Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vòng Eo Của Chị

Chương 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
7

Đến tận lúc anh đặt tôi lên giường, tôi mới nhận ra là mình vẫn đang mặc áo choàng tắm.

Hàn Mạc quay đi khóa cửa, đến khi quay lại, anh đứng ở chân giường, không nói lời nào bắt đầu cởϊ qυầи áo.

Anh cởi vô cùng tự nhiên, giống như đang làm một chuyện hết sức bình thường.

Nhưng mà!

Hôm nay là lần đầu chúng tôi gặp nhau đó.

Mặt tôi đỏ bừng, còn đỏ hơn cả lúc ở trên xe, tôi hoảng loạn nhìn đi nơi khác.

Thật lòng mà nói thì, tôi sợ.

Nhưng vì không muốn mất mặt, nên tôi chỉ bất an nắm chặt lòng bàn tay, cố gắng không để lộ sự sợ hãi ra ngoài.

Hàn Mạc cởϊ áσ, ánh mắt anh dừng trên bàn tay đang nắm lấy ga trải giường của tôi.

Bị anh phát hiện rồi……

Tôi nghĩ anh sẽ chẳng đột nhiên bộc phát lòng tốt, tha cho tôi, càng không có khả năng thương lượng xong mọi chuyện rồi mà lại bảo bỏ là bỏ.

Quả nhiên, anh không có lấy một chút do dự, cúi người xuống, tay nắm lấy cổ chân tôi, rồi kéo tôi xuống cuối chân giường.

Tôi sợ hãi kêu lên một tiếng, nhanh chóng giữ chặt áo choàng tắm.

Hai tay Hàn Mạc chống ở hai bên người tôi, dùng tư thế nam trên nữ dưới ép lấy tôi.

Anh cười nói: “Chị ơi, tên đã bắn ra thì không thể quay đầu đâu.”

Tôi không dám nhìn thẳng vào anh, nhưng lại trái tim lại bị khuôn mặt cùng cơ thể ấy trêu trọc đến mức rung động không ngừng.

Nên tôi cam chịu số phận, nhắm mắt lại.

Hàn Mạc giống như một mũi tên dũng mãnh được bắn ra từ một cây cung đã được kéo căng dây, mũi tên bay thẳng tắp, bắn thẳng vào trái tim tôi.

……

8

Lúc đứng ở ngoài cửa phòng Tần Thi Kỳ, Hàn Mạc đã nói ——

“Có muốn chơi trò chơi, gậy ông đập lưng ông không.”

Tôi không phải người vì một chút tức giận mà mất lý trí.

Mấy chuyện bắt gian, đánh ghen, tôi khinh không thèm làm, càng không muốn nhớ đến những hình ảnh xấu xa ghê tởm đó.

Mà dù có phá đám bọn họ thì thế nào nữa, cuối cùng người phải rời đi cũng chỉ có một mình tôi mà thôi, không có tôi, ngược lại còn càng làm họ thoải mái.

Sau này khi bạn bè Hứa Hạo nhắc lại chuyện này, đại khái tôi chỉ có cái danh là người phụ nữ tuyệt vọng chỉ biết oán hận.

Đây cũng là lý do khiến tôi chấp nhận lời đề nghị của Hàn Mạc.

Dùng cách của đàn ông để đối xử với đàn ông, như vậy người ở bị thiệt trong mối quan hệ này sẽ không phải là tôi.

Còn một nguyên nhân khác là vì khuôn mặt và dáng người của Hàn Mạc đều khiến tôi vô cùng vừa lòng.

Mặc dù trước đây quan hệ của tôi và Hứa Hạo cũng tốt, nhưng khi anh ta và Hàn Mạc đứng cùng một chỗ, ánh mắt của tôi vĩnh viễn luôn bị Hàn Mạc thu hút đầu tiên.

Nếu là anh, thì tôi tình nguyện.

Có lẽ Hàn Mạc cũng rất thích tôi.

Anh dường như rất trân trọng tôi.

Rõ ràng đây là lần đầu gặp mặt, nhưng mỗi lần anh hôn tôi, tôi đều thoải mái đón nhận, giống như đang cảm nhận từng cánh hoa anh đào của mùa xuân rơi xuống mặt hồ lấp lánh.

Dịu dàng và mãnh liệt cũng tồn tại, chính là sự chí mạng lớn nhất.

Không biết đã qua bao lâu, chạng vạng của những ngày cuối thu đầu đông, mặt trời xuống núi từ rất sớm, tôi vô tình liếc nhìn khe hở giữa tấm rèm chưa kéo chặt, chẳng biết từ lúc nào bầu trời đã tối đen.

Tôi đã kiệt sức, cảm thấy đã đến lúc phải kết thúc, run rẩy hỏi Hàn Mạc: “Đại ca à, anh đói bao lâu rồi vậy?”

Anh không đáp, mà nhìn thẳng vào mắt tôi, khóe môi cong lên một nụ cười, khiến mặt tôi đỏ bừng, tim đập thình thịch.

Đúng lúc đó, điện thoại của tôi kêu lên.

