền Triết nhìn tay ông bạn già của mình trong chốc lát sau chậm rãi gật đầu, "Vẫn là đừng nói, tay của con dâu nam nhà tôi hình như rất giống với tay ông."
"Ha?" Lâm Vi Quân bật cười, "Con dâu nam nhà ông gọi là gì? Tính cách như nào? Tôi nhớ lão nhị nhà ông trước đây chính là cái hủ nút đại băng sơn mà, nó cư nhiên kết hôn trước cả lão đại, chuyện đấy thật đúng là ngoài dự kiến của tôi."
"Cùng một họ với ông, tính tình ngược lại rất tốt, nếu không lão nhị nhà tôi cũng sẽ không nhìn trúng." Hoắc Huyền Triết giống như nghĩ tới cái gì bất đắc dĩ lắc đầu cười nói, "Ông nói có phải câu tục ngữ "quả quýt dày có móng tay nhọn" là có thật hay không? Ngay cả tính tình kia của lão nhị cũng có thể ôn nhu như nước, chúng tôi này đó trưởng bối đều nhìn mà đỏ mặt."
Lâm Vi Quân lắc đầu chỉ chỉ ông, "Ông như này là khoe khoang chói lọi a, rất giả trân, xem ra đứa con dâu nam kia cũng rất được ông yêu thích."
Bọn họ đều là bạn bè nhiều năm, tuy là không thường xuyên gặp mặt nhau nhưng liên lạc lại chưa từng đứt đoạn, cho nên sau khi Hoắc Huyền Triết nói như vậy Lâm Vi Quân cũng thực bất ngờ, Hoắc gia là loại gia đình gì chính ông cũng rất rõ ràng, nếu là không hài lòng như nào lại nói với ông như vậy?
Hoắc Huyền Triết gật gật đầu, cũng không giấu diếm, lấy di động tìm ảnh chụp của Lâm Nham đưa cho ông bạn già xem, "Lão gia tử nhà tôi đều thích, mỗi ngày lôi kéo Nham Nham kể chuyện xưa."
Lâm Vi Quân quét mắt nhìn ảnh chụp trong di dộng, vô ngữ nhìn ông, "Ông người làm trưởng bối cư nhiên lại lưu ảnh chụp con dâu trong điện thoại, này thích hợp sao?"
"Có cái gì không thích hợp, đây là ảnh chụp kết hôn của hai đứa nó, trong di động tôi còn rất nhiều đâu, chờ lão đại cũng tìm được người trong lòng, tôi cũng phải bảo chúng gửi cho tôi một phần." Hoắc Huyền Triết cảm thấy Lâm Vi Quân ngạc nhiên, làm cha vợ liền không thể khi rãnh thưởng thức hình kết hôn của đứa con nhà mình? Ai quy định a.
Lâm Vi Quân ngược lại thật ra tò mò ảnh chụp có bao nhiêu đẹp mà khiến cho ông bạn mình bảo bối như vậy, nghiêm nghiêm túc túc lật từng tấm từng tấm xem, vừa xem vừa gật đầu, "Là không tệ, ánh mắt đứa nhỏ này rất sạch sẽ."
"Ân, tháng tư sang năm tôi lại làm ông nội."
Lâm Vi Quân kinh ngạc nhìn ông, trả điện thoại trở lại, hỏi, "Cư nhiên nhanh như vậy liền có thai? Không phải nói là mới vừa kết hôn sao?"
"Tuần trăng mật liền có bảo bảo."
Bộ dáng Hoắc Huyền Triết hơi kiêu ngạo rất thú vị, bất cứ lúc nào ông đều là bộ dáng cười tủm tỉm thực thân thiết, nhưng người quen thuộc ông mới biết, ý cười ông ngụy trang căn bản là không có đạt tới đáy mắt, nhưng hiện tại khác biệt, Lâm Vi Quân biết ông bạn già của mình là thực sự vui vẻ.
"Chúc mừng ông."
