Chương 15: Đại mua bán

Nam Dương huyện thành

- Lão bản, hôm nay buôn bán tốt sao?

Lâm Thiên mỉm cười đi vào bên trong cửa hàng nông cụ.

Từ khi vào (Kỷ Nguyên) đến bây giờ, cửa hàng nông cụ này chính là nơi đốt tiền của hắn.

Nhìn bề ngoài là cửa hàng nông cụ, thế nhưng thực chất muốn mua gì cũng có, bao nhiêu tiền cũng hết....

- Khách quan biểu lộ như vậy, hôm nay nhưng lại kiếm được đầy bồn đầy bát rồi?

Khách hàng quen trong khoảng thời gian gần đây, chủ tiệm lão bản nhìn thấy Lâm Thiên sau liền tủm tỉm cười không ngừng.

- Đầy bồn đầy bát câu này phải dành cho lão bản mới đúng. Ta một cái người bình thường, nơi nào kiếm ra tiền a.

- Ha ha... Khách quan mời ngồi. Ta có chút trà đặc sản mới mua được... Chúng ta cùng nhau thưởng thức a.

Qua vài lần mua bán, chủ tiệm lão bản đã nhận định Lâm Thiên là khách hàng lớn. Lần này cả mời ngồi cả mời uống trà....

- Lão bản trà quả nhiên bất đồng. Hương vị sắc đều nhất tuyệt.

Khẽ nhấp một ngụm nước trà, Lâm Thiên mỉm cười ha hả nói.

Kỳ thực hắn nơi nào biết thưởng trà. Chẳng qua là miệng lưỡi vẫn là phải có.

- Khách quan ưa thích là tốt rồi. Lần này không còn nhiều, lần sau chắc chắn ta sẽ tặng cho khách quan một chút mang về...

Chủ tiệm lão bản cười đến đôi mắt đều híp lại. Trên mặt thịt mỡ rung chuyển không ngừng.

Hai người trò chuyện tán gẫu một hồi, Lâm Thiên sau đó liền vào chủ đề chính.

- Lão bản, lần này ta đến là muốn vài tấm bản vẽ, vài người có nghề nghiệp...

- Khách quan muốn gì liền nói chính là, đừng khách sáo.

- Ta muốn kiến trúc sư chuyên nghiệp 2 người. Bản vẽ cỡ trung tiệm rèn, xưởng mộc, quặng mỏ... Kèm theo đó mỗi loại bản vẽ là một tên nghề nghiệp chuyên nghiệp, 3 tên học đồ. Lão bản ngươi nhớ được hết sao?

Lâm Thiên muốn các loại bản vẽ cùng người có nghề nghiệp đều là vì muốn thôn trang sắp tới có thể liên tục không ngừng, nhanh chóng sản xuất hàng loạt vũ khí trang bị.

Hắn dự định tranh thủ khoảng thời gian đầu trò chơi này kiếm được càng nhiều bạc càng tốt.

Qua khoảng thời gian đầu trò chơi, thị trường sau đó chỉ sợ sẽ bão hòa.

Đương nhiên theo người chơi tiến độ phát triển như thế này, hẳn là còn phải rất lâu nữa thị trường mới có thể bão hòa.

- Yên tâm đi khách quan, làm nghề bán hàng chúng ta ưu điểm là trí nhớ đặc biệt tốt.

Chủ tiệm lão bản đưa tay chỉ chỉ cái đầu mà cười.

Lâm Thiên cũng cười theo.

Nhân vật bản địa do hệ thống tạo ra, dù có bay lên trời thì cũng không phải là chuyện gì khó. Đừng nói đến trí nhớ.

- Lão bản, ta muốn mượn xem danh sách hàng hoá...

- Khách quan muốn mua gì thì nói a. Đỡ mất công nhìn xem danh sách.

- Như vậy... Ta muốn một bộ bản vẽ vũ khí trang bị hoàn chỉnh, không biết lão bản có hay không?

- Cái này....

Thấy chủ tiệm lão bản biểu lộ, Lâm Thiên liền cười nói:

- Trước đó còn nói ta... Lão bản cứ nói thẳng ra a.

- Khách quan, bản vẽ vũ khí trang bị hoàn chỉnh chỗ của ta hôm nay vừa mới về hàng. Chỉ là....

- Chỉ là?

- Hàng này số lượng rất ít, cả năm chỉ có lác đác... Bình thường đều bị các gia tộc nhận đặt a khách quan.

