Chương 1

Chương 1Ánh mặt trời chói chang chiếu rọi giống như ngọn lửa thiêu đốt xung quanh, cái nóng mùa hè khiến người ta có chút choáng váng.

Nhan Chỉ Hạ gian nan di chuyển, ngực bị chói buộc khiến cô càng khó chịu hơn, thứ này vẫn luôn đồng hành từ năm cô phát dục đến bây giờ.

Nhưng hôm nay có chút khác biệt,

Ít nhất cảm giác ngứa ngáy không mãnh liệt như trước, ngược lại cô vẫn cảm thấy trói buộc nhiều hơn. Sắc mặt Nhan Chỉ Hạ trắng như tờ giấy, mồ hôi phủ đầy trán, mồ hơi rơi vào mắt khiến tầm mắt của cô trở nên mơ hồ.

Bóng người chạy phía trước, sân thể dục, còn có trời xanh mây trở nên hư ảo, ngực cô giống như bị tảng đá nặng ngàn cân đè ép.

Hư ảnh kia bỗng nhiên hóa thành ánh sáng trắng, Nhan Chỉ Hạ mơ hồ nghe thấy tiếng kinh hô, mà ý thức của cô lập tức bị kéo vào trong bóng tối.

Chờ đến khi tỉnh lại lần nữa, ở bên tai là âm thanh dong dài, ngực bị siết chặt, đau đớn khiến nước mắt Nhan Chỉ Hạ tràn ra.

“Nói, có mày cố ý không! Giả vờ hôn mê để khiến mọi người cảm thấy tao ngược đãi mày!”

“Khi còn nhỏ thì đoạt ba mày, bây giờ thừa dịp ba mày về lại cố ý làm trò, để ba mày cảm thấy tao cố ý không chăm sóc mày đúng không?”

“Cái tốt không học toàn học cái xấu, để mày làm loạn quan hệ nam nữ, sao, bây giờ lại muốn dùng chiêu này lên người ba mày!”

“Tao muốn mày giấu dôi vυ" này là vì sợ mày phạm sau lần, nhưng mày lại đi quyến rũ đàn ông…”

Mới vừa tỉnh lại đã nhìn thấy dáng vẻ điên cuồng của mẹ, Nhan Chỉ Hạ không cảm thấy ngoài ý muốn, cô chỉ lắc đầu theo bản năng.

“Mẹ, con không có.”

“Không có, không có.”

Hứa Thúy An tát Nhan Chỉ Hạ, hai tròng mắt đỏ đậm tràn đầy chán ghét.

“Tao tận mắt nhìn thấy rồi còn nói không có! A, hai nam sinh kia còn nói ngực mày có sữa đó! Mày không để bọn họ hút thì sao chúng nó biết được!”

“Con không làm vậy, bạn học kia tỏ tình nhưng con không đồng ý, con nghe lời mẹ, không giao lưu với nam sinh.”

Nhan Chỉ Hạ hoảng sợ lắc đầy, đối mặt với ánh mắt phẫn nộ của mẹ, cô không dám lùi về phía sau, chỉ cố gắng giải thích.

“Buổi tối hôm đó, đến lượt con trực nhật, có người vứt rác lung tung, cho nên con mới quét xong muộn, sợ không kịp trở về nên mới đi đường nhỏ, rồi bị kéo vào hẻm…”

Nhan Chỉ Hạ nức nở nói.

Nghĩ đến chuyện buổi tối hôm đó, toàn thân cô run lên.

Nhưng so với chuyện này cô càng sợ mẹ không tin hơn.