Trịnh Duẫn Hạo vừa đi ra khỏi phòng bệnh, Tại Trung ngay lập tức cầm lấy điện thoại di động gọi cho Tuấn Tú.
“Anh, anh sao giờ này còn chưa lên game a? Ngày hôm nay có kẻ muốn đoạt thuyền.”
Cậu bĩu môi: “Em đúng là tên nhóc vô lương tâm, anh trai tốt của em còn đang nằm bệnh viện em còn không mau tới thăm.”
“A? Anh tại sao lại ở trong bệnh viện? Hay anh đang gạt em.” Tuấn Tú nghe giọng nói của anh trai vẫn giống như bình thường không khỏi có chút hoài nghi.
“Cũng tại cái tên tổng giám đốc biếи ŧɦái kia, anh vì cản rượu hộ anh ta mà phải nhập viện, vốn đã khỏe hơn rồi, tưởng có thể về nhà, ai ngờ tên gian thương kia không cho anh về, không còn cách nào khác, đành phải bị giam trong bệnh viện.”
Tuấn Tú nghe xong liền lo lắng: “Không sao chứ? Anh uống rượu thế nào mà đến mức phải vào bệnh viện? Anh không phải ngàn ly không say sao? Có cần em tới thăm anh không? Anh ở bệnh viện nào? Phòng bao nhiêu? Em gọi cho Phác Hữu Thiên, để anh ta…”
“Được rồi, dừng dừng! Anh đều bị em làm cho choáng váng đầu óc rồi. Em thử uống rượu ngàn ly không say xem, đặc biệt còn là rượu đế, em thử không say cho anh xem! Còn nữa, em cũng không cần tới, ông chủ của anh còn ở đây, hai người đến cũng không tiện, ngoan ngoãn đi làm nhiệm vụ đi, để Tiểu Bánh mang mấy đứa đoạt lại thuyền, anh rất tín nhiệm nó.”
“Tiểu Bánh hôm nay cũng chưa thấy online, thật sự không thể hiểu nổi hôm nay là ngày gì nữa, Hạo Thủy nữ thần cũng không thấy bóng dáng, cao thủ trong tộc đều tập thể mất tích, anh nói em nghe có phải là mấy người lén lút gặp nhau ở bệnh viện hay không?
(Hạ Anh: đánh bậy đánh bạ mà đúng rùi nè Su cưng =))))Tại Trung bị chọc cười: “Được, để lát nữa anh đi dạo quanh các phòng bệnh, nói không chừng hai người bọn họ cũng đang nằm ở trong phòng bệnh nào đó.”
“Ca, vậy để em dẫn mọi người nha. Ai, ngày mai em sẽ tới thăm anh, thuận tiện sẽ lôi Phác Hữu Thiên theo.”
“Không được, mai là thứ Hai, em lại định trốn học phải không? Trường của em lại xa khu trung tâm, tới đây vừa tốn thời gian vừa tốn tiền, anh sẽ lo lắng.”
“Ca, anh không cần phải lo lắng a, tiền này là tiền thưởng tháng trước của em, so với một tháng lương của anh còn nhiều hơn đó.”
“Đó là vì anh thương em, tên nhóc con không có lương tâm. Còn nữa, không được mang Phác Hữu Thiên tới đây, anh còn đang lo lắng nếu cậu ta biết tình cảm đơn phương của em dành cho cậu ta sẽ khiến cậu ta hoảng sợ, anh nghĩ cậu ta sẽ ở trước mặt anh biến thành đại cô nương.”
(Hạ Anh: …?-?) (Mika:?? @@)Tuấn Tú cười cười: “Được, em nghe lời anh, anh nhớ nghỉ ngơi thật tốt, người cùng phòng với anh có ai gây ồn ào gì không?”
Tại Trung lúc này mới phát hiện, phòng bệnh này chỉ có mình cậu, gần đó còn có TV và ghế sô pha cùng đầy đủ vật dụng, hai bên trái phải giường đều có tấm bảo vệ, hoàn toàn đầy đủ tiêu chuẩn của một phòng khách sạn.
Tại Trung lúc này càng thêm khinh bỉ kẻ có tiền: “Anh em đời này còn có cơ hội nằm phòng bệnh cá nhân loại sang, cũng coi như được thử nghiệm một lần trong đời.”
Bên kia điện thoại, Kim Tuấn Tú im lặng hồi lâu rồi nói: “Ca… anh giới thiệu vị bằng hữu nhà giàu của anh cho em đi…”
Lúc Trịnh Duẫn Hạo mua canh trở về, chính là thấy Tại Trung ngồi trên giường nói chuyện điện thoại cười đến run rẩy cả người.
Vừa nghe thấy động tĩnh, Tại Trung ngay lập tức thu lại vẻ tươi cười, ngồi thẳng nhìn Trịnh Duẫn Hạo với vẻ mong đợi.
Trịnh Duẫn Hạo đem canh đặt trước mặt cậu nói: “Mau ăn đi, ăn xong thì ngủ sớm đi.”
Tại Trung liên tục nói cám ơn hai lần rồi tập trung xử lý chén canh trước mặt.
Uống xong chén canh nóng hổi ngon miệng khiến cho dạ dày cậu thoải mái hơn không ít, sắc mặt cũng hồng hào hơn, mắt cũng bị hơi nước làm cho hơi ươn ướt, vô tình lộ ra vẻ thanh tú mê hoặc.
Trịnh Duẫn Hạo nhìn thấy vẻ thanh tú trên mặt Tại Trung liền thoáng giật mình, thế nhưng rất nhanh thu hồi tâm tư, chuyển ánh nhìn qua nơi khác, thuận tiện cầm lấy điện thoại trong tay Tại Trung xem xét một chút.
