Cơ Như Nguyệt lạnh lùng nhìn Thạch Trung Ngọc, ngày hôm qua người này cùng tài xế vô nghĩa, giả mạo là chồng của nàng, ngày hôm nay còn khi dễ Tiểu Lam, người này không lưu được.
- Tiểu Lâm, ngươi trước buông hắn ra.
Tuyết Sương Yên coi như lãnh tĩnh, dùng giọng nói không mang theo bất luận một tia tình cảm gì hỏi.
- Mới vừa rồi xảy ra chuyện gì?
Thạch Trung Ngọc vội vàng giải thích:
- Ta làm sao biết? Ta mới vừa tỉnh ngủ, đã nhìn thấy Hướng Lam nhìn chằm chằm vào ta, sau đó nàng liền hô to một tiếng ‘lỏa nam’, rồi chạy ra ngoài.
Ba nữ hài sửng sốt một chút, nói như vậy, Thạch Trung Ngọc không có khi dễ Hướng Lam, Hướng Lam chỉ là bởi vì thấy thứ không nên thấy, mới xấu hổ đi ra ngoài.
- Vậy vì sao ngươi không mặc quần áo?
Hướng Lâm thở phì phò nói.
- Ta mặc quần cụt.
Thạch Trung Ngọc nói.
- Ở chỗ này, nhất định phải mặc đồ ngủ. Còn nữa, ngươi nhất định phải xin lỗi tỷ tỷ ta.
Hướng Lâm nói.
Thạch Trung Ngọc cực kỳ buồn bực, chuyện này là sao, bị người nhìn vô ích còn chưa tính, còn phải xin lỗi? Tránh nặng tìm nhẹ, Thạch Trung Ngọc cũng không có phản ứng cái đề tài “xin lỗi” này, nói:
- Ta không có tiền mua đồ ngủ.
Cơ Như Nguyệt ngăn Hướng Lâm còn muốn lên tiếng:
- Mặc quần áo tử tế, sau đó tới phòng khách ăn sáng, tám giờ chẳng mấy chốc sẽ đến, lần sau rời giường sớm một chút, phát sinh loại chuyện như vậy lần nữa, sẽ trừ tiền lương của ngươi.
Nói xong lôi kéo hai cô bé đi ra phòng.
Thạch Trung Ngọc mặc quần áo tử tế, vào buồng vệ sinh tắm nhanh một phen, sau đó đi tới phòng khách.
Mấy nữ hài đã ăn, Hướng Lam nhìn thấy Thạch Trung Ngọc, đỏ mặt cúi đầu húp cháo.
Đợi Thạch Trung Ngọc ngồi xuống, Cơ Như Nguyệt nói:
- Còn mười phút nữa du hí sẽ bắt đầu, ta sẽ nói với mọi người một lần, sau khi tiến vào du hí, mỗi người tăng thêm bạn thân, bởi vì Tân Thủ Thôn là ngẫu nhiên phân phối, phải đến cấp 10 mới có thể gặp mặt ở Chủ thành, cho nên nếu như vận khí tốt, được phân phối ở cùng một Tân Thủ Thôn, thì phải hành động chung, được rồi, thời điểm ăn cơm trưa mọi người sẽ bàn bạc lại.
- Các ngươi ở trong game tên là gì?
Thạch Trung Ngọc uống một ngụm cháo hỏi.
Cơ Như Nguyệt chau mày:
- Ngày hôm qua không phải đã nói, Hinh Vũ Chi Nguyệt, một chữ trong tên mỗi người cộng thêm phòng làm việc.
- Không được, ta kháng nghị, hai chữ Hinh Vũ vốn đủ nữ tính, Hinh Vũ Chi Ngọc, là tên một nữ nhân thuần túy.
Vẻ mặt Thạch Trung Ngọc đau khổ nói.
- Xì... ai bảo ngươi gọi danh tự này.
Hướng Lâm vừa cười vừa nói.
- Vậy ngươi gọi Hinh Vũ Chi Thạch a!! Lại không người quy định ngươi chỉ có thể dùng chữ cuối cùng, Tiểu Tuyết cũng không phải gọi Hinh Vũ Chi Tuyết sao.
