- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Khoa Huyễn
- Vong Giả Quy Lai
- Chương 73
Vong Giả Quy Lai
Chương 73
Thôn trại nhìn có vẻ an lành, nhưng lại ẩn giấu điềm sát cơ.
Nhóm người Mạc Phỉ đã thông thạo đường đi, bọn họ nắm bắt thời điểm đối phương thay ca để vạch ra kế hoạch hành động cho mình.
Sắc trời dần dần tối sẫm, bọn người Trương Khánh rời đi đến giờ đã được một giờ, Mạc Phỉ quyết định tại thời điểm bọn họ chuẩn bị thay ra liền động thủ.
Chính vào lúc mọi người chuẩn bị tập trung đến pháo đài để bắt đầu hành động, Mạc Phỉ phát hiện hai tên thủ hạ của Trương Khánh đang chậm rãi tiến đến chỗ của mình. Thời điểm nhìn thấy hai người kia, người ở bên cạnh có chút lo lắng.
Mạc Phỉ bình tĩnh phất tay nói: “Mọi người nhanh đi chuẩn bị, tôi sẽ ngăn cản bọn họ.”
Hai người kia quả thật là tới để tìm Mạc Phỉ, lúc nhìn thấy Mạc Phỉ, một người trong số đó đánh giá bốn phía một chút, sau đó đi tới trước Mạc Phỉ: “Tôi có nghe được lời của cậu nói. Liên quan đến huyết thanh, rốt cuộc cậu biết được tới đâu?”
Hành vi của hai người này làm Mạc Phỉ nhíu mày. Cẩn thận nhìn cái cách mà hai người nói chuyện khi trước, khuôn mặt hiện lên thần sắc kiên nghị. Ở họ có một sự nhất trí là lạ, khiến Mạc Phỉ sản sinh cảm giác nghi ngờ khó hiểu.
Mạc Phỉ mỉm cười nhìn cái người nãy giờ vẫn chưa mở miệng, cậu nói: “Vấn đề này các người đã hỏi qua tôi rồi mà. Không sai, tôi đã nhìn thấy người được tiêm loại huyết thanh đó, đến bây giờ hắn vẫn còn sống. Thủ lĩnh của các anh không phải trở về thành phố B, muốn tôi giúp anh ta thuận lợi hoàn thành thí nghiệm à, tại sao bây giờ hai người lại hỏi tôi nữa?”
“Không hổ là phóng viên, quả nhiên nhanh mồm nhanh miệng.” Người nãy giờ vẫn chưa mở miệng đột nhiên lên tiếng.
Một câu nói này khiến Mạc Phỉ lập tức cảnh giác.
Đối phương liền nói tiếp: “Cậu không cần quá mức kinh hoảng như vậy đối với chúng tôi, sở dĩ tôi biết là vì trước đó tôi đã điều tra qua hồ sơ cá nhân của cậu. Cậu cũng không cần phải vội vã phủ nhận, người tên Lữ Bằng Cao trước đó đóng giữ trong thôn này, hắn đã gửi thông tin cho chúng tôi rồi.”
Hắn đưa bản điện báo cho Mạc Phỉ xem, sắc mặt Mạc Phỉ liền trở nên khó coi, cậu ngẩng đầu nhìn hai người, mắt lạnh hỏi ngược lại: “Vậy rốt cuộc ý của hai người là gì?”
Người đó vừa nói chuyện vừa thu hồi điện báo trong tay, hắn nói với Mạc Phỉ: “Cậu so với ghi chép xác thực không giống nhau lắm, xem ra sau khi rời khỏi viện khoa học đã gặp phải không ít khó khăn. Cậu tên tâm, chúng tôi chỉ là muốn trợ giúp cậu, xét trên một góc độ nào đó, chúng ta có thể xem như bạn bè.”
