Phòng làm việc của Hoắc Cảnh Lân rất lớn, bên trong không chỉ có một cái quầy bar nhỏ có thể tự pha cà phê, còn có phòng nghỉ tạm thời, trong phòng nghỉ lại có phòng tắm, nhưng là vòi tắm hoa sen.
Lâm Nham thuận tay để túi xách trên bàn làm việc, thuận lợi cầm văn kiện rơi lả tả trên bàn dọn ngay ngắn lại, "Nhìn cái gì nha, ăn nhanh lên."
Hoắc Cảnh Lân ôm eo của cậu ghé vào trên lưng cậu cà cà, chơi xấu làm nũng, "Anh muốn uy!"
"... Anh còn nhỏ sao?" Đem hộp đồ ăn dùng một lần mở ra cầm đũa lên gắp một khối thịt nướng đút cho hắn, "Ăn ngon hay không?"
"Ngô," nhai nhai nhai, Hoắc Cảnh Lân bĩu môi, "Em làm ăn ngon hơn."
"Lăn a, ngồi xuống ăn cơm đàng hoàng." Kéo hắn qua ngồi xuống chuyển đôi đũa đưa tới, Lâm Nham ngồi đối diện bàn làm việc chống cằm nhìn hắn ăn, "Chồng ơi, anh biết Sở Dịch không?"
"Ai?" Ngược lại thật nhanh đút cho Lâm Nham một ngụm thịt, Hoắc Cảnh Lân nhướng nhướng lông mày.
"Sở Dịch, cái người đóng Tống đại tướng quân trong 《Thiên môn》 á." Lâm Nham nhai thịt trong miệng khoát khoát tay, "Anh tự ăn đi, em vừa rồi ăn không ít đã no rồi."
"Oh, cậu ta a, lúc trước Cảnh Du nói ký với một ảnh đế, còn đem tư liệu cho anh xem qua." Hoắc Cảnh Lân khó hiểu, "Em gặp cậu ta?"
"Dạ, anh ta cũng ký với Thiên Dịch rồi." Lâm Nham cảm thấy đây thật là duyên phận, "Vậy anh có biết vì sao anh ta lại ghét Điện Ảnh Và Truyền Hình Bách Nhạc như vậy không? Lúc nãy ăn cơm anh ta còn khuyên Phương Hàm sớm rời khỏi Bách Nhạc, trong giọng nói không tốt lắm."
"Không tốt là đúng rồi, em biết cậu ta vì sao đột nhiên tiêu thất ở trong giới giải trí không?" Hoắc Cảnh Lân và cơm vào trong miệng, cũng không chê là cơm chiên trứng, ăn rất ngon, Lâm Nham cảm thấy sau này nên bỏ đói hắn, như vậy cũng sẽ không lại kén ăn rồi.
"Anh biết sao? Em rót cho anh ly nước, anh từ từ ăn." Lâm Nham đứng dậy đi qua quầy bar nhỏ rót nước nóng.
"Lão tổng Bách Nhạc ngồi không mà hưởng một bụng ti tiện, sau khi Sở Dịch cầm được ảnh đế giá trị con người tăng không chỉ một chút, hắn liền nhìn trúng Sở Dịch giới thiệu cho mấy ông chủ, muốn cho cậu ta đi bồi rượu kéo tài trợ, nghe nói Sở Dịch vì đánh một trong mấy ông chủ bị tuyết tàng." Liếc mắt nhìn ly nước bốc nhiệt khí, hắn cố bĩu môi, "Thật nóng, thổi một chút."
Lâm Nham tính tình tốt thổi thổi, còn cầm một ly trống chiết chiết nước qua lại, "Làm sao anh lại biết rõ như vậy a?" Nam nhân nhà cậu lại có một trái tim bát quái? Này không nên a.
"Chậc, ngốc a, Cảnh Du nói, anh đối với Sở Dịch kia cũng không có hứng thú, chỉ là sau khi ký với công ty Cảnh Du hỏi nhiều mấy câu, người đại diện theo cậu ta cùng nhau ký tới đều nói hết." Hoắc Cảnh Lân cười híp mắt bóp khuôn mặt cậu, "Ngoan a, không ăn giấm."
"Ai ghen a, em chỉ là thật bất ngờ anh lại nhớ rõ như vậy mà thôi." Lâm Nham đem nước đã ấm đưa cho hắn, "Công việc còn lại bao nhiêu?"
