Chương 6: Thần Nguyệt

Sau khi Vân Phong rời đi, vẻ bình tĩnh của Lăng Trần trong nháy mắt sụp đổ. Hắn cơ hồ lảo đảo cước bộ tới gian phòng Thủy Nhược, suýt nữa thì đập đầu vào cửa.

Đẩy cửa phòng ra, hắn thấy Lăng Thủy Nhược đã từ trên giường ngồi dậy, mang theo nụ cười thuần mỹ yếu ớt nhìn hắn: "Ca ca, đại ca vừa rồi là ai vậy? Hắn giống như nói cho ca ca một sự tình rất đáng gờm.... Thật hiếm khi thấy ca ca hào hứng như vậy a!"

Lăng Trần cơ hồ có thể nghe được tiếng tim mình đập nhanh, cho tới bây giờ, hắn vẫn còn y nguyên loại cảm giác như trong mộng. Hắn bước đến bên trái người Lăng Thủy Nhược, vô cùng cẩn thận đặt cái hộp trong tay xuống đầu gối. Đây không phải là cái hộp đơn giản, trong tay hắn cầm, chính là hi vọng cuối cùng để cứu lấy người mà hắn trân trọng nhất..... Tại thời điểm gần như tuyệt vọng, ông trời lại ban cho hắn hi vọng.

Hắn chưa bao giờ có cảm giác muốn cảm tạ trời xanh, cảm tạ một người như lúc này. Mặc dù, Vân Phong đưa dược tề 13223 cho hắn dưới hình thức giao dịch, nhưng nếu nó thật sự cứu được Thủy Nhược, hắn sẽ ghi nhớ cái ân tình này, những lời mà hắn đáp ứng tất nhiên sẽ làm. Tuy nhiên, trong vòng hai năm sánh vai cùng tập đoàn Vân thị, cái mục tiêu này thật sự là quá mức khổng lồ.

Dựa theo mật mã Vân Phong đưa cho, Lăng Trần đem kim loại hộp chậm rãi mở ra, bên trong là một cái lọ nhỏ màu nâu to bằng ngón tay giữa, xuyên qua cái lọ có thể nhìn thấy dịch thủy hơi lắc lư bên trong.

Đem cái lọ nhỏ lấy ra, Lăng Trần từ từ vặn cái nắp lọ bằng động tác vô cùng nhẹ nhàng, ngay lập tức, một cỗ hương thơm kì lạ trào ra. Tay hắn bắt đầu có chút phát run, hắn đem lọ nhỏ đặt bên môi Thủy Nhược, nhu hòa nói: "Đến, Nhược Nhược, nhanh lên đem nó uống hết."

Hai bàn tay nhỏ trắng như tuyết nắm chặt lấy tay Lăng Trần, hắn lúc này mới phát hiện, Lăng Thủy Nhược mới vừa rồi còn mỉm cười lúc này lệ rơi đầy đất, nàng nhẹ nhàng nói: "Cái này, chính là ca ca từ tay đại ca kia đổi lấy sao? Nó... Có thể cho ta sống đến ngày gả cho ca ca sao?"

Lăng Trần dùng sức gật đầu, sau đó lại lập tức lắc đầu: "Nó chẳng những có thể khiến Nhược Nhược sống đến ngày gả cho ca ca, còn khiến muội hoàn toàn khỏe mạnh, có thể một mực bồi tiếp ca ca, đến ngày chúng ta già đi đó."

"Ân!!" Lăng Thủy Nhược dùng thanh âm kiên quyết nhất đáp ứng, nâng hai tay hắn lên, hé môi, để dịch thủy lạnh lẽo từng giọt rơi vào môi.

"Uống xong nó, liền thật sẽ không chết, không rời xa ca ca sao?"

"Là thượng thiên, không đành lòng đem ta cùng ca ca tách ra sao......"

