Chương 1: Đại thúc tiến vào trò chơi
Trần Mặc rất lười, có thể không xuất môn sẽ không xuất môn, đồ ăn đều gọi hàng quán bên ngoài mang tới. Nếu không thì chính là cắn mì gói qua ngày, rác rưởi trong nhà đều đợi đến khi đầy vài túi mới quẳng ra ngoài một thể, quần áo cũng chất đống mấy hôm rồi mới nhét vào trong máy giặt một lượt, tóc hắn rất dài, râu ria cũng dài, trên gương mặt điểm thêm hai cái vành mắt đen sì như gấu mèo, thoạt nhìn rất chi là kinh khủng.
“Xin chào… đồ ăn… của ngài…” Thằng nhóc đưa đồ ăn của cửa hàng fastfood bị hai tròng mắt kinh dị tràn ngập tơ máu ló ra từ bên trong cánh cửa dọa cho sợ khϊếp vía.
Hé tay đưa tiền rồi hắn mới mở cửa đi ra, khiến nhóc đưa đồ ăn đờ cả người.
Cánh cửa dần mở rộng, tiếng “cạch cạch” như trong phim kinh dị vang lên chói tai, người ở bên trong sắp ra đến ngoài…
Nhóc kia sợ muốn chết, vội đặt đồ ăn xuống đất, ngay cả tiền cũng không cầm, cong mông chạy mất. Mẹ nó ơi, kẻ này là người hay quỷ thế hả trời, ngay giữa ban ngày, nó cũng đừng xui xẻo đến mức gặp phải quỷ đó chứ.
Trần Mặc không nói gì, nhìn nhóc kia chạy vắt giò lên cổ, phun ra một chữ: “Tiền…”
Cửa phòng hắn rất rộng, cho nên cũng ngại chẳng muốn mở hẳn ra làm gì, nhưng tại sao tên nhóc đưa đồ ăn này lại trông như vừa gặp quỷ vậy? Thật nhức đầu. Hắn đóng cửa lại, vừa cầm đồ ăn vừa nhìn chương trình món ngon đang bị tạm dừng trên màn hình máy tính, thoạt nhìn có lẽ rất ngon đây. Hắn nuốt nuốt nước miếng, nhưng hắn không có nhiều tiền như vậy, cho nên tốt nhất là vừa ăn thức ăn nhanh vừa nhìn mỹ thực trên màn hình, như vậy thức ăn trong tay cũng có vẻ ngon hơn một ít.
Trần Mặc đã hơn 30 tuổi, vốn là một cô nhi, bởi vì bộ dạng không được đẹp, lại còn mập mạp, cho nên hắn không thể tìm được một công việc tốt. Công việc kha khá một chút đều cần ngoại hình thể lực này nọ. May phước nhờ có ông trời, trong lúc hắn thất nghiệp, chán đời bèn mua xổ số, không ngờ lại trúng được 20 vạn, hắn mua một căn phòng nhỏ, mua máy tính, nối mạng. Xong xuôi cũng chẳng còn dư lại được bao nhiêu, nhưng tối thiểu cũng có được một chỗ thuộc về riêng mình, không cần phiền não tiền thuê nhà hàng tháng nữa. Mặc dù cuộc sống cũng phải thắt lưng buộc bụng, chỉ có thể ngẫu nhiên trong mấy tháng mua sắm hoặc đi làm vài công việc vặt, còn lại những lúc khác hắn đều ở nhà. Hiện tại cũng là thời kì hắn đang thất nghiệp, cho nên có thể tiết kiệm được tí nào hay tí ấy.
Thỉnh thoảng gọi đồ ăn nhanh bên ngoài xem như bổ sung dinh dưỡng, dù sao thì cũng có thêm tí chất thịt.
Hôm nay mì trong nhà cũng hết, Trần Mặc muốn đi ra ngoài mua, bèn đem mấy thứ rác rưởi loạn xị trong phòng dọn dẹp qua một lượt, nhét đầy mấy túi lớn, cạo râu, cắt tóc, nhìn chính mình trong gương béo béo tròn tròn, hắn buông tiếng thở dài. Vì cái gì hắn uống nước cũng bị béo lên cơ chứ. Ở siêu thị, hắn mua cả đống lương khô, mì gói, thêm cả mấy thứ như khăn tay, kem đánh răng, sữa tắm, bột giặt chất đầy một giỏ rồi đi tính tiền.
“Tổng cộng là XX đồng, ngài có thể tham dự chương trình rút thăm trúng thưởng, mời lên phía trước sân khấu để rút thưởng.”
