Chương 11: Manh mối đầu tiên xuất hiện
Chu Tiếu Đông thở hổn hển, thật chăm chú nhìn sự thay đổi của kí túc xá, mà thay đổi lớn nhất ở đây chính là xuất hiện ở đâu ra một cái màn giường, ngăn mấy cái giường ra, khiến kí túc xá trở nên chật chội hơn rất nhiều.
Ai tới nói cho cậu biết, kí túc xá nam sao lại dùng màn giường chứ? Cũng có phải không thể gặp người đâu!
Đây không quan trọng, quan trọng là màu sắc của cái màn giường!
Tại sao kí túc xá nam lại muốn dùng màu đỏ chót, màu đỏ chót đó!
Chu Tiếu Đông rất muốn ngất ngay tại chỗ, liền càng lớn tiếng chất vấn: “Rốt cục em muốn làm gì?”
“A?” Bạch Văn nháy mắt mấy cái, “Cái gì em cũng không muốn làm nha!”
“Em còn dám nói không làm gì!” Chu Tiếu Đông nổi giận đùng đùng đi vào phòng, tay giật góc màn, “Em cái gì cũng không làm, vậy đây là ở đâu ra, từ trên trời rơi xuống hay sao?”
“Cái này lại có thể rơi từ trên trời xuống?” Hạ Vũ đang uống trà sữa, nhìn có vẻ khổ não dùng hàm răng cắn ống hút, tò mò hỏi.
Vẻ mặt Bạch Văn nghiêm túc, “Anh họ nói có thể rơi thì chính là có thể rơi.”
Chu Tiếu Đông trợn mắt!
“Này, uống một ngụm.” Ngụy Vũ Thông vặn mở chai hồng trà cho Chu Tiếu Đông, cơn giận khủng bố nháy mắt được hồng trà dập tắt. Ngụy Vũ Thông xoay người đóng cửa, “Không mượn hóng hớt!” trực tiếp ngăn mấy tên đang chuẩn bị tới vây xem hai anh em nhà này cãi nhau ở bên ngoài.
Chu Tiếu Đông vì có hồng trà mà tỉnh táo lại, chuyển sang ngồi xuống một bên hờn dỗi, tiện thể nghĩ biện pháp để Bạch Văn vứt cái màn giường đi.
Ngụy Vũ Thông nhìn cái màn trước giường mình, bởi vì giường của anh với của Chu Tiếu Đông liền sát nhau, nên màn của hai người tất nhiên là một cái, mà bên Bạch Văn cùng Hạ Vũ, thì lại là hai cái riêng biệt, Ngụy Vũ Thông thầm nhíu mày, “Em mắc màn làm gì?”
Bạch Văn thở dài u buồn, nhìn trời góc 45 độ, “Vì danh dự khuê phòng của mình.”
Chu Tiếu Đông buồn bực nhìn Bạch Văn, “Dù em lớn lên có chút đáng yêu đó, không giống đàn ông đó, nhưng em vẫn là con trai, muốn giả vờ ẻo lả làm cái gì chứ? Lại còn danh dự khuê phòng nữa…”
Ngụy Vũ Thông ngơ ngác nhìn Chu Tiếu Đông, thật sự anh không nghĩ tới Chu Tiếu Đông sẽ nói chuyện như vậy, hổ báo quá đi mất!
Bạch Văn cũng có chút sững sờ, nhưng sau đó lại chân thành nói: “Anh họ, người ta là đồng tính mà, chẳng lẽ…” Cậu dừng một chút, con mắt nhìn về phía Ngụy Vũ Thông, mỉm cười nói tiếp, “Anh không lo em sẽ thầm mềm anh rể họ hả?”
“Em, mấy người…” tầm mắt Chu Tiếu Đông quét qua quét lại trên người Ngụy Vũ Thông cùng Bạch Văn, nhớ tới lần đầu tiên Bạch Văn nói mình là đồng tính, cậu còn yy Ngụy Vũ Thông thành đối tượng thầm mến của nó nữa…
Biết rõ Bạch Văn rất có thể là đang cố ý, nhưng cậu vẫn cảm thấy nụ cười của Bạch Văn lập tức trở nên rất chướng mắt, cậu cà răm nói: “Các người ở, ở cùng một chỗ thì liên quan gì đến tui!” Nửa câu sau của Chu Tiếu Đông, cơ hồ là quát lên.
Bạch Văn vẻ mặt thong dong nói: “Cho nên, mới phải dùng màn ngăn cách.”
Chu Tiếu Đông hừ lạnh, cậu thật sự không nhìn ra thầm mến Ngụy Vũ Thông với kéo rèm giường có quan hệ gì với nhau.