Uống ngụm trà, Hoắc Huyền Triết liền nhớ tới chuyện lúc nãy hai người vừa nói, hỏi" Nếu như ông thực tính trở về nước mà nói không bằng cùng tôi làm nông đi? Trồng đủ loại đồ ăn rất thú vị."
"Ông buông tha tôi đi, tôi đã bao tuổi rồi không dưỡng lão thật tốt đi trồng trọt cái gì? Kia cũng thật sẽ biến thành ông già." Khoát tay, Lâm Vi Quân cũng không nhận lời mời của ông bạn già, tuy rằng ông biết trồng trọt này cũng không phải trồng đơn thuần, nhưng ông đối với cái này không có hứng thú gì, "Tôi không thiếu tiền tiêu, chính là muốn thanh tĩnh yên ắng chút."
Hoắc Huyền Triết không nói thêm gì nữa, ông bạn già của mình mấy năm nay vì kiếm tiền vẫn lẻ loi một mình, thật vất vả không bận rộn muốn thanh tĩnh, ông cũng không cưỡng cầu.
Bên này hai vị mĩ đại thúc đang vui vẻ nói chuyện phiếm, ở trong nhà Lâm Nham đang dỗ lão gia tử đơn phương sinh hờn dỗi.
Bởi vì thấy được loại tin tức giải trí này, lão gia tử bất luận Lâm Nham dỗ như nào đều thở phì phì, sau đó gọi điện thoại cho Hoắc Cảnh Du, mắng một trận, Lâm Nham ngồi ở bên cạnh nghe cũng thật ngại ngùng.
Vốn không phải chuyện của Hoắc Cảnh Du, kết quả bị cậu liên lụy bị mắng chung, trong lòng cậu đặc biệt băn khoăn.
Lúc Hoắc Cảnh Lân về đến nhà chỉ thấy Lâm Nham cầm một đĩa thịt vịt nướng dỗ lão gia tử ăn, bình thường lão gia tử nhìn thấy vịt nướng đều sẽ chảy nước miếng lại quay đầu không ăn, điều này làm cho hắn thực ngạc nhiên.
"Ai chọc lão nhân gia chúng ta tức giận nha?" Ngồi vào sô pha, Hoắc Cảnh Lân vươn tay quơ quơ ở trước mặt lão gia tử, "Lão già?"
"Thằng nhóc thúi!" Lão gia tử gạt tay hắn ra, căm tức.
Lâm Nham đem đầu đuôi sự việc đều nói cho Hoắc Cảnh Lân nghe, tiếp nhận biểu tình tựa tiểu phi tiểu của người đàn ông nhà mình cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nhún vai, "Em chỉ tùy hứng có một lần như vậy, kết quả cứ như thế."
Hoắc Cảnh Lân nâng tay xoa đỉnh đầu cậu, "Không có việc gì, bọn họ thích nói như nào liền như thế đó, em đừng bận tâm."
Lâm Nham tâm nói em không bận tâm, là lão gia tử bận tâm kia.
Hoắc lão gia tử thấy bộ dáng của hai người bọn họ không bởi vì chuyện này mà cãi nhau, trong lòng cũng là hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, nhưng ngữ khí vẫn là không thể nào tốt quát Hoắc Cảnh Lân, "Tính tình kia của nó con cũng không phải không biết, bị người khi dễ cũng không hé răng, chạy nhanh xử lý chuyện này, ta còn tính toán mang Nham Nham đi chỗ Trang lão đầu ăn cơm đâu! Cũng không thể làm lão gia hỏa kia chê cười người nhà chúng ta!!!"
"Ông là tính đi khoe khoang đi!" Hoắc Cảnh Lân không lưu tình chút nào chọc thủng ông.
Hoắc lão gia tử nghiêng đầu, "Ta thích!"
Lâm Nham nhìn thấy bộ dáng trừng nhau của hai ông cháu cũng thực bất đắc dĩ, thật sự là gặp mặt liền bấm nhau a.
.....
