Chương 41: Vậy ngươi sờ ta đi



Nghe Tuyết Sương Yên hỏi như vậy, Thạch Trung Ngọc đổ mồ hôi lạnh, thật đúng là có loại khả năng này, xong đời, nhân sinh của ta, lão tử vẫn là một xử nam, cứ như vậy liệt dương, ta không cam lòng.

- Sẽ không thực sự không được chứ?

Tuyết Sương Yên hỏi.

- Ta cũng không biết.

Thạch Trung Ngọc buồn khổ nói:

- Quên đi, coi như thực xảy ra vấn đề gì, cũng không trách ngươi, là ta tự mình làm bậy.

Tuyết Sương Yên do dự một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên nói:

- Nếu không, ngươi thử một chút chứ?

- Làm sao thử?

Thạch Trung Ngọc sửng sốt, chẳng lẽ Tuyết Sương Yên muốn giúp ta làm chuyện này?

- Chính là ngươi trở về phòng xem loại phim kia, nam sinh các ngươi đều biết vài trang wed như thế a? (*Mấy đồng chí khai thật đi, ông ào biết thì khai vào phần bình luận nhá)

Tuyết Sương Yên nhỏ giọng nói.

Thạch Trung Ngọc đổ mồ hôi, thì ra hiểu lầm người ta, may mắn không làm ra động tác gì, bằng không không biết có thể lại để cho Tuyết Sương Yên nổi dóa, làm ra cử động điên cuồng gì hay không, chỉ sợ mình thực sự xong đời.

- Vậy ngươi trở về đi, ta thử nhìn một chút.

Thạch Trung Ngọc nói xong, liền đi trở về phòng.

Tuyết Sương Yên nhìn bóng lưng của Thạch Trung Ngọc, cười khổ một cái, nàng cũng không nghĩ đến gặp phải ngoài ý muốn như vậy, nếu quả như thật làm hại Thạch Trung Ngọc không thể cái kia, nàng không biết phải làm sao đối mặt Thạch Trung Ngọc, ngồi yên ở trên ghế sa lon, hai mắt vô thần nhìn Ultraman.

Thạch Trung Ngọc vội vã về phòng.

Đưa vào địa chỉ trang web, tùy ý mở một tập phim, thanh niên ba tốt như Thạch Trung Ngọc, nhìn đến mức quá nhiều, cảm thấy phim này không có ý gì, đã lâu lắm không xem, còn nữa, loại chuyện như vậy cũng phải cần xem tâm tình.

Hiện tại Thạch Trung Ngọc sợ hết hồn hết vía, có một chân nhân ở trước mặt mình cũng không nhất định có thể có hành động gì, huống chi là một bộ phim nho nhỏ?

Động thủ sờ soạng hai cái, vẫn không có cảm giác gì, Thạch Trung Ngọc thực sự sợ, sẽ không bi kịch như thế chứ?

Khoảng chừng nửa giờ sau, Tuyết Sương Yên do dự một chút, đi tới trước của phòng của Thạch Trung Ngọc.

Nhẹ nhàng lắc một cái, cửa phòng liền mở, Thạch Trung Ngọc cũng không có khóa cửa.

Tuyết Sương Yên đi vào liếc mắt liền thấy được cả người Thạch Trung Ngọc trần trụi, đang dùng tay trêu chọc tiểu đệ của mình, sắc mặt nhất thời đỏ bừng, quay đầu muốn ly khai, nhưng quay đầu lại liền lập tức nghĩ.

Vật kia mặc dù coi như thật lớn, bất quá hình như là mềm, sẽ không thực sự không thể dùng chứ?

Quay đầu nhìn về phía Thạch Trung Ngọc, Thạch Trung Ngọc đang ngồi ở trên giường, vẻ mặt buồn khổ nhìn máy tính, từ trong âm hưởng truyền tới ô ngôn uế ngữ, nghe mà Tuyết Sương Yên mặt đỏ tới mang tai.

Cố nén xấu hổ, Tuyết Sương Yên yên lặng đóng cửa lại, từ bên trong khóa trái, đi tới trước mặt Thạch Trung Ngọc.

Thạch Trung Ngọc vẫn tập trung tinh lực nhìn màn ảnh nhỏ, thẳng đến Tuyết Sương Yên đỏ mặt đi tới trước mặt hắn, lúc này mới chú ý tới nàng, nghĩ đến mình không mặc gì, có chút ngượng ngùng kéo chăn đắp lên người:

- Sao ngươi lại tới đây?

- Vẫn không được sao?

Tuyết Sương Yên ngồi ở mép giường hỏi.

Thạch Trung Ngọc cười khổ gật đầu.

Tuyết Sương Yên cắn răng nói:

- Vậy ngươi sờ ta đi.

- À?

Thạch Trung Ngọc không kịp phản ứng, đây là ý gì:

- Ngươi muốn làm cái gì?

- Ngươi ngu ngốc sao.

Tuyết Sương Yên ưỡn ngực lên một ít:

- Ngươi sờ một cái xem, nói không chừng có trợ giúp với ngươi.

Tuyết Sương Yên vừa nói xong, liền cảm giác trước ngực của mình bị một đôi bàn tay bao trùm, trời ạ, quá trực tiếp a! Bất quá quên đi, Tuyết Sương Yên đóng chặt hai mắt, mặc cho Thạch Trung Ngọc làm xằng làm bậy.

Thạch Trung Ngọc nghe được Tuyết Sương Yên lên tiếng, nơi nào còn có thể khách khí, hai tay vươn thật nhanh, đôi tiểu bạch thỏ bị xoa bóp biến hình.