“Bạn bè?” Lời của đối phương làm Mạc Phi không rõ, cậu nghi hoặc liếc nhìn hai người đứng đối diện, cảm giác mình sắp biết được một sự thật không hề tầm thường.
Người đứng ở phía sau ho khan một tiếng, hai người lập tức rời đi, chỉ để lại cho Mạc Phỉ hai cái bóng lưng cùng vô vàn thắc mắc mơ hồ.
“Sao vậy Mạc Phỉ, hai người bọn họ tới để làm gì?” Một người trong tiểu đội tiến đến hỏi.
Nghe được như vậy, Mạc Phỉ sờ sờ mũi, sau đó cậu xoay người nói với cậu ta: “Không có gì.”
Hai người tìm đến Mạc Phỉ, người đứng ở phía trước tên là Bành Vịnh Đức, còn người đứng ở phía sau là Mã Bảo. Hai người bọn họ gia nhập đại viện rất lâu rồi, so với Trương Khánh sớm hơn nhiều. Hai vị lãnh đạo lúc trước bị Lang giáo sư sát hại, bọn họ vẫn tiếp tục ở đó, bất quá chức vị khi đó không được cao.
Mã Bảo đứng ở phía sau Bành Vịnh Đức, hắn lo lắng hỏi: “Lão Bành, cái tên Mạc Phỉ đó chúng ta có thể tin tưởng sao? Cậu ta và Địch Hạo Tuấn chính là người đã trộm huyết thanh đấy.”
Bành Vịnh Đức dựng đứng lại cổ áo, nói: “Hai người bọn họ thân phận đặc thù, cấp trên có ý muốn tận lực bảo vệ, tôi chỉ là muốn tranh thủ một chút. Đương nhiên, cũng phải xem vận mệnh của chính bọn họ nữa.”
Trải qua thời gian chiến tranh dài như vậy, thứ có thể ăn uống đều bị đánh cướp sạch sẽ. Vấn đề này từng trở thành chuyện khiến mọi người phiền nhiễu. Nhờ vào sức mạnh của kỹ thuật, Trương Khánh đã thành lập nhà xưởng kỹ thuật trong đại viện, chuyên cung cấp nước cất
sạch cùng đồ ăn sạch. Những đồ ăn này đều chế tác từ thịt tươi, so với mùi vị trước thiên tai cũng không có gì khác biệt, mùi vị rất tươi mới.
Tại trước thôn tỏa lên mùi thịt kho, mùi vị thơm ngon men theo không khí mà lan đến bên trong pháo đài.
“Bà nội nó! Thơm chết tôi rồi!” Đại Bàn ngửi thấy hương thơm này liền nhổ một bãi nước bọt.
Mạc Phỉ mới vào đến nên vừa vặn chứng kiến được cảnh này, cậu hiểu rõ thời gian dài chiến đấu vừa qua, trái tim mọi người đều trở nên mệt mỏi. Kỳ thức ý nghĩ của hết thảy mọi người đều giống nhau, muốn được ngủ ngon giấc, muốn được tắm nước nóng, muốn được ăn một bữa thịt.
“Làm xong vụ này, chúng ta trở về đại viện không quân đi. Địch Hạo Tuấn cùng Đường Sĩ Miễn đã chiếm được trụ sở kia, chúng ta có tường cao, có pháo đài, sẽ không ai dám bắt nạt chúng ta nữa.” Mạc Phỉ nói như vậy. Đáng tiếc cậu vẫn chưa biết sự việc đã hoàn toàn thay đổi, Địch Hạo Tuấn gϊếŧ chết Đường Sĩ Miễn đã biến chất, cũng chưa biết bây giờ đại viện không quân đã bị nhóm người của Lại Minh chiếm lĩnh, bọn họ có đồng đội mới.
Dưới sự cỗ vũ của Mạc Phỉ, trên mặt mọi người đều xuất hiện nụ cười, liền ngay cả Diệp Tiểu Vân bụng to cũng vậy.
