Chương 11

33

Hàn Mạc đến nhà tôi, anh ngoan như một bạn nhỏ đến chơi nhà bạn học.

Anh ngồi yên trên sô pha, không đi qua đi lại, cũng không nhìn ngó xung quanh, tôi đi đến đâu, anh nhìn theo đến đó.

Trước đây tôi từng nuôi một bé cún, bé cún cũng thích nhìn theo tôi như thế.

Biết anh chưa ăn gì, tôi mất 10 phút để nấu cho anh một bát mì

Ăn xong thì cũng đã muộn, nhưng Hàn Mạc chẳng có ý muốn về thì phải.

Tôi cũng không tiện mở mồm đuổi khách, đành phải bảo là trong nhà không có quần áo cho anh thay, hỏi anh phải làm sao.

Thật ra là tôi đang muốn đuổi kéo anh về.

Tôi chắc chắn là anh nghe hiểu ý tôi, nhưng anh lại cố ý làm theo hướng khác: “Không có quần áo để thay, thì anh không mặc gì là được, chắc chị không để ý đâu nhỉ.”

Cao thủ.

Tôi không còn gì để nói nữa.

Nghe tiếng anh xả nước ở trong nhà tắm, lòng tôi trở nên rối loạn mất kiểm soát*, vì sự tồn tại của anh, mà một buổi tối bình thường quen thuộc ở nhà lại trở nên bất bình thường.

(Bản gốc Tâm viên ý mã: đây là thành ngữ có nghĩa trong tiếng Việt: nghĩa đen là: cái tâm như khỉ vượn, cái ý như ngựa chạy. nghĩa ẩn dụ trong triết lý của Phật giáo, Đạo giáo và Nho giáo là tâm trí con người ta thường xáo động và dễ mất kiểm soát)

Một lát sau, tiếng nước dừng lại, Hàn Mạc bước ra, tôi không nhịn được mà nhìn về phía anh.

Anh mặc lại áo thun của mình, vì không có quần để thay nên cuốn tạm khăn tắm.

“Chị ơi.” Hàn Mạc nhìn tôi, cầu cứu: “Qυầи ɭóŧ của anh giặt sạch rồi thì treo ở đâu.”

34

Tôi: “……”

Vì sao!

Lại buồn cười thế này!

Tôi lấy qυầи ɭóŧ của anh bỏ vào máy sấy, sấy vài phút là khô.

Mặt tôi cũng nóng bừng.

Tôi cầm qυầи ɭóŧ, ném cho anh: “Mặc vào đi, trông chẳng ra sao cả.”

Hàn Mạc gật đầu: “Vâng ạ.”

Vừa nói anh vừa gỡ chiếc khăn tắm quấn quanh hông ra.

Tôi nhanh chóng quay mặt đi.

Đợi một lát rồi mới quay lại, Hàn Mạc vẫn còn đứng đó, ngại ngùng nhìn tôi.

“Chị ơi.”

“Sao thế?”

“Khó chịu.”

Tôi tưởng anh thấy không thoải mái, nên vội vàng tiến đến, hỏi: “Khó chịu ở đâu?”

Hàn Mạc kéo tay tôi, sát lại gần tôi, giọng nói trầm khàn, mờ ám: “Ở đây.”

Trong đầu tôi như có động đất sóng thần.

Lúc tôi quỳ xuống, mọi chuyện dừng như xảy ra một cách rất tự nhiên.

Nếu không gặp anh, có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ làm chuyện này.

Khi xong việc, tôi thấy tai Hàn Mạc đỏ rực như sắp nhỏ má..u, anh rút một tờ khăn giấy, dịu dàng lau khóe miệng cho tôi.

Giọng anh khản đặc, anh ôm tôi về giường, thân mật nói: “Chị ơi, sắp tới chị cũng chuẩn bị ít đồ ở nhà chị nhé, anh không muốn lần sau chị lại vất vả như vậy nữa.”

Tôi liếʍ môi, môi vẫn còn hơi tê tê.

Rõ ràng anh đã nắm chắc thắng lợi, như lấy đồ nằm trong túi.

Đồ đàn ông tâm cơ.

Đã được lời lại còn khoe mẽ.

35

Cảm giác khi yêu đương với em trai nhỏ?

Có lần tôi vô tình thấy chủ đề đó, rồi để lại bình luận xuống dưới: Nếu cơ thể không tốt, thì nhất định đừng đi trêu trọc mấy em trai nhỏ.

