Lại lần nữa bị che khuất tầm mắt, cô bị đẩy ngã trên mặt đất. Đám đàn ông sắc dục kéo đến, một đêm đó, vốn nên là ngày quan trọng nhất, nhưng lại biến thành ngày tuyệt vọng nhất của cô.
Đá cộm dưới người thật đau, nước sông lạnh băng vùi lấp cô, cô mang theo oán khí nồng đậm chìm vào đáy sông.
Sở Sở bị đám Từ Nặc đẩy tỉnh, thời điểm tỉnh lại mới phát hiện bản thân đã nước mắt đầy mặt, chuyện xảy ra trong mộng làm cô cảm thấy áp lực. Cộng tình quá sâu, trong chốc lát cô không có cách nào thoát ra được.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao chị lại khóc? Mới nãy em kêu kiểu gì chị cũng không tỉnh." Từ Nặc lo lắng hỏi.
Sở Sở lắc đầu, giơ tay lau nước mắt.
Cửa phòng bị gõ vang, Hứa Chanh bên ngoài hỏi: "Sao vậy? Có chuyện gì sao?"
Từ Nặc nhìn Sở Sở, thấy cô đã khá hơn nhiều mới xuống giường đi mở cửa.
Hốc mắt Sở Sở vẫn còn đỏ, vừa nhìn liền biết là đã khóc.
Từ Nặc nói chuyện vừa rồi cho Hứa Chanh nghe, Hứa Chanh gật gật.
Cậu hỏi Sở Sở: "Cô mơ thấy chuyện về chủ nhân của bộ giá y này phải không?"
Sở Sở gật đầu, hơi nức nở.
"Quá thảm, tôi mất cả buổi mới hòa hoãn được một chút, đám người thôn Tiểu Hà đều là lũ súc sinh."
Nghe Sở Sở nói vậy, Hứa Chanh liền biết đó tuyệt đối không phải là một giấc mơ đẹp.
Nhưng cậu cũng không tiếp tục truy hỏi.
Cậu chỉ nói: "Trời tối rồi."
Sở Sở hiểu ý cậu, gật đầu, từ trên giường ngồi dậy.
Hứa Chanh dặn dò hai cô gái còn lại, đi ngủ sớm một chút, nửa đêm đừng thức dậy, nếu lỡ thức, cũng đừng dậy. Bởi vì đêm nay, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Hai cô gái rất sợ, nghe vậy vội vàng gật đầu.
Sau khi Hứa Chanh và Sở Sở ra ngoài, các cô liền cài chốt cửa, trốn trong chăn run bần bật.
Buổi tối trong thôn còn yên tĩnh hơn cả ban ngày, sương cũng dày hơn ban ngày. Tầm nhìn không thuận, Sở Sở theo sát Hứa Chanh, sợ mình vừa không cẩn thận liền bị bỏ lại.
"Trong đêm vui... tân nương yêu kiều... khăn voan đỏ khăn voan trắng..."
Trong màn sương mù dày đặc truyền đến giọng nói kỳ ảo, Sở Sở sợ tới mức túm chặt cánh tay Hứa Chanh, sắc mặt trắng bệch.
Nét mặt Hứa Chanh ngưng trọng tiếp tục đi về phía trước, giọng nói kia như đang chỉ dẫn phương hướng, ở cách không xa phía trước dẫn đường cho hai người Hứa Chanh.
Đi không biết bao lâu, bọn họ mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy.
Lại đi về trước trong chốc lát, bùn đất dưới chân biến thành sỏi đá cộm chân.
Cách Hứa Chanh ước chừng ba bốn mét chính là nước sông.
"Chanh, Chanh Tử, cậu nhìn bên đó kìa."
Theo hướng Sở Sở chỉ, cậu thấy được một con quỷ đang ngâm nửa mình trong nước sông, đưa lưng về phía bọn họ, trên đầu đội khăn voan trắng mặc giá y đỏ.