Sau khi liếc mắt nhìn Diệp Tiểu Vân, Mạc Phi nói: “Mập mạp, lát nữa mấy cậu hộ tống Diệp tỷ, cùng những thôn dân kia lên xe trước. Chúng ta sẽ chiếm lĩnh đài chỉ huy, cậu có trách nhiệm phải bảo vệ tốt đồng đội của mình, nhiệm vụ của cậu rất nặng đấy.”
“Yên tâm, không thành vấn đề.” Đại Bàn vô cùng nhiệt tình đáp lời.
Mạc Phỉ đi tới bên ngoài pháo đài, từ đỉnh tòa tháp cao đưa mắt nhìn xuống dưới. Đội viên của Trương Khánh vì ngại địa hình nên không dám tùy tiện vào thôn, bọn họ chỉ đứng bên ngoài canh giữ người cùng xe cộ, bởi theo họ suy nghĩ, không có xe, không có thông đạo, đám người Mạc Phỉ sẽ không có cách nào ra khỏi thôn. Mạc Phỉ biết rõ ý nghĩ này của phe địch, nên phân tán mọi người vào các nhà dân nhằm che mắt bọn người của Trương Khánh. Kỳ thực bọn họ có không ít thông đạo, chỉ cần Mạc Phỉ ra lệnh một tiếng, bọn họ có thể hình thành một nhánh phân đội nhỏ, thâm nhập các đường đó mà đột kích đánh triệt kẻ địch.
Nơi này địa hình rất cao, so với vùng hoang dã trước kia có lợi nhiều lắm, giờ khắc này Mạc Phỉ vô cùng vui mừng vì khi đó không nóng vội mà nổ súng, bằng không cứ coi như đánh bại Trương Khánh, đội của cậu chắc chắn cũng sẽ thương vong không ít.
Ngay lúc Mạc Phỉ chuẩn bị hành động, Bành Vịnh Đức cùng Mã Bảo cũng vừa trở lại trại của mình, bọn họ đang chuẩn bị thay ca, bỗng nhiên, có người ở ngoài cửa thốt lên: “Đội trưởng! Đội trưởng! Mau đến đây xem một chút!”
Bành Vịnh Đức và Mã Bảo nhận ra vẻ mặt của người thủ hạ kia xem ra đã sợ hãi đến cực độ, hai người bọn họ liếc mắt nhìn nhau, sau đó một trước một sau leo lên tường cao của thôn trại.
Đứng ở trên tường cao, nương theo sự chỉ điểm của tên thủ vệ, Bành Vịnh Đức bất ngờ phát hiện ở rìa núi ngay sau thôn Đông Sơn tụ tập không ít Zombie. Có lẽ vì trời gần tối, Zombie hoạt động rất mạnh, chúng nó đang chậm rãi đi tới thôn Đông Sơn.
Thủ vệ giải thích: “Có thể là có thứ gì đó chết ở dưới đáy, hấp dẫn sự chú ý của chúng. Tôi cảm giác nơi này càng ngày càng có nhiều Zombie, hay là bây giờ chúng ta xạ kích giải quyết hết bọn chúng được không?”
“Bên ngoài có nhiều Zombie như vậy, chúng ta không quản nổi đâu. Các cậu nhanh chóng thay ca, nhớ phải đổi lấy vũ khí tốt một chút.” Bành Vịnh Đức nói. Sau đó, hắn có vẻ suy nghĩ gì đó, rồi tiếp, “Bãi đậu xe bên kia tạm thời không cần sắp xếp người đến trực, bảo các anh em lại đây ăn no rồi tính tiếp.”
“Cảm tạ đội trưởng!” Tên thủ vệ kia vô cùng mừng rỡ.