"Đại khái còn phải một giờ mới có thể xong được, nếu em mệt liền đi về trước." Kéo cậu đến ngồi trên đùi, Hoắc Cảnh Lân tiến tới hôn một cái vào vành tai mềm hồ hồ, "Buổi chiều ở nhà có ngủ hay không?"
"Dạ, ngủ một lúc, em còn chà bồn tắm lớn, đúng rồi, vẫn là dựa theo anh nói tốn chút thời gian tìm nhân viên làm việc theo giờ đi, nhà của chúng ta quá lớn rồi em dọn dẹp không nổi." Lâm Nham tựa trên bả vai của hắn giơ tay lên sờ sờ cằm nam nhân, kinh ngạc nói, "Sáng nay anh không cạo râu sao?" Vuốt thật đâm tay.
"Không có, đã quên." Hoắc Cảnh Lân giơ cằm ma sát ở trên gò má của cậu, chọc cho Lâm Nham cười ha hả, "Đâm hay không hả?"
"Đâm." Lâm Nham dư quang quét rơi vào thân ảnh người đi tới ngoài cửa sổ, đứng dậy nói, "Em đi phòng nghỉ chờ anh, anh nhanh chóng làm việc."
Hoắc Cảnh Lân gật đầu, Ngô đặc trợ vừa vặn gõ cửa.
"Chào cậu, cậu Lâm."
"Chào anh." Lâm Nham đối với Ngô đặc trợ cười cười chào hỏi, sau khi dọn dẹp hộp cơm trên bàn xong vào phòng nghỉ nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Bên ngoài thanh âm của Hoắc Cảnh Lân nghe không quá rõ ràng, nhưng vẫn là có thể cảm nhận được lúc nam nhân làm việc có bao nhiêu nghiêm túc, từng câu từng câu phân phó tuy rằng nghe không hiểu nhiều, nhưng Lâm Nham cũng biết, là mệnh lệnh chu toàn như thế nào đối công ty đối thủ.
Lấy di động ra đăng nhập weibo đã lâu không vào, một đống tin nhắn đập vào mặt, Lâm Nham hoàn toàn không xem, chỉ là chụp một bức ảnh chân dung chính mình up lên, phối caption: Chờ chồng tan làm cùng nhau về nhà.
Fan weibo của cậu vốn chỉ có hơn một trăm hai mươi vạn, nhưng sau khi up xong weibo cậu phát hiện, fan của mình vậy mà phồng đến một trăm ba mươi vạn, này là tình huống gì! Lẽ nào bộ phim của Quách đạo đã trình chiếu rồi?
Lật lại lật bình luận bên dưới bức ảnh đã up lên, đại đa số đều là chúc phúc, còn có một bộ phận quảng cáo, cộng thêm một bộ phận nói cậu tinh thần can đảm.... này đều là cái gì lộn xộn nha.
Lại lật ra weibo Quách đạo, thật đúng là đăng ảnh poster, có tấm cậu cầm trường kiếm, nhìn còn rất có tinh thần, bạn trên mạng bình luận bên dưới cũng biểu thị rất chờ mong, lại còn có mấy người trong giới hỏi Quách đạo có biết chuyện mình kết hôn không, thực sự là có thể nghĩ tới.
Weibo vừa đăng đã có rất nhiều người like, chỉ là một chuỗi bình luận bên dưới nói cậu có năng lực đăng ảnh của mình thế nào lại không dám đăng ảnh của chồng a!
Lâm Nham liếʍ môi một cái khẽ cười một tiếng, rón rén mở cửa phòng nghỉ, thấy nam nhân đang đưa gò má về phía mình hơi híp mắt một cái, giơ lên di động tìm một góc độ lớn, chụp một tấm bóng lưng đẹp trai.
Đến, chồng đẹp trai của tôi, lúc làm việc đặc biệt đẹp trai. [Hình ảnh]
Sau khi đăng xong lại lén lút che miệng cười, loại cảm giác này thật là thú vị.
Lại load weibo, bên dưới lại là một chuỗi bình luận.
A a a, bóng lưng của anh chồng thật đẹp trai.
Bóng lưng của anh chồng nhìn lại thật có tiền!
Lâm Nham cậu dám đăng tấm hình chụp bóng lưng cậu có dám đăng hình chụp chính diện gương mặt hay không!