"Cô ấy, cô ấy là người tôi thấy trong mơ." Hai hàm răng của Sở Sở đánh cầm cập vào nhau, nói với Hứa Chanh.
Nắm chặt dao găm bên hông, Hứa Chanh đi về phía trước.
Ở khoảng cách gần cũng không thấy nữ quỷ công kích bọn họ. Hứa Chanh liền hiểu rõ, mình làm đúng rồi.
Cậu nói với Sở Sở: "Cô ở bờ sông đợi tôi."
Sở Sở không biết cậu muốn làm gì, nghe vậy cũng ngoan ngoãn gật đầu.
Hứa Chanh hít sâu một hơi, đi vào lòng sông.
Nước sông lạnh băng làm cậu rùng mình một cái, khi sắp tới gần nữ quỷ, nữ quỷ đột nhiên mở miệng.
Giọng nàng ảm đạm: "Là phu quân sao?"
Hứa Chanh nhấp môi, quần áo đã bị nước sông làm cho ướt nhẹp, mặt mày bị đông lạnh đến trắng bệch, nhưng cậu nhìn nữ quỷ, vươn tay nói: "Tôi không phải phu quân của cô, nhưng tôi mang cô đi tìm phu quân của mình được không?"
Khăn voan trắng nhấp nhô, tựa như nữ quỷ bên trong ngẩng đầu.
"Phu quân..."
Nữ quỷ nâng tay, nâng cánh tay từ trong lòng sông lạnh lẽo lên, chạm vào lòng bàn tay vẫn còn vương chút hơi ấm của Hứa Chanh.
Hứa Chanh hít một hơi, lạnh, thật sự rất lạnh, giống như bạn dùng tay trần cầm khối băng vào mùa đông vậy. Hứa Chanh nhịn xuống cảm giác xúc động muốn hất tay đối phương ra, dắt nữ quỷ tiến vào bờ.
Nhưng khi đến gần bờ sông, cậu làm sao cũng không thể mang đối phương lên bờ.
Sở Sở chạy chậm qua đây giúp đỡ, nhưng hai người đều không thể giúp nữ quỷ rời khỏi mặt nước.
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Sở Sở khó xử mở miệng.
Nữ quỷ giật giật, như nhìn về phía Sở Sở. Sở sở hoảng sợ, tưởng do mình mở miệng chọc giận nữ quỷ.
Ai ngờ nữ quỷ cũng không hề làm khó dễ, mà nói: "Thi cốt của tôi ở đáy sông."
Chỉ cần thi cốt của nàng vẫn còn ở trong nước, nàng sẽ không thể rời khỏi con sông này.
Hứa Chanh cắn môi, quay trở lại trong nước.
Quá lạnh, lạnh đến nỗi hai hàm răng cũng cắn cạch cạch. Nhưng hết cách rồi, cũng không thể để Sở Sở là thân con gái mà nhảy xuống nước vớt thi cốt của nữ quỷ đi?
Hít sâu một hơi, Hứa Chanh lặn xuống đáy sông.
Trong nước tối đen, Hứa Chanh tìm một vòng ở nơi nữ quỷ xuất hiện nhưng không tìm được thi cốt của đối phương. Cậu ngoi lên mặt nước hít mấy ngụm hơi, lại lặn xuống lần nữa.
Lần này, cậu cách đó mười mấy mét mới tìm được thi... thể...
Nếu không phải nhờ nữ quỷ dẫn cậu qua, nói không chừng cậu còn phải tìm lâu hơn nữa, đến hừng đông cũng chưa chắc đã tìm được.
Mà sau khi trở lại trên bờ, thật ra Hứa Chanh cũng cảm thấy nghĩ mà sợ. Cậu thế mà lại dễ dàng tin tưởng nữ quỷ như vậy, nếu nữ quỷ này thừa dịp cậu xuống nước liền bám lấy cậu, không chừng cậu đã chết mất rồi.
Hứa Chanh ở trong lòng cảnh tỉnh chính mình, về sau nhất định phải chú ý. Bằng không, đến lúc chết, chỉ có thể nói là đáng đời.