"Ta không sợ chết, nhưng sợ thế giới không có ca ca, sợ hơn là sau khi ta chết đi ca ca về sau thương tâm cùng cô độc......"

"Ba năm này, ca ca cơ hồ dùng tất cả thời gian của hắn bồi tiếp lấy ta, đã từ bỏ đi rất nhiều thứ. Kỳ thật ta vẫn luôn biết, ca ca hắn có rất nhiều rất nhiều mộng tưởng, có rất rất nhiều sở thích cùng sự tình muốn làm, nhưng vì ta, hắn toàn bộ đều từ bỏ, ân tình của ca ca, ta cả đời đều không thể trả hết.... Nếu như, ta thật có thể khỏi bệnh, như vậy, cho đến ngày chết đi, ta chỉ vĩnh viễn vì ca ca mà sống, trợ giúp ca ca làm bất luận sự tình nào mà hắn muốn. Coi như ca ca có một ngày trở thành người xấu người người chán ghét, ta cũng sẽ vĩnh viễn đứng bên cạnh ca ca, bồi tiếp hắn một bước không rời...."

"Ca ca, là ngươi cho ta lý do kiên trì đến bây giờ, sau này, ngươi là lý do để ta tồn tại trên thế giới này..... Lý do duy nhất......" *Mẹ! Con muốn chị này. :))*

Giọt dịch thủy lạnh buốt cuối cùng đổ vào trong miệng nàng, nàng mím chặt môi, nhẹ nhàng nuốt xuống dòng nước đắng chát, sau đó mở to mắt, hướng Lăng Trần nở một nụ cười thật xinh đẹp.

Lăng Trần một mực nhìn nàng uống sạch lọ dược tề, không chớp mắt. Cất đi lọ thuốc và hộp thuốc trống rỗng, hắn đỡ lấy bả vai Lăng Thủy Nhược, ân cần hỏi han: "Nhược Nhược, có cảm giác như nào?"

Lăng Thủy Nhược cười nhẹ một tiếng: "Ca ca, đây cũng không phải là tiên dược, hiệu quả cũng không nhanh vậy đâu.... Bất quá, trong cơ thể ta, tựa hồ có một chút cảm giác thật nóng." *Này xuân dược rồi ;))*

"Trước hết nằm xuống, ngươi bây giờ cần nhất là nghỉ ngơi, chờ thời điểm ngươi tỉnh lại, nói không chừng đã có thể tự mình xuống giường đi bộ." Đem Thủy Nhược nằm xuống, kéo lên tấm chăn, Lăng Trần khẽ cười nói.

"Nhất định sẽ!" Lăng Thủy Nhược cười vui vẻ: "Đại ca gọi Vân Phong kia, hắn là người tốt, phải không?"

Lăng Trần trầm mặc một chút, nhẹ gật đầu: "Từ trong ánh mắt của hắn, ta không nhìn thấy điểm giả tạo. Bằng không, ta cũng sẽ không yên tâm cho ngươi uống cái thuốc kia."

"Cái kia, ca ca đồng dạng sẽ đáp ứng hắn, đi vào thế giới game, trợ giúp Mộng Tâm tỷ tỷ kia đúng không?" Thủy Nhược tiếp tục hỏi.

"Ân...... Bất quá, ta nhất định sẽ không rời xa Nhược Nhược. Vô luận ở nơi nào, ta đều sẽ bồi tiếp Nhược Nhược."