Danh khí của Lâm Nham còn không có cao đến có thể hấp dẫn tất cả sự chú ý của bạn trên mạng, việc này tuôn ra cũng không nổi lên bao nhiêu phản ứng. Nhưng buổi tối ngày đó trước khi đi ngủ Hoắc Cảnh Lân cầm di động của Lâm Nham đi ra ngoài một chuyến, cụ thể làm cái gì Lâm Nham không có hỏi, tắm rửa sạch sẽ liền lên giường ngủ, gần đây cậu luôn là buồn ngủ.
Weibo Lâm Nham cập nhật một tin tức mới: (Mỉm cười) [Hình ảnh] trong hình người đàn ông suất khí ngồi ở trên sô pha, đang cúi đầu xem tạp chí nào đó, tuy chỉ chụp sườn mặt nhưng vẫn là soái một mặt các cư dân mạng, mặt khác, người đàn ông ngồi trên sô pha đơn tựa như đang cùng người đàn ông anh tuấn kia nói cái gì, chính mặt rất rõ ràng.
Bạn trên mạng mắt sắc một chút liền nhận ra vị này chính là người đàn ông trong tin tức giải trí buổi chiều đưa tin cùng Lâm Nham.
Cư dân mạng não động mở rộng bắt đầu nhắn lại suy đoán thân phận của người này, nhưng không có được đáp lại.
Lâm Nham cũng không biết Hoắc Cảnh Lân dùng weibo của cậu đăng một tin tức trực tiếp đem cậu gạt bỏ bên ngoài dư luận, lúc này cậu đang nằm trên giường chơi cờ cùng Chu Công, thế giới bên ngoài như thế nào cũng không chút nào ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ của cậu.
Phương Hàm gọi điện hỏi cậu tình huống, Lâm Nham tỏ vẻ mình cái vấn đề gì đều không có, còn bảo cậu ta trở về phim trường an tâm quay diễn, chờ quay xong rồi lại nói sau.
Chuyện này liền dần dần rơi vào quên lãng, thời điểm trung tuần giữa tháng mười Lâm Nham đã mang thai tròn ba tháng, Hoắc Cảnh Lân bồi cậu đi làm kiểm tra liền nhận được tin tức kinh người.
Trong bụng Lâm Nham có hai sinh mệnh!
Người Hoắc gia chấn kinh rồi, Lâm Nham choáng váng.
Không phải nói tỉ lệ đàn ông mang thai thấp sao? Kia hai đứa nhỏ trong bụng cậu lại là chuyện gì xảy ra?
Đừng nói là người Hoắc gia và Lâm Nham, ngay cả chủ nghiệm khoa sản quyền uy của bệnh viện số một trong nước đều tỏ vẻ thật kinh ngạc, ông ta gặp qua rất nhiều dựng phu như vậy, nhưng có thể hoài song bào thai thật sự là ít lại càng thêm ít.
Sau khi về đến nhà Lâm Nham ngồi dựa vào ghế sô pha nhìn chằm chằm bụng mình, hình dạng hiện tại thực giống hơi hơi gồ ra chút độ cong, "Trách không được gần đây ăn uống tốt như vậy, ăn nhiều như thế cũng không béo."
Hoắc Cảnh Lân hâm nóng ly sữa cho cậu, thấy cậu vừa chọt chọt bụng vừa thầm thì nói nhỏ cảm thấy thực đáng yêu, "Em vốn là thể chất ăn không mập, cùng hai đứa nhỏ không có quan hệ."
Lâm Nham nhận ly sữa uống một ngụm, "Hôm nay ông nội giống như có chút kích động, em sợ ông sẽ tăng huyết áp, anh đi đo huyết áp cho ông nội chút xem." Dù sao ông cũng đã lớn tuổi, thân thể dù tốt cũng không chịu được kinh hỉ một hồi, lúc ở bệnh viện biết là song bào thai sắc mặt lão gia tử đỏ lên rất mất tự nhiên, Lâm Nham thực lo lắng ông xảy ra vấn đề.