Cơ Như Nguyệt nói.
Thạch Trung Ngọc buồn bực gật đầu. Tuy còn không êm tai, bất quá dù sao cũng hơn Hinh Vũ Chi Ngọc a.
Thạch Trung Ngọc uống xong cháo trong chén, hỏi.
- Còn nữa không?
- Ngươi cái tham ăn này, sớm biết ngươi ăn nhiều, trong nồi còn, tự mình đi lấy đi, ngươi tốt nhất ăn xong trong vòng năm phút, sau đó trở về phòng, mang theo mũ trò chơi chờ, nếu như ta tiến vào du hí, thêm bạn, phát hiện không có ID Hinh Vũ Chi Thạch, ngươi liền chết chắc, trừ 100 đồng tiền lương.
Hướng Lâm nói.
Mấy nữ hài lần lượt trở về phòng.
Thạch Trung Ngọc thật nhanh uống hai chén cháo, sau đó trở lại phòng.
Dĩ nhiên không phải Thạch Trung Ngọc công tác tích cực, mà là trừ tiền lương quá ác, một lần liền trừ một phần năm tiền lương.
Mở ra máy tính chuyên dụng cho du hí, lấy dây, liên tiếp máy tính và mũ trò chơi, nằm trên giường, đội nón lên.
Ngày hôm qua không có liên tiếp máy tính, cho nên mang lên không có phản ứng gì, một màu đen kịt, hôm nay bất đồng, trước mắt có hai người lăng không, cầm kiếm đối lập, khí thế bức người, như lạc vào cảnh giới kỳ lạ, khiến người ta nhiệt huyết sôi trào. Tuy hình ảnh ưu mỹ, khiến người muốn nhìn tiếp, nhưng Thạch Trung Ngọc biết đây chẳng qua là đoạn mở màn, đã sắp đến tám giờ, không có thời gian nhìn.
Ở tâm lý cuồng hô:
- Con mẹ nó, cái mở màn này phải làm sao mới có thể nhảy qua.
Phảng phất như cảm ứng được ý tưởng của Thạch Trung Ngọc, hình ảnh du hí lập tức tiêu thất, thay vào đó là một vùng tăm tối cùng thời gian đếm ngược.
- Khoảng cách du hí bắt đầu còn có ba mươi giây.
- Khoảng cách du hí bắt đầu còn có mười giây.
- Năm
- Bốn
- Ba
- Hai
- Một
- Du hí bắt đầu, chúc ngài vui vẻ.
Trong thế giới hắc ám xuất hiện một tia sáng, quang mang nhanh chóng thay thế hắc ám, quang mang chói mắt làm cho Thạch Trung Ngọc có chút không thích ứng được, vội vàng dùng tay che, đóng chặt hai mắt.
Sau khi ánh mắt thích ứng, mở hai mắt ra.
Dòng suối nhỏ róc rách, bờ sông có mấy cây liễu đón gió gợi lên, mấy con chim hoàng anh đứng ở đầu cành, ríu rít kêu to, hết thảy đều có vẻ an tường như vậy.
Bên bờ, có một cái bàn học, trên bàn để văn phòng tứ bảo, một cô thiếu nữ đứng ở bên bàn đọc sách nhìn Thạch Trung Ngọc cười cười, tuy dáng vẻ của nàng bất quá mười bốn mười lăm tuổi, nhưng mặt đẹp răng trắng, tràn đầy ý nhị quốc sắc thiên hương, da thịt trên mặt vô cùng mịn màng, non mềm như nước, mái tóc tím nhạt sóng vai, ở sau ót ghim thành đuôi ngựa, ở trong quyến rũ lại thêm vài phần anh khí!
Thạch Trung Ngọc tự nhận không có yêu thích trẻ con, nhưng vẫn không tự chủ được đi về phía trước mấy bước, lúc này mới phát hiện, trên đỉnh đầu thiếu nữ nổi lơ lửng vài chữ nhỏ: Tiên Tử tiếp dẫn.