Lăng Thủy Nhược lắc đầu: "Ca ca, ta mới không phải phản đối. Ngược lại, kỳ thật, ta vẫn luôn hướng tới thế giới game giả lập, bởi vì trong thế giới đó, dù có mắc bao nhiêu trọng bệnh, dù có tàn tật đi chăng nữa. Ở trong đó đều sẽ có thân thể hoàn chỉnh. Ta ở trong đó có thể chạy, hò hét như người bình thường. Muốn đi địa phương nào thì đi, còn có thể cùng mấy tiểu quái vật dễ thương chiến đấu. Còn có thể nhìn thấy dáng vẻ đẹp trai nhất của ca ca.... Ha ha, ta cũng là hôm nay mới biết, nguyên lai ca ca trong thế giới game đã từng là người lợi hại như vậy. Vân Phong ca ca kia nói, ca ca là người duy nhất có thể giao chiến cùng Hạ Oa thật lâu mà không bị thua. Ca ca, cái tên Hạ Oa nghe thật kì quái, nàng là ai?"

"Hạ Oa....." Lăng Trần thì thầm cái tên, trong đầu hiện lên từng màn không cách nào quên: "Nàng là một người rất đáng sợ, từ nhiều phương diện mà nói, nàng so với virus Ethiloc còn đáng sợ hơn. Nàng được mọi người chơi công nhận là.... Thần!"

"Thần?” Thủy Nhược chớp mắt: "Vậy ca ca cuối cùng đánh thắng nàng không?"

Lăng Trần lắc đầu: "Không có.... Trên thế giới này hẳn là không có người đánh bại nàng, bất quá, ta cũng không có thua. Ba năm trước, trong trò chơi Thiên Đồ, ta chủ động ước chiến nàng, địa điểm là Vân Đàm sơn mà người chơi tầm thường vô pháp leo lên. Trong lúc chúng ta quyết đấu, ngoài ý muốn, một người chơi bò lên.... Chính là Vân Phong vừa rồi đến nhà chúng ta, tên trong game lúc đó của hắn là Luân Hồi Phong Tuyết. Đối chiến với Hạ Oa, ta căn bản là không thể phân tâm, Hạ Oa cũng không thể, cho nên chúng ta đều không để ý tới hắn, cũng để khi đó hắn thấy ta cùng Hạ Oa giao chiến. Lúc đó, mặt nạ ta mang trên mặt bị vũ khí của Hạ Oa đánh nát, để nàng và Vân Phong nhìn thấy mặt của ta...."

"Sau đó thì sao......"

"Sau đó...... Sau đó ta tức giận vì bị Hạ Oa đánh nát mặt nạ, ngay tại mông đít nàng dùng sức sờ soạng một chút, sau đó liền quay đầu chạy." Nhớ tới hành động lúc đó, Lăng Trần đắc ý nở nụ cười. Đương nhiên, Vân Phong cũng không nhìn thấy hắn phạm thượng, nếu không..... Nói không chừng sẽ càng sùng bái hắn. Người dám sờ mông Hạ Oa, toàn thế giới đoán chừng tìm không ra người thứ hai.

"Phốc phốc." Lăng Thủy Nhược che miệng nở nụ cười.

"Và sau đó, Hạ Oa đuổi theo, Vân Phong cũng chạy thục mạng đằng sau, nhưng hắn tốc độ cùng chúng ta chênh lệch quá xa, rất nhanh liền bị chúng ta bỏ lại. Chuyện sau đó Vân Phong cũng không biết. Ta đại khái chạy hơn nửa giờ, rốt cục vẫn bị Hạ Oa đuổi kịp. Ánh mắt nàng lúc ấy, thật sự là hận không thể đem ta cắt thành cái mười bảy mười tám đoạn. Thời điểm ta tưởng sắp bem nhau.... Thiên Đồ bỗng nhiên bảo trì, chúng ta liền bị đá ra ngoài. Từ ngày đó, mãi cho đến hôm nay, ta và nàng chưa từng gặp lại. Bất quá...." Thanh âm ngừng lại một chút, trên mặt Lăng Trần biểu lộ vẻ mặt phức tạp: "Nàng hiện tại hẳn là còn đang tìm kiếm ta!"