"Vừa rồi đã đo huyết áp rồi, hơi cao một chút nhưng không có chuyện gì, lúc này đã nghỉ ngơi rồi." Hoắc Cảnh Lân ngồi bên người ôm bờ vai của cậu, kéo cậu ôm vào lòng, ý cười nơi khóe miệng vẫn luôn chưa từng hạ xuống, "Mấy hạng mục bác sĩ nói chú ý hôm nay đều đã nhớ kỹ chưa?"
Lâm Nham gật gật đầu, cậu có thể cảm giác được Hoắc Cảnh Lân rất cao hứng còn có chút lo lắng, cho nên trấn an nói, "Kỳ thật em không có những bệnh trạng mà bác sĩ nói, bình thường cũng sẽ không muốn ói, chính là mỗi ngày đều thấy mệt muốn ngủ mà thôi, anh đừng lo lắng, không có vấn đề gì."
Hoắc Cảnh Lân hôn hôn đỉnh đầu cậu, "Nếu như có chỗ nào không thoải mái ngàn vạn đừng chịu đựng mà phải nói ra, muốn ăn cái gì thì nói cho phòng bếp làm cho em ăn, biết chưa." Kỳ thật hắn rất muốn nói mình muốn ở nhà cùng cậu, nhưng hắn cũng biết Lâm Nham tuyệt đối sẽ không đồng ý.
"Mỗi ngày em ăn khá nhiều, bác sĩ cũng nói không cần ăn quá nhiều, còn phải đi lại vận động nhiều một chút." Lâm Nham cười tủm tỉm ngửa đầu nhìn hắn, "Từ đạo có gọi điện thoại cho em, nói cuối tháng muốn tuyên truyền phim, em có thể đi không?"
Hoắc Cảnh Lân nắm lấy vành tai cậu xoa xoa, "Em đều đã nói phải đi lại vận động nhiều, anh còn có thể không cho em đi sao? Chạy tuyên truyền lên talkshow đều có thể, quay phim thì bỏ đi, có biết hay không!"
"Đã biết!" Lâm Nham gật đầu.
Tính cách cậu sau khi ở cùng Hoắc Cảnh Lân giống như cũng chậm rãi sáng sủa lên không ít, thích cười, còn có thể làm nũng chơi xấu, tính tình chính là bị Hoắc Cảnh Lân chìu ra, tâm tình không tốt muốn trừng mắt tỏ vẻ chính mình không vui.
Phương Hàm nói cậu đây là càng sống càng đi trở về, thời kỳ thơ ấu đến muộn a.
Lâm Nham cảm thấy Phương Hàm nói rất chính xác, trước đây cậu bởi vì không có cha mẹ nên thường xuyên bị các bạn cùng tuổi chê cười, đi theo ông bà nội, cuộc sống cùng bà nội tuy rằng không thiếu ăn không thiếu mặc nhưng cũng không giàu có, đứa trẻ nhà nghèo hiểu chuyện sớm, Lâm Nham chính là loại tình huống này, trưởng thành quá mức sớm, cho nên đối người và chuyện mới có thể lãnh tĩnh như vậy.
Vô luận là Lâm Nham hay là Hoắc Cảnh Lân, hai người ở cùng nhau thời gian càng lâu vì đối phương mà thay đổi tính cách cũng lại càng nhiều.
- -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tiểu kịch trường:
Lâm Nham: Chồng ơi, đêm qua em nằm mơ a.
Hoắc Cảnh Lân: Mơ thấy cái gì nào?
Lâm Nham: Mơ thấy em ăn hai cái trứng.
Hoắc Cảnh Lân: Muốn ăn trứng sao? Một lát bảo phòng bếp làm cho em ăn, muốn ăn cái gì liền làm cái đó.
Lâm Nham: (Tức giận) Hai cái trứng! Hai! Cái! Trứng!
Hoắc Cảnh Lân: (Chợt nhận ra) Thai mộng a!
Lâm Nham:.......