Tiên Tử tiếp dẫn:
- Mạo Hiểm Giả tôn kính, hoan nghênh ngươi tới Thần Lâm đại lục.
Thạch Trung Ngọc biết đó là một NPC nên không có tâm tình đi đùa giỡn nàng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:
- Làm sao tiến vào du hí?
Tiên Tử tiếp dẫn chỉ vào văn phòng tứ bảo trên bàn sách nói:
- Mời ở chỗ này viết lên tên của ngươi.
Thạch Trung Ngọc ngồi ở trên ghế bên bàn đọc sách, ngây ngốc nhìn giấy và bút mực, con mẹ nó, lão tử một cái ở trong núi tốt nghiệp sơ trung, biết dùng bút lông cái rắm, Tiên Tử tiếp dẫn thấy Thạch Trung Ngọc cầm bút lông, nửa ngày bất động, liền hỏi:
- Làm sao vậy?
- Có bút bi hay không?
Thạch Trung Ngọc có chút lúng túng nói.
Tiên Tử tiếp dẫn không biết từ nơi nào biến ra một cây bút bi, đưa cho Thạch Trung Ngọc.
Thạch Trung Ngọc hưng phấn, nhưng sau đó đứng lên, nhìn Tiên Tử tiếp dẫn ôm quyền chắp tay, bái một cái:
- Xin hỏi, chữ Hinh trong hương thơm viết như thế nào?
Tiên Tử tiếp dẫn cười cười, ngồi xuống bên cạnh Thạch Trung Ngọc, sau đó dùng bút lông ở trên giấy viết một chữ “Hinh”.
Thạch Trung Ngọc thở dài, Thạch Trung Ngọc cũng không có ca ngợi chữ viết đẹp bao nhiêu, mà tâm lý oán giận quá lãng phí thời gian, nếu như bị trừ tiền lương thì làm sao bây giờ.
Tiên Tử tiếp dẫn viết chữ xong, đang muốn nói với Thạch Trung Ngọc, lại phát hiện đầu Thạch Trung Ngọc đặt ở trên vai nàng, cả người ghé vào sau lưng, hai tay không chút khách khí vẹt ra tay của nàng, bút bi ở trên giấy để lại vài chữ “Vũ Chi Thạch” xiu vẹo.
Thạch Trung Ngọc viết xong, cực kỳ tiêu sái đứng lên, cầm bút bi ném vào trong sông:
- Được rồi, tiễn ta vào du hí.
Tiên Tử tiếp dẫn vội vàng đứng lên, cùng Thạch Trung Ngọc kéo ra chút khoảng cách, điều này làm cho Thạch Trung Ngọc rất bị thương, làm sao có thể như vậy, ta miễn cưỡng coi như là một soái ca a.
- Hiện tại quét hình thân thể của ngươi.
Tiên Tử tiếp dẫn hỏi.
Một ánh hào quang hiện lên, trước mặt Thạch Trung Ngọc xuất hiện một phiến đá.
Tính danh: Hinh Vũ Chi Thạch
Chức nghiệp: Không
Đẳng cấp: 0
Lực lượng: 5
Thể lực: 4
Mẫn tiệp: 4
Trí tuệ: 0
Tinh thần: 1
May mắn: 3
Sinh mệnh: Thể lực 4x 10= 40
Ma pháp: Tinh thần 1x 10= 10
Công kích: Lực lượng 5x 2= 10
Phòng ngự vật lý: Thể lực 4x 2= 8
Phòng ngự ma pháp: Tinh thần: 1x 2= 2
Trên ót Thạch Trung Ngọc xuất hiện một đạo hắc tuyến, nàng là ý gì? Nói ta nhược trí sao? Một chút cũng không có?
- Mời tuyển chọn nghề nghiệp của ngươi. Võ Giả, Liệp Giả, Pháp Sư, Mục Sư.
Tiên Tử tiếp dẫn hỏi.
- Võ Giả.
Thạch Trung Ngọc nói.
- Có điều chỉnh tướng mạo hay không?
Tiên Tử tiếp dẫn hỏi.
