Quả nhiên, sau khi biết tin Nạp Lan Sí đã đổ bệnh đã mấy ngày, mọi người đều đồn hắn làm nhiều việc ác, là ta đã thay trời hành đạo.
Cha ta tới cửa xin lỗi, ba lần bốn lượt đều bị nô bộc đuổi ra ngoài, mấy ngày nay ngay cả các tiểu thϊếp của cha ta cũng tránh mặt ông, sợ bị giận cá chém thớt.
Tôi vội ôm đầu nói: "Cha ta sẽ không gϊếŧ ta thật đâu, chỉ đưa đầu ta cho Nạp Lan Sí để xin lỗi thôi."
"Có... có khả năng lắm." Đông Mai cũng sợ hãi, "Tiểu thư, nếu không chúng ta đi dỗ dành Nhϊếp chính vương, để ngài ấy tha thứ cho chúng ta."
Có lý.
Nhưng ta vừa định ra cửa, lại lùi về sau ba bước: "Hắn vừa nhìn thấy ta, không nhịn được cầm đao chém ta thì làm thế nào?"
Đông Mai cũng hoảng sợ.
Ta ngồi trước bàn trang điểm, chỉ vào mặt mình: "Nào, biến nó thành diện mạo khiến người ta không đành lòng g.i.ế.t đi."
Đông Mai: "..."
Trước phủ Nhϊếp chính vương.
Đông Mai lo lắng đến toát mồ hôi: "Tiểu thư nhà ta là đích nữ Tướng phủ, tới thăm Nhϊếp chính vương, làm phiền thông báo một chút.."
Trước phủ Nhϊếp chính vương có hai tên thị vệ, một người điếc, một người mù.
Sau vài lần, thị vệ mới nghe rõ.
Hắn vui mừng, hướng bên trong phủ nói to: "Truyền xuống, đích nữ Tướng phủ vừa ý Nhϊếp chính vương, tới thăm bệnh. Mau bẩm báo Nhϊếp chính vương."
Bên trong phủ vô số tiếng đáp lại:
"Dạ!"
"Lập tức!"
"Cái này không phải khiến chủ tử mừng c.h.ế.t sao!"
!!!
Đông Mai tức muốn khóc: "Chờ đã, ý chúng ta là..."
Thị vệ trấn an nàng: "Ta biết các ngươi sốt ruột, cứ từ từ, không cần nôn nóng..."
Ta ngồi trên kiệu mềm, nghe thấy lời này, đôi chân run rẩy như cái sàng.
...
Nô bộc đi ra thông báo.
"Vương gia nói, ngài còn chưa c.h.ế.t, tiểu thư không cần tới thăm." Hắn dừng một chút, "Vương gia còn nói, nếu tiểu thư thật lòng đến thăm, cửa vương phủ cũng không ngăn được..."
À cái này....
Ham muốn sống sót khiến ta phá lệ chân chó một phen.
Ta xuống kiệu, nhìn nhà phú quý trước mặt, vén váy bước vào trong phủ: "Thật chứ, làm sao không thật cho được!"
Nạp Lan Sí không giống như là giả bệnh.
Lúc rèm châu đang đung đưa, hắn nằm thẳng đơ trên giường, sắc mặt tái nhợt như tuyết, đôi môi cũng mất đi sắc hồng.
Ta hoảng sợ.
Một đá ngày hôm đó thôi, mà có thể khiến cho hắn bệnh thành như vậy, ta phải suy nghĩ xem nên kiếm cớ như thế nào mới có thể phủi sạch quan hệ với chính mình.
Một giọng nói lạnh lùng từ sau bức rèm châu truyền tới: "Nếu ngươi tới đây để xem Cô ngủ yên hay không yên, thì ngươi có thể đi."
Ta nhẹ giọng nói: "Thần nữ mỗi ngày đều lo lắng cho sức khỏe của Nhϊếp chính vương, không biết đã khỏe hơn chút nào chưa?"
Hắn nhẹ nhàng nhả ra hai chữ: "Không khỏe."
Ta vội vàng quỳ xuống: "Đều do hôm đó thần nữ lỗ mãng, thần nữ cũng là vô ý làm vậy, mong Nhϊếp chính vương đừng trách tội".
Hắn nham hiểm nói: "Không trách ngươi thì trách ai?"
"..." Ta cắn răng, sai người đưa lên một rương toàn bảo châu ngọc thạch, ước chừng mấy ngàn kim: "Thần nữ không có gì, chỉ có những thứ tầm thường này, bày tỏ áy náy."
Quả nhiên, nam nhân kia dùng một tay chống đầu, nhắm mắt dưỡng thần.
Hắn rất hứng thú.
Mọi người đều biết, trong tay Nhϊếp chính vương tuy chỉ nắm giữ một ít binh quyền, nhưng hoàng đế chưa bao giờ xem hắn là người ngoài, bất luận hắn lập được bao nhiêu công lao, đều không bao giờ ban thưởng bất cứ thứ gì cho hắn.
Mỗi tháng chỉ lĩnh bổng lộc của triều đình phát cho.
Hắn lúc nào cũng ban thưởng cho thuộc hạ, nên đương nhiên tiếng nghèo vang xa.
Nhưng ta thì khác.
Diệp gia là vọng tộc trăm năm, tổ tiên tích góp được không ít.
Từ nhỏ, mẹ ta đã bỏ ra rất nhiều tiền bạc để huấn luyện ta, sợ ta sau khi vào cung sẽ bị các phi tử khác chưa gặp mặt qua cười nhạo.
Ta có tiền.
Vừa vặn hắn thiếu tiền.
Nghĩ đến đây, ta cảm giác cái đầu trên cổ vững chắc hơn nhiều.
Ai ngờ, Nạp Lan Sí cười nhạo: "Cô không muốn."
Hắn lại không muốn.
Ta tức cái l*иg ngực, chỉ có thể nhẹ nhàng nói: "Lễ vật tạ lỗi tuy ít, nhưng đó là của hồi môn thần nữ đã dành dụm mười mấy năm qua cho mình. Vốn tưởng dốc hết tất cả có thể khiến cho Vương gia vui lòng nhận..."
Vừa nói ta vừa lau nước mắt cho có.
Chờ ta khóc xong.
Khóe miệng Nạp Lan Sí nhếch lên hài lòng, miễn cưỡng nói: "Đã như vậy, ta bèn nhận lấy."
Vung tay lên. Hắn sai đầy tớ vào chuyển sạch đồ cưới của ta.
"..." Ta thở phào nhẹ nhõm, "Vương gia đã tha thứ cho thần nữ, vậy thần nữ không quấy rầy Vương gia nghỉ ngơi nữa, Đông Mai... chúng ta đi..."
Ngay khi ta như cởi bỏ được gánh nặng.
Sau bức rèm châu, một đôi mắt đen xa xăm lộ ra sự hiểm ác nhân thế, hắn nói: "Chờ một chút... Ai nói Bản vương đã tha thứ cho ngươi?"