Trần Mặc cầm tờ giấy của nhân viên thu ngân đưa cho tới trước sân khấu, nhân viên công tác ở đó bảo hắn thò tay vào thùng nhặt một tờ giấy, vì cái gì lại là màu vàng nhỉ, chẳng lẽ bây giờ thịnh hành dùng giấy vàng à?
“Chúc mừng vị tiên sinh này đã trúng giải đặc. Ngài đã được một bộ game cùng đầy đủ phụ kiện do công ty Thiên Hạo phát hành. Mời ngài điền tên, địa chỉ và số điện thoại, sẽ có nhân viên công tác tới tận nhà lắp đặt cho ngài.”
“Game?” Trần Mặc không rõ hỏi lại nhân viên công tác.
Nhân viên công tác hưng phấn nói: “Ngài cũng thật là may mắn, đây chính là giải thưởng duy nhất đó.”
“Có vừa người không?” Trần Mặc hỏi.
Nhân viên công tác lắp bắp, “Không sao… yên tâm, tuyệt đối sẽ vừa.”
“Ồ.” Trần Mặc không hỏi nữa, điền đầy đủ địa chỉ điện thoại, hắn cầm theo một bọc to, tiện tay vớ lấy tờ giải thưởng nhanh chân chuồn đi mất.
Nhân viên công tác đổ mồ hôi nhìn thân thể Trần Mặc tròn ung ủng, hẳn là… có thể… đại khái là vậy đi…
Trần Mặc về đến nhà nhìn tờ giấy trúng thưởng, trên mặt giấy có mấy chữ thật to—— trúng thưởng một bộ game!! Phía dưới còn có giới thiệu, đây là trò chơi hiện đại nhất hiện nay, bộ game này giá trị hơn vạn. Phản ứng đầu tiên của hắn là không biết có thể thương lượng với công ty trò chơi đổi cái của nợ này thành tiền mặt được không, bởi hắn không muốn chơi. Bất quá, Phiêu Miểu ONLINE là cái gì a, hắn bèn lên mạng tra thử.
Trò chơi sẽ mang đến một trải nghiệm cuộc sống hoàn toàn mới. Ở trong này, ngươi có thể làm anh hùng xưng bá, có thể tham quan những cảnh sắc đẹp tuyệt trần, có thể đánh quái đoạt bảo vật, có thể ăn những món ngon nhất trên thiên hạ, có thể…
Trần Mặc không buồn xem tiếp phần giới thiệu nữa, vì hắn đã bị câu nói có thể ăn tất cả những món ngon trong thiên hạ hấp dẫn, nên hắn quyết định chơi.
Ngày hôm sau, nhân viên công tác tới cửa, sau khi hỏi rõ ràng hướng dẫn sử dụng, hắn rất kích động nằm vào bộ trang bị, chuẩn bị tiến vào game.
Trước mắt tối sầm, rồi ngay lập tức xuất hiện trước mặt hắn là một thảo nguyên bát ngát xanh mướt, một tinh linh nho nhỏ xinh đẹp xuất hiện.
Đây chắc là NPC đi, Trần Mặc đoán thầm.
*NPC: các nhân vật có sẵn trong game, không phải người chơi.
Tinh linh mở miệng, “Hoan nghênh đi vào trò chơi, đang quét số liệu của người chơi, xin chờ một chút.”
“Đã quét xong. Xin mời người chơi đặt tên.”
“Trầm Mặc.” Âm đọc cũng giống hệt như Trần Mặc.
“Người chơi Trầm Mặc đặt tên thành công, mời điều chỉnh hình dáng bên ngoài.”
Trần Mặc nhìn chính mình mập mạp tóc ngắn tũn trước mắt, “Không cần sửa.” Trần Mặc nói.
“Hoan nghênh tiến vào trò chơi, cuộc sống mới tự chính ngài sáng tạo.”
Hình ảnh tối sầm lại, Trầm Mặc sinh ra ở tân thủ thôn.
Tân thủ thôn bây giờ dường như cũng không có người chơi, bởi vì trò chơi này đã phát hành được một thời gian ngắn, người chơi đẳng cấp cao nhất cũng đã khoảng level 50 (level: viết tắt lv, là cấp bậc trong game).
Trầm Mặc đi vào thôn, phản ứng đầu tiên không phải ngắm phong cảnh, cũng không phải làm nhiệm vụ, mà là xem làm sao kiếm được đồ ăn ngon, cái mũi hít hít ngửi ngửi, mùi bánh bao thơm quá xá à nha, so với bánh bao ở đầu đường không dậy sớm là không mua được còn thơm hơn nữa á.