- Lão bản, ta ở đây mua sắm nhiều như vậy rồi... Cũng lại không cần nhiều lời làm khó nhau, nếu như chưa có ai đặt thì mau báo giá a lão bản.

- Vũ khí trang bị nguyên bộ gồm có đao, thương, thuẫn, mũ, áo giáp, cung, giáp tay, giáp chân, giày. Tất cả những thứ này đều được gộp vào trong một quyển sách bản vẽ nhỏ.

Chủ tiệm lão bản không nhanh không chậm nói về bản vẽ vũ khí trang bị nguyên bộ gồm có những gì. Sau đó mới nói ra giá cả

- Bản vẽ vũ khí trang bị chưa hoàn thiện 10 lượng bạc.

- Đã hoàn thiện giá 200 lượng bạc. Đây là hàng trấn điếm của cửa hàng. Là duy nhất của cả huyện thành này, thậm chí là các huyện thành xung quanh.

- Khách quan muốn mua loại nào?

- Trước tiên giải thích với khách quan một chút, muốn chế tạo nguyên bộ cần phải có tiệm rèn cùng tiệm may.

- Mà hai loại bản vẽ giá cả chênh lệch lớn như vậy là bởi vì mỗi một bản vẽ bộ vũ khí trang bị hoàn chỉnh đều là tâm huyết của một người thợ nghiên cứu chế tạo vũ khí trang bị.

- Loại bản vẽ chưa hoàn thiện thì cũng hiếm có trên thị trường nhưng chưa đến mức. Còn loại đã hoàn thiện này thì khác biệt. Nó cần người thợ nghiên cứu chế tạo nghề nghiệp đạt đến tinh anh đẳng cấp. Hơn nữa không phải người thợ nào cũng có thể làm ra.

Bản vẽ chưa hoàn thiện giá cả ở trong phạm vi chấp nhận được. Bản vẽ đã hoàn thiện giá cả thực sự là rất cao...

Nhưng mà chủ tiệm lão bản đều nói như vậy, cho lên Lâm Thiên cũng không định kỳ kèo trả giá.

- Thợ nghiên cứu chế tạo vũ khí trang bị? Lão bản có sao, giá nào ta cũng mua.

Nghe Lâm Thiên nói, chủ tiệm lão bản thì cười khổ

- Khách quan... Những người thợ kiểu này rất hiếm có. Cả toà huyện thành này của chúng ta hay các huyện thành lân cận cũng không có nổi một người học đồ. Ta như thế nào có được a.

Chủ tiệm lão bản đều nói như vậy, lại thêm Lâm Thiên chưa bao giờ nghe đến nghề nghiệp như vậy... Cho lên có thể chắc chắn xác định nghề nghiệp này thực sự là hiếm có khó tìm.

- Lão bản, chỗ ngươi chỉ có 2 loại này? Không có bản vẽ tinh lương?

- Khách quan nói đùa a.

Chủ tiệm lão bản hiếm thấy trừng mắt khinh bỉ nhìn Lâm Thiên

- Đừng nói bản vẽ, hoàn chỉnh một bộ tinh lương vũ khí trang bị nhưng cũng là phượng mao lân giác. Chỉ có mấy đội quân tinh nhuệ của các thân vương hay quân đội trấn thủ Hoàng Thành mới có.

- Hoàn chỉnh một bộ vũ khí trang bị cùng với không hoàn chỉnh, kết hợp lại một bộ vũ khí trang bị là không giống nhau.

- Hoàn chỉnh là đại biểu cho thống nhất, quyền uy của triều đình. Hơn nữa hoàn chỉnh một bộ có thể để cho quân lính tăng thêm 3 phần sức chiến đấu.

- Này cũng không phải nói ngoa, bởi vì hoàn chỉnh một bộ do một người thiết kế, kiểu dáng phong cách, các chi tiết trăm phần trăm ăn khớp với nhau...

Nghe chủ tiệm lão bản nói, Lâm Thiên là hoàn toàn đồng ý mà gật đầu.

Giật áo vá vai hỗn loạn làm sao có thể so sánh được với đồng nhất.

- Lão bản, bản vẽ chưa hoàn thiện cùng hoàn thiện ta đều muốn. Thêm vào trước đó nói đến các loại bản vẽ cùng với người có nghề nghiệp.... Thanh toán a.

- Khách quan chờ đợi chốc lát, ta đi viết giấy hàng cùng với đem hàng, đem người tới.

- Lão bản vất vả a.