Kéo thân thể nặng trịch, Hứa Chanh ngồi ở bờ sông nghỉ ngơi chốc lát.
Sở Sở ngồi xổm bên người cậu, nhìn thi thể nữ quỷ được đặt trên bờ.
"Đã lâu vậy rồi, cổ..."
Phần còn lại cô không dám nói, bởi vì nữ quỷ đã đứng ở bên cạnh.
Chờ sau khi khôi phục được chút thể lực, Hứa Chanh đứng dậy cõng thi thể nữ quỷ lên, đi về trong thôn.
"Đi thôi, tôi mang cô đi gặp phu quân của cô."
Nữ quỷ nghe vậy, đi theo sau Hứa Chanh, hai người một quỷ đi vào trong thôn.
Đến nửa đêm, Hàn Tiếu và Tô Thành vẫn chưa ngủ. Bọn họ nằm trên giường, vẫn luôn lắng tai nghe ngóng động tĩnh trong sân.
Bọn họ nghe thấy tiếng sàn sạt, giống như có thứ gì đó đang bò trên mặt đất. Trong bóng đêm, hai người ghé vào đầu giường nhìn chằm chằm về hướng cửa sổ.
Chỉ thấy trên cửa sổ treo ảnh ngược của một cái bóng, là một bóng hình rất kỳ quái. Bọn họ không dám lên tiếng, rụt vào trong chăn, bốn mắt gắt gao nhìn chằm chằm cửa sổ.
Sau đó bọn họ nhìn thấy, có một ngón tay chọc một cái lỗ trên cửa sổ. Hình như có người muốn thông qua cái lỗ này nhìn vào trong phòng.
Bọn họ không dám lên tiếng, cũng không dám nhắm mắt.
Sau đó, bọn họ nghe thấy bên ngoài phòng khách như có thứ gì đang lăn lộn, cái bóng bên ngoài bị tiếng động hấp dẫn, rời khỏi cửa sổ.
Hàn Tiếu nắm chặt chăn, dùng khí âm nói: "Này hình như là chú Trần..."
Tô Thành gật đầu, "Tôi cũng thấy vậy..."
Sau đó hai người đều không nói.
Sau một lúc lâu, Hàn Tiếu nói: "Chanh Tử..."
Trong sân có chú Trần, nếu nhóm Hứa Chanh trở về chẳng phải sẽ đυ.ng trúng nhau sao?
Vậy phải làm sao bây giờ?
Mà lúc này, Hứa Chanh bận cõng thi thể của nữ quỷ, cuối cùng cũng về tới trong thôn.
Nữ quỷ khi còn sống đi vào thôn Tiểu Hà là được kiệu hoa khiêng tới, toàn bộ hành trình đều bị khăn voan che khuất, hoàn toàn không rõ nhà chồng nàng là nhà nào.
Cho nên sau khi bọn họ trở lại thôn Tiểu Hà, Hứa Chanh hỏi nữ quỷ, nữ quỷ thì hỏi một không biết ba.
Hứa Chanh trầm mặc.
Một lát sau, cậu mang thi thể của nữ quỷ về nhà.
Đáng lẽ bọn họ nên tìm chồng của nữ quỷ trước rồi hẳn đi tìm nữ quỷ. Lúc này, không biết nữ quỷ có cho là mình bị lừa mà gϊếŧ hết đám bọn họ không nữa.
Sở Sở hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm này, nên cũng không dám thở mạnh.
Sau khi bọn họ trở lại trong sân, Sở Sở liếc mắt liền thấy một cái bóng đang ghé vào phòng khách. Cô hoảng sợ hét lên một tiếng, nháy mắt liền hấp dẫn sự chú ý của đối phương.
Mà ở trong nhà, Hàn Tiếu và Tô Thành nghe được tiếng Sở Sở hét lập tức thầm nghĩ không ổn, bọn họ không ngờ Hứa Chanh và Sở Sở lại trở về vào lúc này. Trong sân còn có xác chết của chú Trần đó!