Bạch Văn xoay người đi chơi game. Mặc dù sắc mặc Chu Tiếu Đông rất khó nhìn, là đang tức giận đó, nhưng cậu lại không tiếp tục chửi ầm lên nữa, điều đó chứng tỏ trong lòng Chu Tiếu Đông đã chấp nhận chuyện này rồi. Về phần một vị khác trong kí túc xá, Bạch Văn dùng đầu ngón chân nghĩ, cũng biết Ngụy Vũ Thông là khá hài lòng với sự thay đổi này.
Nói chuyện phiếm mấy phút đồng hồ, màn hình của Bạch Văn đã đầy ự tin gửi đến, mà tên nổi bất nhất trong đó chính là Hoa Nguyệt Dạ.
[Mật]
[Hoa Nguyệt Dạ] nói với bạn:
Nhu Nhu, bắt đầu rồi.
[Mật]
[Hoa Nguyệt Dạ] nói với bạn:
Nhu Nhu, Nhu Nhu, cẩn thận một chút.
[Mật]
[Hoa Nguyệt Dạ] nói với bạn:
Nhu Nhu, em ở đâu?
[Mật]
[Hoa Nguyệt Dạ] nói với bạn:
Nhu Nhu…
…
Bạch Văn chậm rì rì gửi một khuôn mặt mỉm cười.
[Mật]
Bạn nói với [Hoa Nguyệt Dạ]:
O(n_n)O~
[Mật]
[Hoa Nguyệt Dạ] nói với bạn:
Nhu Nhu, rốt cuộc em về rồi!
[Mật]
Bạn nói với [Hoa Nguyệt Dạ]:
Ừ.
[Mật]
[Hoa Nguyệt Dạ] nói với bạn:
Phó bản bắt đầu rồi.
Bạch Văn không trả lời gã nữa, mà nhún nhảy vào nói chuyện trên kênh đội ngũ.
[Đội ngũ]
[Nhiễu Chỉ Nhu]:
Yo yo yo, tui về rồi! ^_^
Các đồng đội nhiệt liệt hoan nghênh, khiến bạn nữ mục sư trong đội vô cùng khó chịu, nhưng Bạch Văn độ lượng không so đo, mà là xông thẳng lên đánh quái.
Trải qua phó bản kịch liệt.
[Đội ngũ]
[Thích Nhất Vị Quýt]:
Mặc dù đã đi phó bản kiểu này nhiều lần, nhưng tui vẫn không thể nào thích ứng được sự mạnh mẽ của Nhu Nhu…
[Đội ngũ]
[Nhiễu Chỉ Nhu]:
/(ToT)/~~
[Đội ngũ]
[Heo Mẹ Bay Trên Trời]:
(#‵′) 凸, đó là vấn đề của mi, tui cảm thấy Nhu Nhu rất tốt! Nhu Nhu, đừng đau lòng, đó là do tên đó không biết thưởng thức.
[Đội ngũ]
[Nhiễu Chỉ Nhu]:
~(@^_^@)~
[Đội ngũ]
[Thích Nhất Vị Quýt]:
Nhưng cô ấy như vậy, khiến chiến sĩ chúng ta mất mặt quá à nha ╮(╯▽╰)╭
[Đội ngũ]
[Heo Mẹ Bay Trên Trời]:
Rốt cục cậu thừa nhận mình không giống chiến sĩ rồi.
[Đội ngũ]
[Thích Nhất Vị Quýt]:
…
[Đội ngũ]
[Thiên Sứ Băng Giá]:
Heo Bay, Nhiễu Chỉ Nhu cho cậu cái gì tốt hả? Làm gì có nữ phát sư nào lại không giống pháp sư như vậy chứ? Làm như mình mặc hoàng kim giác không bằng ấy? Em gái nhỏ, quái không biết cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc đâu, em có thể ngoan ngoãn nghe lời chút không!
Cấp bậc của Thiên Sứ Băng Gía cùng bọn Hoa Nguyệt Dạ cao tương đương nhau, trong thời gian Lộ Hồng Trần không có trên mạng, cô vẫn luôn tổ đội cùng bọn Hoa Nguyệt Dạ, cộng thêm tính tình bản thân cô cũng không tệ, người theo đuổi trong bang cũng không ít, mà lại rất ít nói chuyện với mọi người, số lần nổi giận giống vậy thật sự ít đến đáng thương.
Cho nên, cô vừa nói ra miệng, đội ngũ nhất thời yên tĩnh, có kinh ngạc, có xấu hổ… nhưng tuyệt đối không bao gồm Bạch Văn trong số đó.