Rất nhanh Thạch Trung Ngọc không thỏa mãn cách quần áo vuốt ve, đưa tay vào trong áo ngủ của Tuyết Sương Yên.

Tuyết Sương Yên nhíu mày một cái, bất quá không có ngăn cản Thạch Trung Ngọc, Thạch Trung Ngọc đạt được Tuyết Sương Yên ám chỉ, dần dần cởi đồ ngủ của Tuyết Sương Yên.

Thời điểm Thạch Trung Ngọc muốn cởi áσ ɭóŧ của Tuyết Sương Yên, Tuyết Sương Yên vội vàng nói:

- Không được.

Thạch Trung Ngọc chỉ phải thôi, cách nịt ngực vuốt ve một hồi, hô hấp của hai người dần dần nặng nề, Thạch Trung Ngọc lần nữa cỡi nịt ngực của Tuyết Sương Yên, lần này Tuyết Sương Yên không có ngăn cản, mặc cho Thạch Trung Ngọc cỡi.

Tuyết Sương Yên cũng muốn sớm một chút thể nghiệm xoa bóp không khoảng cách, nhưng Thạch Trung Ngọc bản thủ bản cước, suy nghĩ cả nửa ngày cũng không mở ra được, Tuyết Sương Yên dù nói thế nào cũng là nữ hài, cũng không thể đẩy Thạch Trung Ngọc ra, tự mình cởi ra chứ?

Thạch Trung Ngọc thật vất vả mở ra được, nửa người trên của Tuyết Sương Yên hoàn toàn trần trụi bại lộ ở trước mặt Thạch Trung Ngọc, kèm theo Tuyết Sương Yên thở hổn hển, đôi tiểu bạch thỏ run lên một cái, thời khắc câu dẫn tròng mắt của Thạch Trung Ngọc, đồi núi nhô cao, hai điểm đỏ giống như anh đào chín mọng, làm người ta chỉ muốn cắn một cái.

Tuyết Sương Yên biết nửa người trên của mình bị hoàn toàn giải khai, đang đợi Thạch Trung Ngọc tiến công, lại phát hiện Thạch Trung Ngọc nửa ngày cũng không có nhúc nhích, kỳ quái mở mắt, phát hiện hai mắt Thạch Trung Ngọc nhìn chòng chọc vào bộ ngực mình, lập tức xấu hổ nhắm mắt lại.

Chứng kiến Tuyết Sương Yên thẹn thùng, Thạch Trung Ngọc nơi nào còn kiềm chế được? Lập tức nhào tới, đặt Tuyết Sương Yên ở dưới thân, miệng ngậm lấy một nụ hoa cắn nhẹ, một tay thì đặt lên một ngọn núi khác ra sức xoa bóp, làm ngực nàng không ngừng biến hình.

- A...

Tuyết Sương Yên phát sinh một tiếng rêи ɾỉ vui sướиɠ.

Thạch Trung Ngọc hôn một hồi, không ngừng làm bộ ngực nàng thay đổi hình dạng, cuối cùng mục tiêu đặt ở trên môi Tuyết Sương Yên.

Tuyết Sương Yên cảm giác một cỗ ướŧ áŧ dính lên môi mình, đương nhiên biết mục đích của Thạch Trung Ngọc, hàm răng đóng chặt, đây chính là nụ hôn đầu của ta, bất quá ngẫm lại, Thạch Trung Ngọc đã ở trên người mình làm như vậy, cũng không có gì phải giữ nữa, hơi mở ra cặp môi thơm.

Thạch Trung Ngọc thấy Tuyết Sương Yên dãn ra, đầu lưỡi lập tức thăm dò vào, vừa mới tiếp xúc đến cái lưỡi thơm tho của Tuyết Sương Yên, hai người phảng phất như đều có một loại cảm giác giống như điện giật, hai đầu lưỡi dính liền với nhau, mặc dù Thạch Trung Ngọc là xử nam, nhưng nụ hôn đầu tiên đã sớm mất, như người hướng dẫn Tuyết Sương Yên, đầu lưỡi của hai người triền miên chung một chỗ, không ngừng giao hòa.

Không biết qua bao lâu, Tuyết Sương Yên đẩy Thạch Trung Ngọc ra.

Thạch Trung Ngọc không hiểu, đang vui vẻ tự nhiên đẩy mình ra?

Tuyết Sương Yên miệng lớn thở hổn hển, tức giận trừng Thạch Trung Ngọc một cái:

- Ngươi muốn ta ngộp thở chết sao?

Thạch Trung Ngọc cười cười, nguyên lai là nguyên nhân này a. Tuyết Sương Yên liếc hạ thân của Thạch Trung Ngọc một chút, dường như so với vừa rồi lớn hơn một chút, tuy vẫn mềm, nhưng thật có hiệu quả.

Thạch Trung Ngọc lần nữa nhào tới, hai người lại quấn quýt lấy nhau, tay Thạch Trung Ngọc rốt cục không thỏa mãn nửa người trên của Tuyết Sương Yên, mục tiêu chuyển dời tới nửa người dưới của nàng.

Lần này Tuyết Sương Yên cực kỳ kiên quyết, gắt gao kéo tay Thạch Trung Ngọc, không cho hắn cởϊ qυầи ngủ của nàng.

- Ta sẽ không làm loạn, chỉ nhìn một chút có được hay không?

Thạch Trung Ngọc ôn nhu nói, sau đó lại hôn Tuyết Sương Yên.

Tuyết Sương Yên rất nhanh mê thất ở trong vui sướиɠ, tay bất giác buông ra.