Bọn họ đứng dậy chạy ra ngoài.
Vừa đến phòng khách, không đợi bọn họ mở cửa, có thứ gì đó đột nhiên đâm về phía họ. Hai người nghiêng qua một bên, ánh sáng yếu ớt giúp cho bọn họ nhìn thấy thứ bay qua hình như là một cái đầu.
Hể?
Hai người kinh ngạc, nhưng khi nhận ra, mặt mày biến sắc.
Nếu bên ngoài là chú Trần, vậy thì cái đầu đó còn không phải là cái đầu bị mất của chú Trần à?
Hai người lạnh run, vội vàng mở cửa chạy ra ngoài.
Vừa lúc đối mặt với Hứa Chanh đang cõng thi thể, dọa tới mức Hàn Tiếu cũng kêu lên đầy quái dị, ôm lấy trái tim đang đập bùm bụp bùm bụp, xém chút nữa là té bệt xuống đất.
Cậu nhóc ngây ngốc nhìn Hứa Chanh nói: "Lão đại, anh lại cõng xác hả?"
Hứa Chanh: "..."
Cái chữ "lại" này của cậu nhóc dùng đến cực kỳ tài tình.
Bên kia, nữ quỷ đang bận đánh nhau với thi thể của chú Trần, dù gì chú Trần cũng chỉ là một cái xác không đầu, sao có thể địch nổi nữ quỷ oán khí thâm hậu? Cái xác của ông ta nhanh chóng bị nữ quỷ xé thành mảnh nhỏ.
Mảnh nhỏ trên mọi nghĩa luôn á.
Mọi người ở đây đều trầm mặc.
Bọn họ sôi nổi dùng ánh mắt như nhìn dũng sĩ nghía Hứa Chanh, đại ý chính là "Nữ quỷ hung tàn như vậy mà cậu cũng dám cõng về"?
Hứa Chanh ho nhẹ một tiếng, nói với nữ quỷ: "Cái chị, chị gái nữ quỷ ơi, hay là chúng ta vào trong nói chuyện đi?"
Nữ quỷ nhẹ nhàng bay tới trước mặt Hứa Chanh, vừa oán giận với Hứa Chanh vừa bi ai nói: "Phu quân..."
Hứa Chanh gật đầu, "Ừ ừ ừ, nhất định sẽ giúp chị tìm được phu quân."
Nữ quỷ lúc này mới vừa lòng đi theo cậu vào nhà.
Hàn Tiếu đi vào cuối cùng thấp giọng nói với Tô Thành: "Mới nãy em còn xém tưởng nữ quỷ kêu Chanh Tử là phu quân."
Tô Thành nhìn nhìn, thấy không ai chú ý mới gật đầu hùa theo, "Tôi cũng vậy."
Bọn họ ngay cả cửa sân cũng không dám đóng, trực tiếp đi thẳng vào nhà. Dù sao thì cái sân này cũng không có người dám tiến vào, đóng hay không đóng đều không sao cả.
Nghe thấy tiếng nói chuyện, Từ Nặc mới dám dẫn theo Ngải Vũ ra khỏi phòng, vừa vặn nhìn thấy nữ quỷ đang bay bên người Hứa Chanh.
Hai mắt Ngải Vũ trừng to, trợn trắng, cứ thế mà bị dọa cho xỉu.
Từ Nặc luống cuống đỡ được, không biết làm sao, đứng hình tại chỗ.
Hứa Chanh đau đầu nhìn một màn này.
Sở Sở cực kỳ thấu hiểu chạy tới hỗ trợ, giúp Từ Nặc đưa người về phòng, bản thân cũng không quay trở ra.
Hứa Chanh để thi thể của nữ quỷ ở một phòng khác, nữ quỷ ở trong phòng bay một vòng, sau đó ngồi trên giường đất.
Nàng đột nhiên mở miệng: "Phòng tân h..."
Hứa Chanh đứng hình, kinh ngạc nhìn nữ quỷ.