Tại Trung ngẩng đầu nhìn Trịnh Duẫn Hạo vẻ mặt khó lường đang nhìn mình, lập tức liền nịnh hót nói: “Tổng giám đốc, tôi không có uống hết đâu, nếu anh muốn uống thì cứ uống đi.”
Trịnh Duẫn Hạo liếc nhìn qua chén canh đã không còn bao nhiêu, ngẩng đầu nói: “Cậu mỗi ngày đều xem cái này?” Nói rồi giơ lên điện thoại trong tay, đặc biệt là chỉ vào một đoạn tin nhắn vừa được gửi tới mang ý khêu gợi.
(Hạ Anh: chỗ này mình cũng không chắc là tin nhắn, ban đầu thì mình nghĩ là ảnh của bánh bèo kia á, mà trong raw lại ý muốn nói có cái gì mới đến nên chém bừa là tin nhắn)Tại Trung vừa thấy liền sửng sốt, khuôn mặt vốn đã ửng hồng nay càng thêm đỏ ửng, nhanh tay đoạt lại điện thoại nói: “Tổng… tổng giám đốc… anh sao lại xem trộm điện thoại của tôi.”
Trịnh Duẫn Hạo nhìn cậu, lại nói một câu: “Không biết tiến thủ, chỉ lo phóng túng.”
(Hạ Anh: rất muốn đánh bạn Hạo trong bộ này nha, mắng bạn Tại không ít lần đâu -_-)Tại Trung tay chân luống cuống nắm lấy điện thoại, có chút xấu hổ và giận dữ phản bác: “Đàn ông không phải đều như thế này sao! Tôi không tin tổng giám đốc chưa từng xem mấy thứ này.”
Trịnh Duẫn Hạo thấy cậu như vậy chỉ cười không nói, chuyển hướng câu chuyện sang một hướng khác: “Cậu ăn xong chưa?”
Tại Trung tự nhiên cũng không muốn làm bản thân mất mặt, nếu tổng giám đốc đã để cho cậu một bậc thang đi xuống thì nên nắm bắt. “Xong rồi xong rồi, anh thực sự không muốn uống?”
“…Tôi thật sự muốn đem miệng của cậu khâu lại.” Trịnh Duẫn Hạo đem hộp canh vứt vào trong thùng rác rồi nhìn đồng hồ nói: “Hiện tại là 8 giờ, tôi hạn cho cậu trong vòng 5 phút nữa phải lên giường đi ngủ.”
“A?”
“Tôi phải lập tức trở về, vì vậy trước khi tôi đi cậu phải đi ngủ.”
“Thế nhưng vẫn còn sớm a, bình thường tôi 12 giờ mới ngủ.”
“Đó cũng chính là nguyên nhân khiến cậu phải vào bênh viện, hiện tại cậu bắt đầu tập ngủ sớm cho tôi. Còn nữa, sau này về nhà rồi không cho chơi game sau 9 giờ tối, nếu không tôi sẽ gọi điện nhờ người cắt điện nhà cậu đó.”
“Tổng giám đốc, anh như vậy là chuyên chế! Xã hội bây giờ đề cao quyền bình đẳng của mỗi người a!”
“Không liên quan, Hàn Quốc theo chế độ tư bản chủ nghĩa, tôi là nhà tư bản, còn cậu là người bị bóc lột.”
Tại Trung hận đến nghiến răng, chỉ có thể miễn cưỡng ra yêu cầu: “Xem TV cũng không được sao?”
“Cậu chẳng lẽ không biết TV ở đây chỉ là dùng để làm cảnh thôi sao?” Trịnh Duẫn Hạo cầm lấy điều khiển TV nhấn nút nguồn, quả nhiên trên màn hình chính là một màn hoa tuyết.
(Hạ Anh: màn hình bị nhiễu vì không có sóng, tác giả miêu tả văn hoa quá =)))Mika: ôi trời:v cứ tưởng phòng VIP là VIP thật, hóa ra TV cũng chỉ để trang trí:v)Tại Trung bất lực cùng tức giận, thở phì phò nằm xuống kéo chăn chùm qua đầu: “Tôi ngủ rồi, tổng giám đốc có thể về rồi!” Anh ép tôi ngủ, tôi ngủ cho anh coi? Chờ anh đi rồi có thể quản được tôi sao?
Trịnh Duẫn Hạo thấy vậy liền hài lòng: “Tôi sẽ nhờ bác sĩ Trầm tắt nguồn điện, cậu muốn làm gì cũng đừng nghĩ nữa.”
“…” Tại Trung cắn góc chăn khóc không ra nước mắt, bỗng nhiên có cảm giác giống như bị cha mẹ quản thúc! Không! Cho dù là cha mẹ cậu cũng chưa từng quản cậu chặt như thế!
Ba mẹ, con trai bất hiếu, cư nhiên bị người khác quản thúc cũng không phản kháng được, hai người ở trên trời phải phù hộ con trai sớm thoát khỏi ánh mắt của tên tư bản bóc lột kia, tương lai có thể nắm được nhược điểm của hắn để sớm ngày nổi dậy khởi nghĩa!
Trịnh Duẫn Hạo thấy cậu không để ý đến mình liền đưa tay tắt đèn rồi nói: “Nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai tôi tới đón cậu xuất viện.” Nói xong đóng cửa lại đi ra ngoài.
Tại Trung từ trong chăn ngoi đầu ra, ở trong bóng tối thở dài: Kỳ thực tổng giám đốc cũng là một người tốt, tuy rằng anh ta có chút bá đạo, lại chuyên chế, tính tình lại nóng nảy, sắc mắt cũng hơi lạnh một chút… A hình như thực sự rất không tốt nha…
Nghĩ loạn thất bát tao một hồi, Tại Trung dần dần chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết.