Trầm Xương Mân cảm thấy làm người thật vất vả, làm người tốt cũng vất vả mà làm người xấu cũng vậy. Dù sao bất kể làm loại người nào cũng đều khổ như nhau.
Ví dụ như hiện tại, người nào đó đang ngồi trên giường bệnh trừng to mắt hùng hổ chất vấn một câu: “Cậu gạt tôi?”
Bác sĩ Trầm mới tan tầm đã đến Trầm bệnh, vừa bước vào cửa: “…”
Mà Trịnh Duẫn Hạo đang bình tĩnh thản nhiên ngồi trên ghế đọc báo.
Kim Tại Trung thấy Trầm Xương Mân không trả lời, lập tức bồi thêm một câu: “Đừng tìm cớ, tôi biết cậu là ai rồi!”
Trầm Xương Mân: “…” Em còn chưa nói gì mà? Chân trước vừa mới bị lợi dụng sau lưng đã bị bán đứng… Kết nhầm bạn xấu a!
Trầm Xương Mân muốn giải thích cho mình nhưng mới mở miệng còn chưa nói được trọn câu đã bị Kim Tại Trung cắt ngang.
“Muốn được tha tội cũng không khó, tôi đây rất rộng lượng, mấy hôm nữa tôi sẽ kết hôn cùng anh ấy, cậu cứ lo hết tất cả mọi việc là xong.”
Bị Trịnh phu nhân tương lại dọa cho một trận, Trầm Xương Mân ngơ ngác hỏi lại lần nữa: “… Trung Quốc đã cho phép kết hôn đồng giới rồi à?”
Lúc này đến lượt Kim Tại Trung bị sặc, xấu hổ “khụ” một tiếng: “Cái gì… là trò chơi, trò chơi!”
Trịnh Duẫn Hạo cũng nói tiếp: “Được rồi Trầm Xương Mân, cậu cũng biết… ừm, chị dâu cậu có ý gì rồi chứ? Nhanh chóng vào game chuẩn bị đi, hôn lễ lần này nhất định phải tổ chức long trọng.”
… Chị dâu?!
Trầm Xương Mân phản ứng không kịp, cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm, vì thế cẩn thẩn hỏi lại một câu: “Hai người là muốn lừa tiền em hả?”
Kim Tại Trung lập tức giải thích: “Ai muốn lừa tiền cậu, là bảo cậu chuẩn bị, tiền rút ra từ quỹ bang, xong việc tôi sẽ bù lại.”
Trịnh Duẫn Hạo cũng vô cùng chân chó nói thêm: “Tất cả đều nghe theo lời tộc trưởng.”
Lúc này Trầm Xương Mân đã hiểu rõ, lập tức khó chịu: “Dựa vào cái gì mà hai người cãi nhau rồi giảng hòa lại còn bắt người hòa giải này bỏ công ra?! Xử lý hôn lễ mệt chết đi được ấy!” Nói xong lại chĩa mũi giáo về phía Trịnh Duẫn Hạo, “Còn anh nữa, em làm quân sư hai tháng cho anh, chẳng lẽ để bây giờ lại phải đứng ra làm người tổ chức hôn lễ mệt muốn chết này cho anh sao?”
Kim Tại Trung lập tức nhảy vào nói một câu: “Ai bảo cậu mang ơn rồi không trả?”
Trầm Xương Mân kêu oan: “Em mà báo ơn còn chết thảm hại hơn!”
Trịnh Duẫn Hạo gật gật đầu, tỏ vẻ chú mày nói chỉ có chuẩn, nhưng lại giả bộ nói: “Nếu cậu không tặng một phần lễ vật cho chị dâu cậu thì cứ nghĩ đến chất lượng đồ ăn sang năm đi, việc nhỏ không nhẫn được sẽ hỏng việc lớn.” Câu cuối là hắn hạ giọng kề lại gần nói nhỏ với Trầm Xương Mân.
Những lời này thật sự đã đánh trúng vào yếu điểm của kẻ ham ăn, vì thế Trầm Xương Mân tạm thời từ một bé heo ham ăn biến thành một con la mệt lả.
Thật vất vả mới tiễn được hai vị Tôn đại phật pháp này khỏi bệnh viện, Trầm Xương Mân hiếm khi thiện tâm niệm A di đà phật một lần: Kim Tại Trung ngàn lần đừng xảy ra chuyện gì nữa, bởi vì lần nào kẻ xui xẻo chịu hậu quả cũng là mình!
Không tình nguyện lên mạng mở diễn đàn Lạc Nhạn Bình, Trầm Xương Mân quyết định đầu tiên thương lượng với đám người trong gia tộc trước đã, trước hết phải tìm ra kế sách tốt.
Nai Con Thích Ăn Bánh:
Người đâu hết rồi! Mau lếch ra đây cho ta!
Cá Hấp:
(⊙o⊙)
Tiểu Bính, vừa ăn nhầm thuốc nổ hả?
Nai Con Thích Ăn Bánh:
Lão tử hôm nay rất khó chịu, vừa bị người ta gài bẫy!
Đông Trùng Hạ Thảo:
Đã biết, cho nên chúng ta mới bị diệt đoàn!
Sư Thái Sao Xằng Bậy:
Cái gì cái gì, chả lẽ vừa hại chúng ta diệt đoàn là tiểu bính?!!!
Nai Con Thích Ăn Bánh:
…Tất cả xếp hàng ngay ngắn cho ta! Có viêc cần mấy người giúp.
Cá Hấp:
Có!
Đông Trùng Hạ Thảo:
Có!
Sư Thái Sao Xằng Bậy:
Có!
Mềm Mị Mị:
Có!
Nai Con Thích Ăn Bánh:
Chỉ có mấy người sao?
Mềm Mị Mị:
Tui cũng vừa mới lên…Khả năng là mọi người có việc bận nha.
Nai Con Thích Ăn Bánh:
Bỏ đi. Vừa có một tin tức mới, tộc trưởng và nữ thần sắp kết hôn.
Đông Trùng Hạ Thảo:
….!!!
Sư Thái Sao Xằng Bậy:
Đang giỡn phải không? Không phải hai người bọn họ đang có xích mích sao?
“Xích mích” này xuất hiện từ lần trước khi Trung Nguyên Nhất Điểm Kim và Hạo Thủy Chi Thương cùng gửi tới tin dữ: Sẽ không chơi game nữa….
Cho nên, mặc dù mọi người đều cho rằng Trung Nguyên Nhất Điểm Kim chỉ là nói lẫy, dựa theo tính cách của cậu khẳng định sẽ còn quay lại, vấn đề chỉ là sớm hay muộn, thế nhưng sau khi nói chuyện cùng nữ thần lại có phản ứng tiêu cực như vậy chỉ có một lý do, có-xích-mích!
Mềm Mị Mị:
Tui đã nói mà, tộc trưởng nhất định sẽ quay trở lại!
Đông Trùng Hạ Thảo:
Sai trọng điểm rồi! Tiểu bính cậu nói đi, có phải hai người bọn họ yêu nhau trong đời thực không?
Trầm Xương Mân suy nghĩ một lát, cảm thấy tận lực giải quyết vấn đề kết hôn vẫn tốt hơn, thế là nhẹ nhàng buông một câu.
Nai Con Thích Ăn Bánh:
Không nên hỏi tui, tui chỉ là người qua đường vô tội.
….Nói vậy so với thừa nhận thì có gì khác chứ Trầm Xương Mân!
Nai Con Thích Ăn Bánh:
Đừng lảng sang chuyện khác nữa, vào trọng tâm đi, tui phải chuẩn bị hôn lễ cho bọn họ, quy trình và gì gì đó mọi người giúp tui suy nghĩ cái đi, bọn họ yêu cầu một đám cưới có đẳng cấp, phô trương, long trọng mà ý nghĩa.
Sư Thái Sao Xằng Bậy:
Hả? Không phải là khiêm tốn, long trọng mà có ý nghĩa sao?
Nai Con Thích Ăn Bánh:
…. Không cần để ý, tộc trưởng của chúng ta xác định là muốn phô trương! Mau bày mưu tính kế giúp tui đi.
Vì vậy cả đám người sôi nổi bàn tán, trêu đùa, Trầm Xương Mân vội vàng đem ý tưởng nói cho hai người kia cùng nhau thương lượng, thuận tiện xem ân ái.
Trầm Xương Mân câu được câu mất trò chuyện với bọn họ, một bên cảm thán nhân sinh của mình thật dạt dào và rung động lòng người.
Bên này, Trịnh Duẫn Hạo vừa mới đưa Tại Trung về đến nhà, liền thấy ánh mắt long lanh hóng bát quái của cậu.
Trịnh Duẫn Hạo bị ánh mắt này làm cho hoảng sợ: “Sao lại nhìn anh như vậy?”
Tại Trung cười: “Ai, tại sao tôi lại không phát hiện ra anh giỏi diễn xuất như vậy nhỉ!”
“Diễn?” Trịnh Duẫn Hạo bật cười, “Khi làm Hạo Thủy Chi Thương anh không có diễn, ngoại trừ hình dạng nhân vật là nữ thì không có gì giống phụ nữ hết.”
Kim Tại Trung cũng tán thành: “Bây giờ nghĩ lại thì đúng là như vậy. Nhưng mà những lời anh nói lần trước….”
“Lần trước?” Trịnh Duẫn Hạo suy nghĩ một lúc, ngẫm lại lần trước mà Tại Trung nói là bao lâu trước, nhưng mà rất nhanh hắn nghĩ tới chuyện gì đó, mặt cũng trắng bệch, “…Lần đó là…. đó là để em… đừng có nghĩ về cô gái khác, có được không?”
Tại Trung sờ sờ cằm, ý tứ hàm xúc nói: “Ừ ~ cũng có thể hiểu được, mọi người đều có áp lực của riêng mình…Nhưng mà những lời anh đã nói lúc đó tôi đều ghi nhớ rồi nha, đến lúc kết hôn tôi sẽ nói chuyện này ra được không?”
Trịnh Duẫn Hạo quá sợ hãi: “Tại Trung, em đang đùa đúng không?”
Tại Trung nhìn vẻ mặt khẩn trương của Trịnh Duẫn Hạo, trong lòng nhất thời cảm thấy thoải mái, những cảm xúc tồi tệ khi cãi nhau với hắn lúc trước cùng những điều cậu vẫn canh cánh trong lòng đều đã tan thành mây khói, cậu nói: “Duẫn Hạo, em không muốn khi chúng ta yêu nhau em luôn ở trạng thái bị động, em cũng muốn ở phía chủ động, bởi vì em cũng là đàn ông… Lúc trước anh vẫn bảo vệ em giúp em ngăn cản mọi khó khăn, giờ là lúc em muốn giúp anh, vì vậy đừng cự tuyệt em, được không?”
Trịnh Duẫn Hạo nhất thời nghẹn lời, qua một lúc lâu mới thở dài: “Tại Trung… Có thể từ trước đến giờ đều là anh sai lầm, em thay đổi nhiều như vậy mà anh không phát hiện… cho dù có phát hiện, cũng không muốn để một mình em phải tự mình giải quyết tất cả mọi chuyện…. Chỉ là nghe em nói muốn bảo vệ anh, anh thực sự… thực sự rất vui vẻ… Đây là cách em đáp lại tình yêu của anh sao?”
Nhẹ nhàng ôm hông của Trịnh Duẫn Hạo, Tại Trung gật đầu: “Đúng vậy, Duẫn Hạo, đây là cách… cách mà em yêu anh…”
Cách em yêu anh, không phải là trốn dưới đôi cánh của anh đón nhận sự chủ động của anh, mà là dùng sức mạnh của chính bản thân mình, cùng anh sánh vai tạo nên hạnh phúc của chúng ta.
Trong thâm tâm của Trịnh Duẫn Hạo, lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác này, giống như một con thuyền bơ vơ phiêu bạt trên biển rộng không biết đi về đâu rốt cục gặp được người lái thuyền, cho nên thuận lợi chạy đến bến bờ hạnh phúc.
“Tại Trung, cám ơn em đã nỗ lực trước mặt ba mẹ anh, tuy rằng xuất phát điểm của em không cao, nhưng em thực sự… Thực sự rất dũng cảm, khiến cho anh biết thì mình cũng có lúc hèn yếu. Những lời anh đã nói hôm qua anh thu lại, anh sẽ không bỏ lại em, vĩnh viễn sẽ không…” Ôm trân bảo trong lòng, Trịnh Duẫn Hạo khó có được cảm thán.
Tại Trung cũng yên lòng cười cười: “Em cũng thu lại những lời đã nói….. Sau này trừ phi anh bỏ rơi em, bằng không, em sẽ không bỏ đi trước.”
“Sẽ không, cả hai chúng ta đều sẽ không từ bỏ…” Trịnh Duẫn Hạo nâng đầu Tại Trung lên, vội vã che lấp đôi môi cậu.
Đôi môi lạnh mềm mại giống như đang trêu chọc trái tim hắn, quấy nhiễu hô hấp của hắn, cái loại cảm giác này… giống như cả linh hồn bị hút đi, không thể kháng cự.
Đầu lưỡi Trịnh Duẫn Hạo như con rắn uyển chuyển đột phá răng môi, tinh tế liếʍ lộng hàm răng cậu, mân mê đầu lưỡi mềm nhẹ của đối phương, sau đó quấn lấy đầu lưỡi cậu trêu đùa, khiến cậu run rẩy trong vòng tay hắn, vì hắn mà choáng váng.
“…Ưm…” Tại Trung lần đầu tiên bị tập kích như vậy, 26 năm cuộc đời mới được nếm thử cảm giác này không khỏi có chút ngây ngô, nhưng cậu vẫn muốn đuổi kịp bước chân và tiết tấu của đối phương.
Trịnh Duẫn Hạo nhẹ nhàng buông đầu lưỡi, dán lên đôi môi của Tại Trung nói: “Tại Trung, chúng ta làm nha.”
Đây không phải là một câu hỏi, cũng không có ý tứ ép buộc, nhưng Tại Trung biết, đây là một lời mời, một lời mời mà cậu không thể cự tuyệt…
Hít thở sâu một hơi, Kim Tại Trung chủ động cắn lên môi Trịnh Duẫn Hạo, thốt ra một tiếng nhỏ xíu khó mà nghe được: “… Ừm…”
Tại Trung nằm ở trên giường, có chút sợ hãi lại có chút kích động nắm lấy ga giường dưới thân, ánh mắt của cậu vì những tương tác và xúc cảm mãnh liệt mà thỉnh thoảng hé mở. Cậu không dám nhìn, đem tất cả cảm giác đặt lên chuyển động của cơ thể, bởi vì cậu biết Trịnh Duẫn Hạo giờ đây đang liếʍ lộng l*иg ngực cậu, day day đầu nhũ hồng, dùng đầu lưỡi chà xát, dùng môi cắn xé…
“Á…!” Kim Tại Trung không nhịn được ưỡn cong nửa người trên, quá kì quái, loại cảm giác này làm cho cậu cảm thấy đầu váng mắt hoa…
Trịnh Duẫn Hạo một bên gặm trái sơ ri, một bên đưa tay ve vuốt vòng eo thon của Tại Trung, vòng eo yêu kiều tinh tế gói gọn trong một nắm tay làm hắn có chút lo nghĩ, có khi nào lát nữa mình dùng sức quá mạnh lại làm gãy mất không.
Kim Tại Trung liếʍ liếʍ đầu lưỡi, nỗ lực đem những suy nghĩ đứt quãng gắn kết lại, lúc sau, hơi khôi phục một tia thanh tỉnh, cậu liền nói: “Em… Em muốn ở… ở trên… ưm!”
Trịnh Duẫn Hạo nhẹ nhàng cắи ʍút̼ không ngừng, làm cho Tại Trung liên tục hít thở không thông.
“Xem ra anh phải lại tận tâm tận lực thêm nữa, em mới không có những ý niệm quái gở kia…” Nói xong, tay phải không an phận nắm chặt túp lều nhỏ trong quần cậu, vật cứng đang có khuynh hướng ngẩng cao đầu.
“A…!!!!” Bộ vị trọng yếu của nam nhân bị nắm lấy cũng không phải chuyện nhỏ, nhất là thời điểm hiện tại vô cùng mẫn cảm, đơn giản có thể dùng bốn chữ dục tiên dục tử để hình dung.
Kim Tại Trung vội vàng vươn tay ra ngăn cản Trịnh Duẫn Hạo, nhưng là sớm bị hắn làm cho hao mòn hết khí lực, qua một hồi lôi lôi kéo kéo, quần cũng bị Trịnh Duẫn Hạo lột đi hơn phân nửa.
“Đừng, ưm…” Cảm nhận được hạ thân mát lạnh, Kim Tại Trung nhịn không được chống đỡ lấy thân trên nhìn xuống, liền thấy Trịnh Duẫn Hạo mang theo đầu đầy mồ hôi nhìn chăm chú nửa thân dưới của mình.
Bị người ta lột đồ lót chăm chú nhìn vào tính khí của mình, loại hành vi này phát sinh trên người ai nếu không phải xấu hổ đỏ mặt thì cũng giận đến trắng bệch, bất quá phát sinh trên người một tên hay đùa như Kim Tại Trung, hơn nữa người nhìn chỗ tư mật kia vẫn là người mình yêu, Tại Trung lập tức nổi lên đắc ý.
“Thế nào? Có phải rất lớn hay không?”
Trịnh Duẫn Hạo bị câu nói không đúng lúc của cậu chọc cho bật cười, trực tiếp đưa tay tới xoa nắn nói: “Không nhỏ lắm, bất quá đó là vì em chưa thấy qua của anh.”
Kim Tại Trung thấy mệnh căn của mình bị nắm trở lại, liên tục hít không khí rêи ɾỉ không ngừng, nhưng còn không quên mạnh miệng: “A… ưm… Đừng nhanh quá a… ưm… có bản lĩnh… ư, lấy ra… dừng dừng… A a a…”
Trịnh Duẫn Hạo cưỡng ép tách hai chân Tại Trung ra để cho mình ngồi vào giữa, sau đó cấp tốc cởϊ qυầи, chỉ mặc độc một chiếc qυầи ɭóŧ ngồi quỳ giữa hai chân cậu nói: “Bây giờ nhìn thấy cảm giác như thế nào?”
Kim Tại Trung vẫn có chút mông lung, vừa nhấc mắt đã chứng kiến một cái qυầи ɭóŧ tam giác nhồi một khối trụ thô to nhô lên như túp lều, lập tức bị dọa đến thanh tỉnh.
Mẹ kiếp! Mình mặc dù không nhỏ, nhưng cũng không có lớn đến mức dựng thành túp lều a!
Trịnh Duẫn Hạo kéo tay Tại Trung đè lên tính khí của mình, nói: “Tại trung, giúp anh cởi ra.”
Bị lời này làm cho mê hoặc, Kim Tại Trung mê mang do dự một vài giây, liền chủ động dùng hai tay kéo qυầи иᏂỏ của hắn xuống. Chiếc quần con vừa được kéo xuống một chút, tính khí to lớn của Trịnh Duẫn Hạo không kịp chờ đợi liền vụt ra ngoài, bởi vì đang ép sát người Tại Trung, cho nên cậu có thể cảm giác được mình bị nó cọ xát một chút, mà mùi hương đặc trưng của nam nhân cũng nhẹ nhàng quẩn quanh.
“Đến, Tại Trung, nắm chặt nó…” Trịnh Duẫn Hạo từng bước chỉ đạo.
Kim Tại Trung liền vươn tay, nhẹ nhàng cầm lên.
Đối với Kim Tại Trung mà nói, cái này nhìn qua vẫn chưa thể hoàn toàn tin tưởng, chân chính sờ lên cậu mới cảm giác được tính khí này cỡ nào vĩ đại.
Không có trình tự xoa nắn một hồi sau, Tại Trung thở dài, tính toán cùng Trịnh Duẫn Hạo câu thông: “Không thì để em làm anh đi?”
Đang bị đôi bàn tay của Tại Trung làm cho từng trận lên thiên đường xuống địa ngục, Trịnh Duẫn Hạo còn chưa kịp phản ứng, chỉ là theo phản xạ hỏi một câu: “Hả?”
Kim Tại Trung chu môi phàn nàn: “Quá lớn mà… em thừa nhận của em nhỏ hơn anh, cho nên em vào trong anh chắc chắn sẽ không bị đau… nhưng mà của anh…” Nói xong lại u oán trừng nó một chút.
Bị tên tiểu yêu này hành hạ giày vò kɧoáı ©ảʍ đến mất lý trí, Trịnh Duẫn Hạo một đường ngăn chặn miệng nhỏ của Kim Tại Trung: “Anh bây giờ liền làm em!”
Sau đó…
Kim Tại Trung bị ăn sạch rồi!
Trịnh Duẫn Hạo: “Ưm ~ Mỹ vị thật ngon miệng ~”
Kim Tại Trung: “A ư… Đau quá a!”
Nhưng là, cảm giác được sở hữu, thật sự rất hạnh phúc! Hạnh phúc đến cả đời cũng không muốn buông tay!
Happy Ending