Chủ tiệm lão bản đi, Lâm Thiên tính toán qua giá tiền sau liền không khỏi hít sâu một hơi.

Dọn kho đem toàn bộ vũ khí trang bị bán cho Tiên Nữ Hội, đạt được hơn một ngàn lượng. Lúc này mới hơn nửa giờ thì đã tiêu đi số lẻ....

Hơn một ngàn lượng bạc là rất nhiều, bất quá đánh đổi là Lâm gia thôn 2 nhà kho vũ khí trang bị được dọn trống rỗng.

Lần này xem như tiêu hoá hết hoàn toàn số vũ khí trang bị may mắn lấy được của sơn trại lúc đầu cùng với số vũ khí trang bị mà thợ rèn trong thôn làm ra từ đầu đến giờ.

Mặc dù thời gian đã khá lâu, nhưng bây giờ nghĩ lại Lâm Thiên vẫn đều cảm tạ trời đất không thôi.

Sơn tặc sơn trại lần đó quả thực là một món quà khổng lồ....

....

Buổi tối Lâm Thiên cùng nhóm người liền ở lại huyện thành Nam Dương.

Ngày hôm nay có nhiều tiền, hắn quyết định không bạc đãi chính mình cùng mọi người, xa hoa một buổi.

Cả đám mấy chục người bao xuống tất cả phòng một nhà khách sạn lớn để qua đêm.

Nằm trên giường trong căn phòng loại tốt nhất của khách sạn, Lâm Thiên lẩm bẩm chê bai cái giường trong phòng thôn trưởng một hồi rồi chìm vào trong giấc ngủ...

....

Ngày hôm sau buổi sáng, đám người lên đường trở về Lâm gia thôn. Đến gần trưa thì về tới nơi.

Để cho Lâm Sơn an trí người mới, đem mấy người kiến trúc sư mới mua hôm qua nói cho Lưu Thanh..

Lâm Thiên lại đem hết đống bản vẽ kiến trúc đưa cho Lưu Thanh để hắn tự phân phối xây dựng, bản thân thì trở về phòng thôn trưởng.

Bản vẽ vũ khí trang bị trước tiên chưa vội đưa đến tiệm rèn. Chờ người mới ổn định sau đó lại tổ chức họp bàn thảo luận chia ra rèn đúc...

Vừa vào trong phòng thôn trưởng, Lâm Thiên liền không kịp chờ đợi mà hỏi

- Mộ Nam, ta bây giờ có bao nhiêu tiền rồi?

- 1909 lượng bạc 650 đồng.

- Thật nhiều tiền thật nhiều tiền... Ha ha...

Nghe được con số chính xác từ trong miệng của Mộ Nam, Lâm Thiên không nhịn được kích động mà hét lớn lên.

Đồng thời cũng nhất thời không khống chế được hành động mà ôm chầm lấy Mộ Nam, đem người xoay vài vòng ở trong phòng.

Đột nhiên cảm nhận được cả người như bị điện giật tê dại, Lâm Thiên vội vàng buông ra Mộ Nam.

Làm ra hành động quá mức với thư ký thôn trang thì liền bị điện giật. Chuyện này Lâm Thiên đã nghe Mộ Nam nói trước đó.

Vừa rồi chẳng qua là vui sướиɠ kích động quá mức...

Điện giật một cái liền làm cho hắn bình tĩnh tỉnh táo lại.

Mà muốn làm gì cũng không bị điện giật, như vậy liền hoàn thành liên hoàn nhiệm vụ a.

- Đau sao? Không muốn chịu đau thì nhận nhiệm vụ đi.

Mộ Nam mỉm cười khúc khích đầy mê hoặc mà nâng lên bàn tay trắng nõn vuốt nhẹ má của Lâm Thiên.

- Nhiệm vụ? Ta mới không.

Lâm Thiên bây giờ là đã có chút chống cự lại được mị lực của Mộ Nam.

Ít nhất hắn không còn cảm thấy đặc biệt kinh diễm như lần đầu tiên gặp mặt. Không dễ dàng bị nàng bộc lộ ra mị lực làm cho ngây người thất thần.

- Ca là ngươi cả đời này sẽ không có được mãnh nam.

Nói chuyện, Lâm Thiên liền đi tới chỗ ghế thôn trưởng rồi ngồi xuống.

Mộ Nam trừng mắt nhìn Lâm Thiên, mím mím môi, đi giày cao gót hai chân cộc cộc mà đạp xuống sàn nhà.