Trầm Mặc chạy tới nơi phát ra mùi thơm, a, thật sự có bánh bao, mắt hắn sáng rực lên.
“Xin hỏi ngài muốn mua cái gì?” NPC Lý Bá bán bánh bao hỏi.
“Ta muốn mua bánh bao.” Trong mắt Trầm Mặc giờ chỉ còn có mỗi hương vị của bánh bao .
“15 đồng một cái, xin hỏi ngài lấy mấy cái?”
Mua đồ ăn trong trò chơi cũng phải tốn tiền sao, Trầm Mặc sờ sờ toàn thân, chỉ có 10 đồng, một cái tiểu đao rỉ sét, hắn ngốc ngay tại trận, vì cái gì vào trò chơi cũng không có tiền chứ!
“Ta, ta không đủ tiền.” Trầm Mặc nhìn bánh bao chảy nước miếng, lắp bắp nói.
“Ngài có thể ở trong thôn làm công kiếm tiền.” Lý Bá nói.
“Ta có thể làm công ở đây sao?” Trầm Mặc sáng mắt lên, “Ta không cần tiền công, chỉ cần bánh bao là tốt rồi.”
“Ngài có thể đi hỏi thôn trưởng.” Lý Bá nói xong liền không để ý tới Trầm Mặc nữa.
Trầm Mặc đành phải đi tìm thôn trưởng, thôn trưởng đầu bạc thật hòa ái nói: “Người chơi anh tuấn, có thể giúp ta một chuyện được không?”
Anh tuấn?! Trầm Mặc câm nín trong lòng. Nếu gặp con gái, chắc ông cũng kêu là mỹ nữ đi.
“Được.”
Hệ thống thông báo: “Ngài đã tiếp nhận nhiệm vụ của thôn trưởng giao cho, giúp thôn trưởng vấn an ông chủ tiệm thuọc.”
Trầm Mặc tìm một lúc mới thấy tiệm thuốc, “Thôn trưởng gửi lời vấn an sức khỏe ngài.”
Đing, nhiệm vụ “thôn trưởng vấn an” hoàn thành, thưởng cho 50 exp, và 20 đồng.
*Exp: điểm kinh nghiệm, để tăng level.
Thì ra có thể kiếm tiền như vậy.
Mỗi ngày, Trầm Mặc vào trò chơi, đều ở tân thủ thôn làm nhiệm vụ, được tiền, mua bánh bao.
Mười ngày trôi qua, Trầm Mặc đã lv 15, có thể ra khỏi tân thủ thôn, nhưng hắn vẫn như cũ, ở riết một chỗ, đi ra làm cái gì, bánh bao ăn thật ngon. Hắn còn chưa có ăn đủ đâu.
Đang lúc Trầm Mặc ăn xong cái bánh bao cuối cùng trong tay, hệ thống vang lên:
“Đinh, chúc mừng người chơi Trầm Mặc kiên trì hằng ngày, trong 10 ngày ăn được 400 cái bánh bao, đạt được danh hiệu sơ cấp đầu bếp, có muốn công bố tính danh người chơi không?”
Trầm Mặc lựa chọn không công bố.
‘Thiên hạ’ vang lên dòng thông báo: “Chúc mừng người chơi XX kiên trì hàng ngày, trong 10 ngày ăn được 400 cái bánh bao, đạt được danh hiệu sơ cấp đầu bếp.”
*Trong game, có rất nhiều kênh nói chuyện, ví dụ: kênh thiên hạ: toàn bộ mọi người đều nhìn thấy, kênh nhóm: chỉ trong nhóm nhìn thấy….
Tất cả người chơi như nổ tung: “Nguyên lai đầu bếp là học như vậy hả?”
“Đầu bếp có ích lợi gì?”
“10 ngày 400 cái bánh bao cũng quá khủng khϊếp rồi đi, rốt cuộc có phải là người không vậy?”
“Nhất định là một tên mập rồi.”
“Đầu bếp đâu có ích lợi gì, không phải là nấu nấu nướng nướng thôi sao.”
Nói thì cứ nói vậy, cơ mà vẫn có người đi nếm thử, chỉ là bánh bao còn chưa ăn được 100 cái đã bỏ cuộc.
= = = = = = = = = =
Trần Mặc: “Vì cái gì ta ăn được nhiều như vậy ư? Bánh bao ăn thật ngon mà, hơn nữa cái nào cũng nho nhỏ, một phát mọt cái, mùi vị lại ngon, vì cái gì mà ăn không nổi chứ?”