[Đội ngũ]
[Nhiễu Chỉ Nhu]:
~(@^_^@)~ Bởi vì có chị Thiên Sứ ở đây, em rất yên tâm.
[Đội ngũ]
[Thiên Sứ Băng Giá]:
Hộc máu! Ôm bắp đùi tôi cũng vô dụng.
[Đội ngũ]
[Nhiễu Chỉ Nhu]:
Vậy… em ôm bắp chân chị nha?
[Đội ngũ]
[Thiên Sứ Băng Giá]:
-_-|||
[Đội ngũ]
[Hoa Nguyệt Dạ]:
Sặc, Thiên Sứ cậu cũng đừng chấp nhặt cô ấy, Nhu Nhu chơi cũng được mà.
[Đội ngũ]
[Heo Mẹ Bay Trên Trời]:
Chuẩn chuẩn, đây cũng rất phong cách mà!
[Đội ngũ]
[Thích Nhất Vị Quýt]:
Gật đầu.
[Đội ngũ]
[Nhiễu Chỉ Nhu]:
~(@^_^@)~
Chị Thiên Sứ, lần sau em sẽ chậm hơn chút mà.
[Đội ngũ]
[Thiên Sứ Băng Giá]:
Haizz, gặp mấy người… chậc chậc.
[Đội ngũ]
[Hoa Nguyệt Dạ]:
Nhu Nhu còn chút xíu nữa là thăng cấp rồi, lại đi thêm một lần nữa không?
[Đội ngũ]
[Thiên Sứ Băng Giá]:
Haizz, chờ tôi đi mua ít lam, chưa bao giờ tốn lam như lúc này.
[Đội ngũ]
[Hoa Nguyệt Dạ]:
Nhận giao dịch, tui cho cậu.
[Đội ngũ]
[Heo Mẹ Bay Trên Trời]:
Hí hí, có JQ nha.
[Đội ngũ]
[Thích Nhất Vị Quýt]:
Há? Ở đây có hai mỹ nữ, cưng nói người nào?
[Đội ngũ]
[Heo Mẹ Bay Trên Trời]:
Hí hí hí hí hí hí
[Đội ngũ]
[Thích Nhất Vị Quýt]:
Đứa ở trên điên cmn rồi!
Ngụy Vũ Thông đứng ở sau lưng Bạch Văn nhìn thấy toàn bộ, sờ cằm, chậm rãi nói: “Có hộ hoa sứ giả rồi hả?”
Bạch Văn thở dài, “Đáng tiếc gã đã định trước sẽ thất tình rồi.”
Khóe miệng Ngụy Vũ Thông co quắp, liếc mắt lại thấy Chu Tiếu Đông đang đi từ phòng vệ sinh ra, “Em không sợ bọn họ truyền nhảm trong bang, làm người nào đó biết được, khiến kế hoạch quyến rũ thất bại à?”
“Cái gì thất bại?” Chu Tiếu Đông nghi ngờ nhảy tới, mặc dù cậu tỏ ra bản thân không thèm quan tâm nữa, nhưng đối với chuyện này, cậu vẫn rất rất để ý.
Ngụy Vũ Thông để ý nước trên tóc cậu vẫn đang nhỏ giọt, mím môi không thích nói: “Tạm thời còn chưa có.”
“Tạm thời?” Chu Tiếu Đông hỏi ngược lại, vừa rồi cậu còn thật sự suy nghĩ, cảm thấy Bạch Văn thầm mến Ngụy Vũ Thông là không có khả năng, dựa theo tính cách của Bạch Văn, nếu thật sự thầm mến Ngụy Vũ Thông, vậy còn bày đặt mắc màn giường làm qué gì chứ? Không phải đã sớm nghĩ mọi biện pháp để đổi giường với cậu, sau đó buổi tối len lén bò qua… Chu Tiếu Đông càng nghĩ mặt càng đen, cảm giác, cảm thấy em họ nhà mình chính là một tên thích ôm ấp yêu đương?
Với tư cách là một thành viên trong gia tộc, Chu Tiếu Đông cảm thấy vô cùng lo lắng!
“Có vấn đề?” Ngụy Vũ Thông vừa hỏi Chu Tiếu Đông xong, liền phát hiện Bạch Văn dùng ánh mắt lên án để nhìn mình, “Làm sao?”
Bạch Văn u buồn nâng cằm, “Người trong bang biết rồi.”
Ngụy Vũ Thông cùng Chu Tiếu Đông đồng thời nhìn màn hình máy tính của cậu, phát hiện trong kênh mật của cậu toàn là gọi chị dâu, hơn nữa, không cần nghĩ làm gì, những người kia đều là người trong bang Hoa Nguyệt Dạ.
