Thạch Trung Ngọc ở trên giường lăn qua lộn lại, quá hại người, mới vừa tỉnh ngủ không bao lâu, hiện tại làm sao có thể ngủ được?
Thạch Trung Ngọc muốn tiến vào du hí, nhưng nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định không chơi, Thạch Trung Ngọc phỏng chừng chỉ cần đi vào du hí, sợ rằng thời điểm trở ra đã sáng, lực hấp dẫn quá lớn, không thể phá vỡ thời gian ngủ.
Mở ra máy tính, lên mạng tìm phim hoạt hình xem.
Lần trước ở trên TV xem Ultraman, cảm thấy rất hay, Thạch Trung Ngọc quyết định xem mấy tập, màn hình máy vi tính quá nhỏ, Thạch Trung Ngọc xem khó chịu, dự định xuống phòng khách xem.
Internet trong biệt thự rất mạnh, tuy Thạch Trung Ngọc không có đi nghiên cứu dung lượng bao nhiêu, bất quá tốc độ rất mau, mới mấy phút đã tải được một tập, để máy tính tự động tải tiếp, rút USB đi ra phòng khách.
Cắm USB vào ti vi, bắt đầu xem.
Xem xong một tập, Thạch Trung Ngọc trở về phòng xem đã tải bao nhiêu, dựa vào, đây là cái Internet gì? Không phải cáp quang chứ? Mới hai mươi phút liền tải hết bộ rồi?
Thạch Trung Ngọc copy Ultraman qua USB, gắn vào TV.
Đang xem hăng say, tiếng cười khúc khích truyền vào trong tai Thạch Trung Ngọc.
Nhìn lại, nguyên lai là Tuyết Sương Yên.
Thạch Trung Ngọc quẫn bách, vì sao mỗi lần lão tử xem Ultraman đều sẽ bị Tuyết Sương Yên phát hiện a?
Tuyết Sương Yên hít hít một chút cười nói:
- Lần này hút là thuốc lá, không phải lá trà của ta.
Thạch Trung Ngọc xấu hổ, nói sang chuyện khác:
- Tại sao ngươi còn chưa ngủ?
- Ta ngủ không được, định đi nhà vệ sinh, phát hiện trong phòng khách có ánh sáng, tưởng quên tắt ti vi, ai biết là ngươi trốn ở chỗ này xem Ultraman, ngay cả đèn cũng không mở.
Tuyết Sương Yên nói.
- Cái gì gọi là trốn xem? Ta là quang minh chính đại xem có được hay không?
Thạch Trung Ngọc có chút im lặng.
Tuyết Sương Yên ngồi xuống bên người Thạch Trung Ngọc, chỉ vào Ultraman trong tivi hỏi.
- Người này là ai, ta khi còn bé cũng xem qua Ultraman, làm sao chưa thấy qua hắn?
- Ultraman, ta hôm qua mới biết hắn, nhưng là mới ra! Ta cũng không quá rõ ràng. Bất quá nghe nói huấn luyện viên của hắn hình như là Tello, ngươi nên biết chứ?
Thạch Trung Ngọc nói.
- Ừm, Tello, thật hoài niệm, đã nhiều năm như vậy rồi.
Tuyết Sương Yên cũng không biết nghĩ tới điều gì, không khỏi trầm mặc.
- Ngươi làm sao vậy?
Thạch Trung Ngọc hỏi.
Tuyết Sương Yên hơi cô đơn
- Sau khi mẹ mất, ta đã không xem qua Ultraman.
Thạch Trung Ngọc chứng kiến bộ dạng của Tuyết Sương Yên, có chút không đành lòng, ôm Tuyết Sương Yên vào trong lòng ngực mình.
Tuyết Sương Yên bị Thạch Trung Ngọc ôm, ngay lập tức phản kháng từ chối, hai ngày này, Thạch Trung Ngọc đã làm rất nhiều chuyện mập mờ với nàng, quan hệ đã có chút không bình thường, Tuyết Sương Yên đương nhiên tức giận, bình thường ngược lại cũng thôi, hiện tại bản cô nương đang ưu thương, ngươi còn chiếm tiện nghi.
Di! Trời ạ, tại sao ta có thể có ý nghĩ như vậy, cái gì gọi là bình thường ngược lại cũng thôi? Lẽ nào bình thường thì có thể cho hắn chiếm tiện nghi sao?
Tuyết Sương Yên mắc cở đỏ mặt, đang muốn giãy dụa, Thạch Trung Ngọc ở bên tai nàng nói:
- Ngươi có thể coi ta thành mụ mụ, hoài niệm một chút.
- Hanh! Ultraman không phải Tello, ngươi cũng không phải mẹ ta.