Trên màn hình hiện lên thông báo “Hứa Hạo” gọi đến.

Tôi cầm điện thoại, muốn tắt máy, Hàn Mạc lại cướp điện trong tay tôi đi.

Tôi kinh ngạc trợn tròn mắt, sau đó tôi thấy anh nhấn nhận điện thoại, rồi đặt điện thoại ở bên tai: “Alo?”

Anh điên rồi à!

9

Vậy mà anh lại nghe điện thoại!

Tôi che miệng, không dám phát ra âm thanh.

Trong ánh mắt của Hàn Mạc mang theo ý cười, hư hỏng đến mức khiến người ta muốn phát điên.

Trong điện thoại, khi Hứa Hạo nghe được tiếng của anh, thì ngẩn ra một lát rồi mới hỏi: “Hàn Mạc, sao điện thoại của bạn gái tôi lại ở chỗ cậu?”

Giọng nói của anh ra tràn đầy nghi ngờ, và rất nhiều bất mãn.

“À.” Hàn Mạc điều chỉnh nhịp thở, đáp: “Chị ấy không thấy cậu ở trong phòng, nên đến hỏi tôi có thấy cậu đâu không, rồi…… để điện thoại ở trong phòng tôi.”

Không biết Hứa Hạo có tin lời anh nói hai không, anh ta lẩm bẩm vài tiếng rồi cúp máy.

Tôi cũng trụ vững được mình.

……

Sau khi kết thúc, tôi bám vào tường, bước đi khó khăn để quay lại phòng.

Sau khi tắm rửa xong, Hứa Hạo cũng đã quay lại.

Anh ta cũng đã tắm xong, đã thay quần áo khác, cả người tỏa ra cảm giác đàn ông đã được thỏa mãn.

Tôi coi như không nhìn thấy anh ta.

Với tôi thì, tôi và anh ta đã chia tay rồi.

Vừa nãy khi tôi vẫn còn ở trong phòng Hàn Mạc, anh ta có ghé qua một lần, tìm Hàn Mạc lấy lại điện thoại của tôi.

Tình cờ lúc đó tôi đang ở trong nhà vệ sinh, anh ta không thấy tôi, tôi lại nghe được rõ cuộc trò chuyện của họ.

Đàn ông hiểu đàn ông nhất, Hứa Hạo nhìn trạng thái của Hàn Mạc, cũng biết ngay là anh vừa làm cái gì.

Anh ta nghi ngờ nhìn quanh phòng một vòng, không thấy ai, thì dùng giọng bỡn cợt, nói chuyện với Hàn mạc: “Nên đi tìm phụ nữ rồi đấy bạn, đừng để mình nghẹn hỏng*.”

(Hứa Hạo không thấy ai, nên nghĩ Hàn Mạc tɧẩʍ ɖυ)

Nghe Hứa Hạo đột nhiên nói móc nói mỉa, Hàn Mạc chỉ cười mà không đáp, đưa di động của tôi cho anh ta.

Lúc sắp rời đi, Hứa Hạo vẫn không tin mà hỏi lại lần nữa: “Cậu thực sự không nhìn thấy Nhạc Nhạc?”

Hàn Mạc tự nhiên đáp: “Không thấy, chắc là đến chỗ nào chơi rồi, cậu tìm lại thử xem?”

Tôi ngồi nghe ở bên trong mà trong lòng cảm thấy run sợ, vừa cảm thấy kỹ thuật diễn của anh cũng tốt thật, vừa cảm thấy vô cùng sản khoái vì trả thù được tên đàn ông cặn bã.

Sau khi trở lại căn phòng ban đầu, bây giờ ở đây chỉ có tôi và Hứa Hạo.

Thấy tôi vừa mới tắm gội xong, thì anh ra ngơ ngác đứng nhìn, nhìn tôi một lúc lâu, thì chậm rãi đi đến phía sau tôi, muốn ôm tôi.

Vừa mới thoải mái ở chỗ Tần Thi Kỳ xong, mà mới nhìn tôi một cái đã lại động dục rồi?

Sự chán ghét của tôi lên đến cực điểm, lạnh nhạt bảo anh ta: “Đêm nay anh ra ngoài ngủ đi.”

Hứa Hạo làm nũng muốn làm tôi mềm lòng: “Bảo bối……”

Bây giờ tôi thực sự vô cùng chán ghét bộ dáng này của anh ta, tôi nâng giọng: “Nếu anh không đi, thì tôi đi.”

Ngoài việc nɠɵạı ŧìиɧ, thì bình thường Hứa Hạo cũng là một người bạn trai chu đáo, anh ta sẽ không để tôi ngủ ngoài sô pha.

Huống hồ tôi làm như vậy, cũng như đang tạo cơ hội cho hắn ta đi tìm Tần Thi Kỳ, anh ta cũng không thiệt.

Hứa Hạo cũng không dây dưa, chỉ không cam lòng liếc nhìn tôi một cái, rồi cuối cùng cũng rời đi.

.
« Chương TrướcChương Tiếp »