- Không muốn, nhanh đưa ta vào du hí.
Thạch Trung Ngọc nói.
Tiên Tử tiếp dẫn hừ một tiếng, lẽ nào ta không có lực hấp dẫn sao? Gấp vào du hí như vậy làm gì.
Tay nhỏ vung lên, phía sau Thạch Trung Ngọc xuất hiện một cánh cửa, Thạch Trung Ngọc xoay người lại, trong cửa cái gì cũng nhìn không thấy, sương mù nồng nặc che đậy tất cả.
Tiên Tử tiếp dẫn đá vào cái mông Thạch Trung Ngọc.
Thạch Trung Ngọc lảo đảo, một đầu cắm vào trong cửa, bên tai còn lưu lại tiếng cười như chuông bạc của tiểu cô nương.
Mắt tối sầm lại, thời điểm mở mắt lần nữa, phát hiện mình đã ở trong một thôn trang, trên người không còn là áo sơmi của mình, mà là một bộ bố y cổ đại, dưới chân là giầy rơm, kiến trúc xung quanh cũng là kiến trúc cổ đại.
- Gợi ý của hệ thống, chúc mừng ngài tiến vào Tân Thủ Thôn số 1949, chúc ngài du hí vui vẻ.
Trong lòng mặc niệm ba lô, bên trong ngoại trừ một thanh Mộc Kiếm, còn có một vật giống như điện thoại di động, trong trò chơi này không có mật ngữ trò chuyện gì, tất cả đều dựa vào điện thoại, tăng thêm bạn thân, bất quá là ở trên điện thoại đưa vào tên của đối phương mà thôi, đương nhiên nhất định phải được đối phương đồng ý, hơn nữa trò chuyện sẽ thu lệ phí.
Vội vàng ghi tên mấy cô gái vào trong điện thoại di động. Các nữ hài cũng không cự tuyệt, tăng thêm Thạch Trung Ngọc làm bạn thân, tuy Hướng Lâm rất muốn mắng Thạch Trung Ngọc, vì sao trễ như vậy mới tiến vào du hí, lại khổ nổi không có tiền gọi điện thoại.
Từ trong bảng bằng hữu có thể chứng kiến chức nghiệp cùng đẳng cấp của mọi người, hiện tại mọi người đều là cấp 0, Cơ Như Nguyệt cùng Hướng Lam là Pháp Sư, Tuyết Sương Yên là Liệp Giả, Hướng Lâm là Mục Sư.
Xung quanh mình toàn bộ đều là người chơi, rộn ràng, chen vai sát cánh, bên tai đều là tiếng oán giận của ngoạn gia, nói Ngân Hà công ty mở quá ít Tân Thủ Thôn.
Nhìn về nơi xa, ở trung ương có một lão đầu, vô số người đang xếp hàng đi nói chuyện với hắn, phỏng chừng nơi đó là địa phương tiếp nhiệm vụ, tuy Thạch Trung Ngọc không chơi đùa du hí, bất quá hắn biết, làm nhiệm vụ so với gϊếŧ quái thì lên level nhanh hơn rất nhiều.
Nhưng nhìn dáng vẻ, chờ tới chiều sợ rằng cũng không tới phiên mình, quên đi, vẫn là đi ra ngoài thôn một chút, gϊếŧ vài tiểu quái, tùy tiện lấy chút điểm exp, dù sao cũng có tiền đồ hơn xếp hàng a.
Nhưng tình huống bên ngoài thôn xóm vẫn làm cho Thạch Trung Ngọc không nói, bên ngoài thôn so với bên trong càng dày đặc!
Phía trước mới vừa đổi mới ra một con gà cực kỳ khả ái, mao nhung nhung, không đợi nó mở mắt, mấy thanh Mộc Kiếm đã rơi vào trên người nó, hóa thành bạch quang tiêu thất.
Khóe miệng Thạch Trung Ngọc co giật, ngoan ngoãn quay về thôn, thành thành thật thật xếp hàng, nhưng trong lòng thì phiền muộn, lúc nào mọi người có tố chất như thế? Dĩ nhiên hiểu được xếp hàng.