“Không việc gì, dù sao hiện tại cậu ta…” Ngụy Vũ Thông đem bốn chữ “Không có ở đây” nghẹn trong cổ họng, bởi vì hình đại diện của Lộ Hồng Trần vừa lúc sáng lên.
Phản ứng của Bạch Văn còn nhanh hơn Ngụy Vũ Thông.
[Mật]
Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]:
Sao anh lại tới đây?
[Mật]
[Lộ Hồng Trần] nói với bạn:
Không thể tới?
[Mật]
Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]:
~(@^_^@)~ Em quá vui ấy mà!
Bạch Văn nghĩ rằng hắn chơi bóng rổ, cùng bạn bè ra ngoài ăn cơm rồi uống chút rượu, ngày hôm nay sẽ không online, thế nhưng lại thấy hắn login, dĩ nhiên là sẽ có một chút giật mình không nhẹ.
[Mật]
[Lộ Hồng Trần] nói với bạn:
Tôi cũng vậy, rất vui vẻ, nghe nói bang chủ của bọn tôi đã có chuẩn phu nhân.
[Mật]
Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]:
Vậy chúc mừng các anh.
Biết rõ tại sao Lộ Hồng Trần lại nói với mình lời này, nhưng Bạch Văn cố ý nói lời của kẻ ngoài cuộc, làm bộ như không biết, dù sao thật sự thì cậu cũng không rõ vì sao mình bị gọi thành chị dâu.
[Mật]
[Lộ Hồng Trần] nói với bạn:
-_-||| Chẳng lẽ cô không biết vị chuẩn phu nhân kia là ai?
[Mật]
Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]:
Ngày kết hôn sẽ biết thôi mà O(n_n)O~
[Mật]
[Lộ Hồng Trần] nói với bạn:
…
Lộ Nam Minh đột nhiên cảm thấy hình như mình say rồi, đầu óc vẫn tỉnh táo lúc này lại có chút chóng mặt hoa mắt, nhưng hắn vẫn đi tìm Hoa Nguyệt Dạ.
Ngụy Vũ Thông cười, “Xem ra em quen đối phó với những chuyện này rồi.” Ít nhất Bạch Văn so với anh tưởng tượng thì lấp liếʍ tốt hơn.
Chu Tiếu Đông ở bên cạnh khẽ hừ lạnh, chết cũng không thừa nhận vừa rồi mình vì Bạch Văn mà ra một thân mồ hôi lạnh, lúc này đây, cậu mới phát hiện trong tiềm thức, cậu hi vọng Bạch Văn có thể đạt được tình yêu của mình – cho dù người yêu này là đàn ông!
Bạch Văn khiêm tốn nói: “Tạm được tạm được.”
“Chỉ là, giả bộ ngốc như vậy thật không có chuyện gì chứ?” Ngụy Vũ Thông nhắc nhở cậu.
Bạch Văn rất bình tĩnh, nói đạo lý: “ Tình yêu luôn cần có người thứ ba xen vào để tăng thêm chút kí©h thí©ɧ, lúc đó mới có thể bắn ra tia lửa càng nóng chảy hơn.”
“Em đừng để kí©h thí©ɧ quá là được.” Ngụy Vũ Thông cũng bắt chước giọng của cao nhân khuyên bảo.
Chu Tiếu Đông nghi ngờ nói: “Tui phát hiện hai người hình như rất hiểu nhau.” Ánh mắt lại nhìn chằm chằm Ngụy Vũ Thông, mặc dù Bạch Văn thường xuyên có chút vặn vẹo, nhưng cậu biết khá nhiều chuyện của nó, còn chuyện của Ngụy Vũ Thông, tất nhiên cậu không thể nào hiểu sâu sắc được, ít nhất cậu không biết về chuyện tình cảm của anh.
Ngụy Vũ Thông sờ lỗ mũi, “Cậu muốn biết lí do hả?”
Chu Tiếu Đông vội vàng gật đầu.
“Cậu lau khô tóc rồi nói sau.”
Chu Tiếu Đông sờ tóc, “Cũng khá khô rồi mà.”
“Vừa rồi tôi còn thấy chúng đang cố gắng rơi nhỏ giọt kia kìa!”
Hai chữ “cố gắng” khiến khóe miệng Chu Tiếu Đông giật khẽ, cuối cùng vẫn cam chịu cầm khăn khô bắt đầu giả vờ lau.
Ngụy Vũ Thông không thể nhìn được nữa, tức giận cướp lấy cái khăn mặt, giày vò một lúc mái tóc của Chu Tiếu Đông, mãi đến khi hài lòng, mới ném khăn mặt cho cậu, “Đi giặt sạch đi!”
“…A!”
END 11