Tuyết Sương Yên nói, bất quá thật không có từ chối.
Nhìn sắc mặt Tuyết Sương Yên đỏ thắm, trong lòng Thạch Trung Ngọc không khỏi cảm khái: Thì ra Ultraman cũng có thể lấy ra tán gái.
- Khi ngươi còn bé thường xem Tello không?
Thạch Trung Ngọc hỏi.
- Uh, lúc đó mỗi ngày đều xem.
Tuyết Sương Yên nói.
- Ngươi biết cha mẹ của Tello là ai không?
Thạch Trung Ngọc vì kế hoạch trong lòng mình, từng bước từng bước câu dẫn Tuyết Sương Yên.
- Đương nhiên biết.
Tuyết Sương Yên kỳ quái nói:
- Là Áo Đặc a, cái này mỗi người đều biết chứ?
- Ồ, thì ra là thế, ngày hôm nay lại tăng kiến thức.
Thạch Trung Ngọc thở dài nói.
Tuyết Sương Yên không còn gì để nói, vấn đề đơn giản như vậy cũng có thể gọi kiến thức, Thạch Trung Ngọc lại đột nhiên hỏi.
- Vậy ngươi nói Áo Đặc chi phụ cùng Áo Đặc chi mẫu làm chuyện kia thế nào? Ultraman dường như đều không mặc quần áo, cũng không phát hiện có khí quan, làm sao sinh con?
Tuyết Sương Yên hận không thể bóp cổ hắn, vấn đề này nàng làm sao biết.
Chứng kiến Tuyết Sương Yên thẹn thùng, hạ thân Thạch Trung Ngọc rục rịch, chỉa vào mông của Tuyết Sương Yên.
Tuyết Sương Yên cảm giác mông mình dường như bị vật gì chĩa vào, có chút khó chịu, đưa tay nắm lấy, nhưng thời điểm mò được đồ chơi kia, phát hiện có chút nóng, hơn nữa còn giống như trở nên lớn hơn một ít, lập tức dạt tay ra, nàng cũng không phải tiểu cô nương không hiểu chuyện, đương nhiên biết đó là vật gì.
Trong lòng thầm hận: Mới vừa rồi còn để cho ta coi là ngươi thành mụ mụ, mẹ ta sẽ hỏi ta vấn đề như vậysao? Mẹ ta sẽ dùng vật kia chỉa vào ta sao?
Tuyết Sương Yên giùng giằng muốn đứng lên, da mặt Thạch Trung Ngọc dày như thế nào đi nữa cũng không thể lôi kéo người ta không thả a?
Tuyết Sương Yên trong kinh hoảng, không có đứng vững, trợt chân một cái, lại ngồi xuống.
- A!
Thạch Trung Ngọc phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Đẩy Tuyết Sương Yên ra, bưng hạ bộ, nằm trên ghế sa lon co lại thành một đoàn.
Phía dưới của nam nhân đều yếu ớt, cả người Tuyết Sương Yên đột nhiên ngồi xuống, đập đến tương đối đau a.
Mặc dù Tuyết Sương Yên không phải nam nhân, không thể hiểu được loại đau đớn kịch liệt này, nhưng mông nhỏ của nàng cũng bị đỉnh đau, thì không cần nói Thạch Trung Ngọc, Tuyết Sương Yên không khỏi ảo não, tuy Thạch Trung Ngọc cũng có địa phương không đúng, nhưng cái nghiêm phạt này cũng quá ác đi.
- Ngươi không sao chứ?
Thạch Trung Ngọc hỏi.
Chứng kiến Thạch Trung Ngọc chảy ra mồ hôi lớn như hạt đậu, Tuyết Sương Yên tim đập rộn lên, sẽ không nghiêm trọng như vậy chứ? Nghe nói nếu như địa phương kia của nam nhân bị thương tổn, sẽ đưa tới bệnh liêt dương...
Thạch Trung Ngọc nghỉ ngơi một hồi lâu, lúc này mới tỉnh lại, kém chút xong rồi.
Chứng kiến Tuyết Sương Yên lo lắng, cũng biết nàng không phải cố ý, tuy Thạch Trung Ngọc vẫn rất đau nhức, bất quá vẫn làm bộ đã không đau nói:
- Ta không sao, ngươi về ngủ đi.
- Thực không sao?
Tuyết Sương Yên có chút không yên lòng hỏi.
- Ừm, hiện tại chẳng qua là hơi có chút đau nhức, bất quá đã không có gì đáng ngại.
Thạch Trung Ngọc nói.
- Vậy ngươi sẽ không bệnh liêt dương chứ?
Tuyết Sương Yên đỏ mặt hỏi.