Không lâu sau đó, có một người chị em nhắn tin hỏi tôi có phải đã trải qua chuyện gì rồi không.

Tôi gửi cho cô ấy một cái icon mỉm cười, đáp: “Tớ sắp xong đời rồi.”

Hàn Mạc không phải là nô ɭệ cho tư bản như tôi, sáu tháng cuối năm nay, anh mới từ nước ngoài về xong, đã tiếp tục học lên cao học ở một trường đại học trong nước, anh có rất nhiều thời gian, mỗi phút, mỗi giây anh đều muốn ở bên cạnh tôi.

Công việc của tôi không quá bận, nhưng cũng không hề rảnh rỗi.

Tan làm là lại dành thời gian cho anh, dù rất vui sướиɠ nhưng cũng khiến thời gian của tôi trở nên eo hẹp.

Tôi coi anh như bạn tình, nhưng anh lại hoàn toàn coi tôi như bạn gái anh.

Mà quan hệ bạn trai bạn gái của chúng tôi, cũng chưa được xác định một cách rõ ràng, tôi không biết gì về anh cả, tôi biết, nếu tôi hỏi, anh nhất định sẽ nói cho tôi biết.

Tôi nghiêm túc tự hỏi bản thân, tôi thực sự muốn nói chuyện nghiêm túc với anh sao?

Hứa Hạo làm em trai nhỏ, Hàn Mạc cũng là em trai nhỏ.

Liệu anh có trở thành Hứa Hạo thứ hai không?

Sau những chuyện đã xảy ra, tôi không còn tin vào chuyện tình cảm nữa.

36

Trong thời gian làm việc, tôi còn đang cần cù chăm chỉ họp hành, thì đột nhiên Tiểu Nhiễm lại gọi đến.

Chúng tôi rất ít khi gọi điện cho nhau, tôi lập tức có dự cảm chẳng lành.

Nhưng thực sự không thoát được, thì tạm thời cứ treo máy đã.

Nhưng cô ấy gọi lại ngay lập tức.

Điện thoại rung lên lần thứ hai, đã làm sếp tôi để ý, sếp săn sóc bảo tôi: “Hay là có việc gấp, ra ngoài nghe đi.”

Tôi xin lỗi mọi người, rồi đứng lên ra ngoài nghe điện thoại.

Tiểu Nhiễm vô cùng lo lắng báo cho tôi biết, Hứa Hạo và Hàn Mạc đã đánh nhau, rồi bị cảnh s át tóm về đồn.

Bây giờ hai người họ không chịu hòa giải, cãi nhau um tùm tỏi, bảo tôi mau qua đó.

Nghe xong tôi giận đến mức không kìm lại được, nhưng cũng không thể không đi.

Tôi xin nghỉ, rồi vội vã đến đó, Hàn Mạc và Hứa Hạo, hai người bị tách ra nhốt ở hai phòng khác nhau, Tiểu Nhiễm, Bạch Tử Thần và Tiêu Vạn đều ở đó.

Tiểu Nhiễm đi đến, hỏi tôi một câu hỏi khó: “Cậu đến xem ai trước?”

Một đồng chí cảnh sát nhân dân cầm sổ nhìn thấy tôi, đánh giá tôi một chút, rồi hỏi: “Cô là nguyên nhân khiến họ làm loạn hả.”

Tôi vô cùng xấu hổ

Tiêu Vạn bước đến giúp tôi giải vây: “Chú cảnh sát ơi, nói vậy không đúng đâu, là họ tự muốn đánh mà, lúc đấy bạn cháu cũng không ở đó.”

Chú cảnh sát bảo được rồi, rồi gọi tôi đi theo.

Tôi nhìn Tiêu Vạn với ánh mắt biết ơn, cậu ấy gật đầu, bảo tôi yên tâm, đi mau đi.

Tiêu Vạn cũng là bạn của Hứa Hạo và Hàn Mạc, vì tôi mà hai người họ loạn thành như này, nói thật thì theo lý họ nên ghét tôi vì ‘hồng nhan họa thủy’*.

(Sắc đẹp hại nước hại dân)

Nhưng dù là Bạch Tử Thần hay là Tiêu Vạn mới nói chuyện với tôi có mấy câu, thì vẫn đều đối xử tốt với tôi y như cũ.

Vậy nên tôi càng thêm xấu hổ.