Anh chồng có cổ phong phạm bá đạo tổng tài.
Liếʍ liếʍ liếʍ, cho dù là bóng lưng cũng đáng giá liếʍ lại liếʍ a.
Lâm Nham im lặng nhìn bình luận bên dưới càng ngày càng chạy lệch, quả quyết thoát weibo tìm một bộ phim xem gϊếŧ thời gian.
Lúc mười một giờ đêm, Hoắc Cảnh Lân rốt cuộc xử lý xong toàn bộ văn kiện bị đọng lại trong nửa tháng, giơ tay lên nhéo nhéo sống mũi đối với Ngô đặc trợ nói, "Cực khổ rồi, cuối tháng tăng tiền thưởng cho cậu."
Ngô đặc trợ cười hắc hắc gật đầu, "Không khổ cực không khổ cực, bồi ông chủ tăng ca là vinh hạnh của tôi.
"Không có tiền tăng ca còn vinh hạnh không?"
"Không vinh hạnh." Ngô đặc trợ nhanh chóng lắc đầu, ông chủ chỉ biết khi dễ người.
"Báo cáo hành trình ngày mai cho tôi nghe." Dựa lưng vào ghế ngồi thả lỏng thân thể, Hoắc Cảnh Lân trầm giọng nói.
"Sáng mai tám giờ truyền thông Thiên Dịch có một cuộc họp hội nghị thường kỳ cần ngài dự họp, mười giờ cùng chuyên gia của tập đoàn đàm luận quy hoạch kỳ hai của hạng mục Hải Thiên, mười hai giờ cùng ăn cơm với thư ký Trương, một giờ rưỡi chiều bay đi D thị có một cuộc gọi thầu còn có một tiệc tối từ thiện, dự tính chín giờ bay trở về." Ngô đặc trợ lấy ra ipad vuốt lại vuốt bên trên ghi lại.
Hoắc Cảnh Lân sau khi nghe qua lại nhíu mày.
Sinh hoạt trước khi kết hôn vẫn như vậy hắn cũng không có cảm thấy không thích hợp, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới cả ngày đều không thể nhìn thấy Lâm Nham hắn cũng rất buồn bực, nhất là đợi buổi tối xuống máy bay sợ rằng đều đã mười một mười hai giờ, lúc ấy thân ái nhà hắn đã sớm bọc chăn vù vù ngủ say.
Nhưng là công việc chính là công việc, hắn không thể tùy hứng.
Càng nghĩ càng thấy khó chịu, Hoắc Cảnh Lân mặt lạnh ừ một tiếng, "Đã biết."
Ngô đặc trợ cảm giác vừa rồi mình nhất định đã rùng mình một cái, khí trời tháng bảy cư nhiên ra một thân mồ hôi lạnh, ông chủ nhà mình hình như không có nói thêm cái gì.
"Ông chủ nếu không có chuyện gì tôi đi về trước, sáng mai tôi đi đón ngài." Ngô đặc trợ thu hồi ipad.
"Ừ, trên đường chú ý an toàn." Hoắc Cảnh Lân đứng dậy đi đến phòng nghỉ, mở cửa ra không ngoài ý muốn thấy Lâm Nham bọc chăn ngủ, hắn đi tới cúi người ôm lấy người.
"Ngô?" Lâm Nham không có ngủ say, bị ôm lấy liền mơ mơ màng màng mở mắt ra, "Xong việc rồi?"
"Ừ, chúng ta về nhà." Hoắc Cảnh Lân cũng không buông cậu xuống, trực tiếp ôm ngang liền đi ra ngoài.
Lâm Nham đỏ mặt, tốt xấu gì cậu cũng hơn 60 kg, này nếu như bị ôm đến bãi đậu xe cánh tay nam nhân còn không phải đau nhức a, giùng giằng mà lôi kéo tay nam nhân, "Thân ái lúc anh làm việc đặc biệt soái."
Cái đuôi to lớn sau lưng Hoắc Cảnh Lân quơ quơ, đúng vậy, ta vẫn rất tuấn tú.
"Sáng mai cùng đi Thiên Dịch, anh có một cuộc hội nghị thường kỳ phải tham gia."
"Được, dù sao anh mỗi ngày bận rộn như vậy, em cũng có thể tìm chút công việc làm." Lâm Nham gật đầu, rất chờ mong ngày mai cùng Phạm Hồng Vân gặp mặt.