Bành Vịnh Đức cùng Mã Bảo đi về phía sau bức tường, những thủ vệ còn lại dồn dập rút khỏi khu vực tường thành. Mấy người canh giữ ngoài bãi đậu xe nghe được lệnh liền lập tức lui về chỗ nghỉ ngơi, sắc trời càng ngày càng muộn, xem ra Trương Khánh tối nay sẽ không trở lại kịp. Mệt mỏi cả một ngày, bọn họ chỉ mong muốn ăn phần cơm thật ngon, sau đó ngủ một giấc.
Bỗng, phía sau núi vang lên tiếng súng, các đội viên đang dùng cơm đều sững sờ, nhưng bởi vì tiếng súng ở xa, bọn họ đều nghĩ có thể vài thủ vệ đi tuần tra phát hiện thấy Zombie nên nổ súng mà thôi.
Nhóm binh lính cao to ngồi vây chung quanh cái nồi thật lớn, những người có địa vị tương đối cao thì ngồi tụm thành một chỗ, bọn họ vẫn chưa bị phát súng lẻ loi kia quấy rối, sau khi tùy tiện liếc mắt nhìn, một tên trong đám binh lính nói: “Ồ? Hai vị đội trưởng đều không tới dùng cơm à? Hôm nay làm sao vậy?”
“Mấy anh em trước kia trực ở thôn Đông Sơn đều ra ngoài hết rồi, tiểu tử Phong Thiệu Huy quen nịnh nọt đã chạy theo hai người kia không có ở đây. Bành ca nói để ảnh và Mã ca đi xung làm quen địa hình một chút.”
“Tiểu tử này đích thị là yêu tinh nịnh nọt mà!” Người lính kia bất mãn lên tiếng.
Ngay lúc bọn họ đang ăn ngon lành, một vật tròn tròn từ từ lăn tới chỗ của bọn họ. Một trong số họ không chú ý đến nó nên thong thả đi lướt qua, ngay lúc đó, một đạo hỏa lôi phóng lên trời, mặt đất xung quanh bỗng nhiên oành một tiếng thật lớn, khoảng cách mấy mét phụ cận đều bị nổ tung lên cao, cái chảo cũng bị lật tung văng lên tận nóc.
“Gϊếŧ!” Người của Mạc Phỉ ở trong trại hô to, rồi đồng loạt ào ra nổ súng giải quyết gọn một nhóm người một cách nhanh chóng.
Đám người còn sống nhận thấy tình huống không ổn, gấp gáp đi về chân tường cầm vũ khí của mình lên, chừng mấy giây tiếp theo, liền có thêm vài người ngã xuống dưới nòng súng.
Một số binh sĩ sau khi lấy được súng, tự phân chia tổ đội để tác chiến, bởi hai người Bành Mã không có mặt để chỉ huy, bọn họ biểu hiện có chút hỗn loạn, vọt vào trại, lại bị loạt đạn trùng kích liên tục. Bọn họ cứ cầm súng do dự chưa dám quyết định.
Bành Vịnh Đức tại tường cao nhìn thấy màn này, hắn biết Mạc Phỉ không phải xuất thân từ quân đội, có thể dùng ba tấc miệng lưỡi tạm tránh đầu sóng ngọn gió, không chọn cách chiến đấu trên đường phố nhằm giảm bớt thương vong, chính là một quyết định đúng đắn. Tuy rằng nguyên nhân xuất phát từ chỗ của Trương Khánh, nhưng hắn vẫn có chút kính phục với cách xử trí của Mạc Phỉ.
Binh lính bên cạnh nôn nóng nhìn hắn, Bành Vịnh Đức giả bộ phẫn nộ, vung tay lên nói: “Còn chờ cái gì nữa? Tiến lên!”
“Các anh em! Xông lên gϊếŧ hết bọn nó!” Sau câu nói này, thủ vệ từ trên tường cao phóng xuống, cùng với binh lính trên mặt đất, bọn họ tạo thành thế trận tán loạn, vọt về hướng thôn Đông Sơn.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Khoa Huyễn
- Vong Giả Quy Lai
- Chương 73