Lăng Thủy Nhược cười khanh khách: "Nguyên lai Hạ Oa là cái nữ hài tử..... Ca ca chiếm tiện nghi nữ hài tử người ta, nàng đương nhiên muốn tìm ca ca tính sổ. Thời điểm ca ca trong Thần Nguyệt nhất định phải cẩn thận a."

Không nhớ được bao lâu rồi mới được cười nói nhẹ nhõm thế. Từng ấy năm qua, Ethiloc luôn gieo trong tim bọn hắn ác mộng đáng sợ, hôm nay, bọn hắn rốt cục có thể cùng ác mộng này nói lời tạm biệt —— Mặc dù chỉ là tạm thời tạm biệt. Bên trong tiếng cười, bọn hắn cảm nhận được bên ngoài không khí tươi mát và ánh nắng tươi đẹp, trong lòng thầm phác họa một tương lai tốt đẹp.

Thần Nguyệt......

.........................

Buổi chiều gần lúc chạng vạng tối, Vân Phong đầu đầy mồ hôi đưa tới thiết bị trò chơi thuộc về Lăng Trần và Lăng Thủy Nhược. Đồng thời cũng cho mỗi người một bộ công cụ truyền tin, ngay cả phí liên lạc cũng đã được thanh toán đầy đủ. Lăng Trần cũng không có chối từ, nhận lấy toàn bộ. Sở dĩ để tránh tăng thêm bệnh tình của Thủy Nhược, hắn không bao giờ sử dụng điện thoại vì nó có bước sóng điện từ tương đối mạnh. Bây giờ, virus Ethiloc đã ngủ say, sử dụng nó thường xuyên thì cũng chẳng thành vấn đề.

"Đừng quên, chín giờ sáng ngày mốt. Mặc dù hiện tại không thể tiến vào trò chơi, nhưng mà đã có thể sáng tạo nhân vật. Sau khi tạo xong, nhớ đem danh tự nói cho ta." Vân Phong trước khi đi dặn dò.

Thiết bị trò chơi của Lăng Trần và Lăng Thủy Nhược là một kiện vòng tay tinh xảo, của Lăng Trần màu đỏ, của Lăng Thủy Nhược màu xanh, nó còn mang theo công năng của đồng hồ.

"Đã có thể sáng tạo nhân vật a?"

Lăng Thủy Nhược đã ngủ, Lăng Trần cầm thiết bị trò chơi thưởng thức một hồi lâu, rốt cục nằm trên ghế sa lon, nhắm mắt lại, hạ lệnh tiến vào trò chơi.

"Link Start!" *nghe quen hông :))*

Lập tức, thiết bị trò chơi trên cổ tay nhất thời lóe tia quang mang, trước mắt Lăng Trần là một mảnh trống rỗng, rồi bỗng nhiên trong khoảng không ấy lại bừng sáng. Trước mắt hắn hiện ra một mảnh thế giới với đầy đủ lưu quang các loại không ngừng biến hóa. Bên trong cái thế giới lộng lẫy ấy, một cái bóng đẹp đẽ khéo léo hướng hắn bay tới.... Kia là một tiểu tinh linh chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, trong tay cầm một cái thất sắc ma pháp bổng, khoác trên mình thất sắc y phục, kèm theo một giọng nói nữ tính lanh lợi và ngọt ngào.

"Lăng tiên sinh ngài hảo, hoan nghênh tiến vào thế giới Thần Nguyệt, thời gian cho đến khi thế giới Thần Nguyệt mở cửa là 39h 40p, mời ngài kiên nhẫn chờ đợi. Đây là lần đầu ngài sử dụng thiết bị trò chơi, ngài có muốn tạo nhân vật không? À nhân tiện, ta quên giới thiệu bản thân, ta là Tinh linh tiếp đãi số 52000 thông minh và khả ái nhất."

+×+ Mọi cập nhật và thay đổi chỉ được tiến hành trên d_t_r_u_y_e_n_._c_o_m và t_r_u_y_e_n_h_d_d_._c_o_m +×+