Chương 2: Gặp Gỡ

Ngày 5 tháng 7 năm 3100, thành phố Kinh Hoa, giữa trưa, trời nóng như đổ lửa.

Vân Phong rũ mái tóc dính đầy mồ hôi, oán giận liếc nhìn mặt trời. Tính tới bây giờ, hắn đã đứng dưới ánh mặt trời tầm một tiếng. Nhìn dàn phân phối càng lúc càng gần, hắn thở dài an ũi, thấp giọng lầm bầm: "Ai, nếu không phải vì tiểu muội bướng bỉnh, ta đây đã không phải chịu khổ rồi! Nam nhân có muội muội thật là đáng thương a!"

Hôm nay đã là ngày thứ 30 thiết bị trò chơi Thần Nguyệt phát hành, quy mô đoàn người lĩnh thiết bị trò chơi tự nhiên không thể cùng nửa tháng trước so sánh. Mặc dù như vậy, lúc Vân Phong đến, hắn thiếu chút nữa bị đội ngũ thật dài hù cho quay đầu bỏ chạy. Cuối cùng đành thành thật đứng cuối đoàn, nghiến răng nghiến lợi nhích lên từng bước.

Sau khi Hiệp ước đình chiến trăm năm được ký kết, các tranh chấp quốc tế sẽ được giải quyết bằng các trận chiến trong trò chơi thế giới ảo. Bất quá, các thế giới trò chơi ảo nhiều không đếm xuể. Để công bằng, Hiệp Ước mỗi mười năm thay đổi một lần, nội dung thay đổi cũng chỉ là trò chơi thế giới ảo. Điều này cũng dẫn đến trò chơi được Hiệp Ước chỉ định tự nhiên vang dội toàn thế giới. Thậm chí các quốc gia đều khuyến khích mạnh mẽ người dân tham gia, cùng tiêu hao lực lượng và tài nguyên để tạo ra người chơi đỉnh cấp. Ngoại trừ một số quốc gia nhỏ, đại bộ phận các quốc gia đều như thế. Dần dần, những trò chơi nhỏ đều bị lãng quên, càng về sau, ngoại trừ trò chơi thế giới ảo được chỉ định, những cái khác đều lặng yên biến mất. Bởi vì, nhân loại chỉ cần duy nhất một thế giới thứ hai.

Tân Hiệp Ước mới được ban ra, chỉ định trò chơi Thần Nguyệt được mở cửa vào hai ngày sau làm thế giới mới. Vì vậy, tin tức liên quan đến Thần Nguyệt được truyền bá khắp ngõ ngách toàn thế giới. Chính phủ Hoa Hạ một tháng nay cũng cật lực tuyên truyền. Đồng dạng giống như mọi lần được chỉ định trước đây, tổ chức phân phối thiết bị trò chơi Thần Nguyệt miễn phí cho người dân. Khi đi chỉ cần mang theo mẫu ADN, thiết bị sẽ khóa lấy mẫu ADN, chỉ để cho bản thân sử dụng.

Thần Nguyệt sở dĩ được gọi là Thần Nguyệt theo chính phủ giải thích vì bản đồ của nó lấy theo hình dáng mặt trăng khuyết. Người chơi đến từ phương đông giáng lâm tại tàn nguyệt phương đông, người chơi phương tây giáng lâm tại tàn nguyệt phương tây. Căn cứ theo hình dạng đặc biệt mà đặt lên là Thần Nguyệt.

Nắng nóng đang khỏa nghiệm tính nhẫn nại bằng zero của Vân Phong, trong tay cầm theo sợi tóc của muội muội. Nhe răng trợn mắt di chuyển theo đội ngũ về phía trước, thi thoảng quay đầu nhìn lại đoàn người phía sau để tìm kiếm tâm lý an ủi. Thân là con cả của người thống trị tập đoàn đứng nhì Hoa Hạ, chỉ cần muốn cái gì, cũng chỉ cần mở miệng nói, đây là lần đầu hắn đứng ngoài trời xếp hàng lâu như vậy.

"5....4.....3...."

Cuối cùng chỉ còn ba người trước mặt, Vân Phong thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn tiếp tân mồ hôi nhễ nhại nhưng vẫn nở nụ cười chuyên nghiệp, khẽ lẫm bẫm: "Dáng dấp không tệ, nhưng cùng tiểu muội ta so sánh, quả thực chính là cặn bã."

Nhìn thoáng qua liền không có hứng thú nhìn tiếp, mắt khẽ đảo, liền dừng lại trên một thân ảnh, khẽ nhếch miệng, không kìm được la lên: "Thật là một nữ hài tử đáng yêu!"

Cái hắn nhìn thấy là một nữ hài đẹp như thiên sứ. Hắn tin rằng ai gặp phải nàng cũng phải kinh ngạc và bị chinh phục bởi khuôn mặt thanh tú. Nàng xem qua tựa hồ chỉ 15,16 tuổi, tay cầm cây kem trắng. Khóe miệng chỉ cần nở một nụ cười là làm biết bao con tim tan chảy, cặp mắt đôi lúc chớp chớp tựa như pha lê sáng ngời. Hắn thề là trong đời chưa bao giờ thấy đôi mắt nào đẹp đến như thế.

Hình ảnh trước mắt hắn có phần hư ảo, ánh mắt Vân Phong trầm mặc một hồi.... Nàng giống như Tinh Linh bước ra từ trong tranh, vẻ đẹp thuần khiết của nàng vốn không nên thuộc về thế giới này, bởi vì không khí ô nhiễm của thế giới này sẽ chỉ làm vấy bẩn nàng.

Sau lưng truyền đến cú đẩy nhẹ, Vân Phong mới bừng tỉnh. Hắn nhanh chóng tiến liên một bước, chỉ còn hai người xếp hàng trước mặt. Vân Phong lắc đầu, lại nhìn về phía thiếu nữ kia... Giờ hắn mới chú ý tới, thiếu nữ kia thế mà lại ngồi xe lăn.

"Nữ hài đẹp như vậy, lớn lên thậm chí cả Mộng Tâm cũng phải lép vế. Ách.... Xe đẩy? Nàng là bị bệnh hay là tàn tật?"

"Đợi đã. . ."

"Sắc mặt tái nhợt bất thường đó!"

"Ethiloc!!!"

Con ngươi Vân Phong hơi co rụt lại, hắn xác định cô gái kia mắc phải căn bệnh nan y đáng sợ nhất - Ethiloc.

"Ai, không biết nên nói lão thiên công bằng hay là tàn nhẫn. Đã định trước cho nàng dung nhanh khuynh quốc khuynh thành rồi còn muốn cướp đi tánh mạng sớm như vậy!" Vân Phong âm thầm thở dài, thu hồi ánh mắt thương tiếc, có chút không đành lòng nhìn sinh mệnh dần khô héo, rồi lại nhìn người đang đẩy cô gái về phía trước.

Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt người đó, Vân Phong cảm thấy như bị thiên lôi bổ trúng, cả người hắn sững sờ.

Đó là một thanh niên khoảng ngoài 20, vóc người cao ráo, nét mặt sắc sảo, một cỗ khí tức bức bách tỏa ra nhàn nhạt. Hắn đẩy xe lăn về phía trước, bước chân chậm rãi và nhịp nhàng, sợ rằng động tác của mình quá lớn sẽ làm kinh động thiếu nữ phía trước. Dường như cảm nhận được cái nhìn chằm chằm của Vân Phong, sắc mặt hắn đại biến, lập tức, Vân Phong thấy được đôi mắt băng lãnh, bị ánh mắt sát na kinh nhìn chăm chú, hắn thậm chí cảm giác được ánh mắt của mình phảng phất bị lợi kiếm nhẹ nhàng đâm một chút.

Ánh mắt nam tử chỉ dừng trên người hắn có chớp mắt liền thu về, một lần nữa rơi trên người thiếu nữ, ánh mắt cũng lập tức trở nên nhu hòa. Đó là ánh mắt nhìn chăm chú người quan trọng nhất đời mình.

"Người này...... Cái ánh mắt này...... Hắn...... Hắn là......"

"Ca ca, ăn kem." Nữ hài xoay người, tay cầm cây kem ăn dở giơ lên cao, nam tử khẽ cúi người, tại chỗ nữ hài lưu lại vết son nhẹ nhàng cắn một ngụm. Nữ hài ngây ngô cười một tiếng, đem cây kem thu hồi, sau đó nhẹ nhàng cắn lấy địa phương mà nam tử lúc trước cắn qua.

Vân Phong trong lòng một trận kinh hãi, kém chút nhịn không được xông lên. Mặc dù từ khi có vắc xin Ethiloc, người mắc phải Ethiloc ngày càng ít, việc lây lan phần lớn đã được khống chế. Thế nhưng, tiêm xong vắc xin cũng không phải trăm phần trăm an toàn, hắn chẳng lẽ không sợ bị truyền nhiễm hay sao.... Ethiloc có thể lây thông qua nước bọt và các loại dịch thể truyền nhiễm khác, đây là kiến thức ngay cả một tiểu hài tử cũng biết.

"Ca ca, chúng ta nhanh về nhà một chút có được hay không, bên ngoài nóng quá, ta sợ quần áo ngươi vừa giặt bị mồ hôi làm bẩn!"

"Ân, tốt!"

Thân ảnh cùng âm thanh hai người cách Vân Phong ngày càng xa, ánh mắt Vân Phong hướng theo phương hướng bọn họ sắp đi mà di động, hắn không phải nhìn chằm chằm nữ hài mà là nam tử kia.

"Bọn hắn là huynh muội sao?"

"Không phải! Ta đang nghĩ gì vậy?"

Vân Phong dùng sức đập mạnh đầu, khi hắn ngẩn đầu lên liền thấy nam tử kia đang đẩy xe lăn biến mất khỏi góc phố.

"Nguy rồi...."

Trước mặt hắn chỉ còn lại hai người cuối cùng, thành quả hắn chịu đựng một giờ cuối cùng sắp thành chín quả. Lắc lắc mồ hôi nóng trên đầu, khóe miệng lo lắng co quắp một trận. Cuối cùng đành cắn răng một cái, từ trong đội ngũ chạy ra ngoài, chạy nhanh theo phương hướng nam tử biến mất.

"Người này có mao bệnh a?" Mập mạp xếp phía sau nhìn bóng lưng hắn nói thầm một tiếng. Vất vả xếp hàng cả tiếng đồng hồ rồi cứ thế mà chạy thì không phải có mao bệnh thì là cái gì?

Chạy đến chỗ ngoặt, rốt cục lần nữa nhìn thấy bóng lưng nam tử kia, Vân Phong thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nghĩ tới ánh mắt lạnh lẽo lúc nãy, hắn không dám theo quá sát, mà cẩn thận bám theo.

Khoảng mười phút sau, nam tử đẩy thiếu nữ vào một biệt thự cao cấp. Vân Phong ngẩn người, lập tức lại thoải mái cười.... một người cùng đẳng cấp với mình sao có thể thiếu tiền được.

Vân Phong không dám đến quá gần cũng không tiến vào tiểu khu, đợi bóng lưng hai người biến mất khỏi tầm mắt, hắn vọt tới phòng tiểu khu an ninh, nho nhã lễ độ hỏi: "Đại gia, vừa rồi đôi huynh muội kia sống ở biệt thự số mấy? Là như thế này, ta muốn tìm hiểu một chút về tiểu muội muội kia hắc hắc...." Nói xong, Vân Phong còn làm bộ ngượng ngùng cười nhẹ một tiếng.

Lão đại gia nhìn hắn một cái, lập tức lộ ra ánh mắt hiểu ý, hắn quay mặt chỗ khác, lắc đầu nói: "Bọn hắn ở biệt thự số 12, bất quá ta khuyên ngươi từ bỏ dã tâm với cô bé kia đi. Ai, nữ hài kia chính xác là xinh đẹp không thể tưởng tượng nổi nhưng mệnh lại khổ. Cha nàng là bác sĩ, chuyên môn tiếp xúc với bệnh nhân Ethiloc, thường ngày đi ngoài bờ sông nào có không ướt giày. Mấy năm trước, cha nàng rốt cục bị truyền nhiễm, chẳng qua là lúc đó hắn cùng người nhà cũng không biết, đợi đến lúc phát hiện, mụ mụ nữ hài kia, còn có chính nàng, cũng đều đã bị lây bệnh. Hai năm trước, ba ba mụ mụ của nàng lần lượt đi, chỉ còn lại hai người huynh muội bọn họ. Hai người bọn họ sau khi phụ mẫu mất mới dọn đến nơi này, có lẽ là phụ thân trước khi đi lưu lại một món di sản rất lớn đi. Ai, tóm lại, ngươi còn muốn sống thêm hai năm thì đừng có đánh chủ ý lên nữ hài kia. Chỗ biệt thự 12 của nàng không người nào dám tới gần, mấy biệt thự ở liền xung quanh đều di chuyển đến địa phương khác không dám trở về. Bệnh kia một khi lây nhiễm, hẳn là chết không phải ngờ a! Ngược lại là khổ cho ca ca nữ hài kia, thấy muội muội bị nhiễm Ethiloc vẫn không rời bỏ. Ấy thế mà một mực vẫn không bị nhiễm!"

Lão đại gia liên tục thở dài, hiển nhiên là tại vì tiếc hận vận mệnh nữ hài kia.

"Quả nhiên là Ethiloc....." Vân Phong gật đầu, hô một tiếng: "Cảm ơn ngươi đại gia!" Sau đó dưới ánh mắt quái dị của lão đại gia vội vàng rời đi.

+×+ Mọi cập nhật và thay đổi chỉ được tiến hành trên d_t_r_u_y_e_n_._c_o_m và t_r_u_y_e_n_h_d_z_._c_o_m +×+